Tử Lê

“Mẫu phi...” Một đồng âm ngọt mềm gọi về tâm tưởng của Tử Lê. Y phục hồi tinh thần ôm lấy Băng Tà đang không hài lòng vì mình bị xem nhẹ mà bắt đầu quấy, tiếp tục nhìn khuôn mặt Huyền Tư Dịch. Cẩn thận, mang chút tham luyến ngắm dung mạo tuấn tú giống Huyền Dật đến mức như cùng một khuôn mẫu khắc ra kia.

Huyền Tư Dịch xóa đi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhấp hé môi, quỳ xuống nhẹ nhàng mở miệng: “Tư Dịch tham kiến Mẫu... Hoàng hậu bệ hạ!” Nắm đấm đương khi thốt ra câu này liền siết thật chặt, chặt đến mức móng của hắn cũng suýt ghim vào thịt trong lòng bàn tay.

“Miễn.. Miễn lễ, bình thân...” Tử Lê cắn cắn môi, tiến về phía trước nâng hắn dậy, hốc mắt chợt đỏ lên: “Để mẫu... Bổn cung... được nhìn con cho kỹ...”

“Tạ ơn Mẫu... Hoàng hậu bệ hạ....” Huyền Tư Dịch đứng dậy, thân hình cao lớn toàn bộ đem Tử Lê bao phủ dưới bóng đổ của hắn. Hắn cao hơn một chút so với Huyền Dật, đương nhiên càng cao hơn một cái đầu so với Tử Lê.

“Hoàng tẩu, hai người thật sự quen nhau à?” Bích Thủy nhìn nhìn vẻ mặt sắp khóc của Tử Lê cùng biểu lộ mím môi của Huyền Tư Dịch, trên mặt hắn còn mang thần sắc phức tạp lẫn vô hạn tưởng niệm nói không nên lời.

Tử Lê quay đầu gật gật với Bích Thủy, nước mắt mới rơi xuống, tích trên gương mặt phính hồng của Băng Tà.

“Tư Dịch hắn là... Hắn là con trai người chồng đã chết của ta ở Huyền Khế quốc...” Tử Lê hơi nghẹn ngào nói, cái mũi bởi vì chua xót mà đỏ lên.

“Bọn họ lúc ấy bị gọi đi đánh giặc... Sau đó ta liền nhận được tin tử của cả hai người... Có lẽ tin tức kia là nhầm... Bởi vì... Tư Dịch hắn bây giờ rõ ràng còn đang đứng trước mặt ta mà, không phải sao?”


Tử Lê vươn bàn tay run rẩy sờ sờ mặt Huyền Tư Dịch, hắn cầm tay y nhẹ nhàng gật đầu, lệ cũng lăn xuống.

“Tư Dịch? Vậy là nói, hoàng tẩu là mẫu phi của Tư Dịch?!” Bích Thủy hiểu ra, nhìn hai người. “Huyền là quốc họ của Huyền Khế quốc đi! Nếu thế, hoàng tẩu trước kia từng là hoàng thân quốc thích của Huyền Khế quốc sao?”

“Đúng vậy...” Tử Lê gật gật đầu nói, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Băng Tà.

“Mẫu phi... Mẫu phi có khỏe không? Ta vẫn tưởng rằng mẫu phi đã chết... Bởi vì ta nghe nói sau khi hoàng thành bị công phá, cơ hồ toàn bộ thành viên hoàng thất đều bị tru diệt...” Huyền Tư Dịch thoáng kích động nắm chặt tay Tử Lê hỏi, trong ánh mắt tràn ngập quan ái tưởng niệm, còn có... còn có sự say đắm lặng lẽ không ai phát hiện ra.

“Ta vẫn khỏe, rất khỏe... Bọn họ khi đó cũng không có giết ta, chỉ là dẫn ta cùng đám người hầu về nơi này. Khi ta phải băng qua sa mạc không cầm cự nổi nữa, là Băng Khôi đã cứu ta... Hắn đối với ta tốt lắm... vô cùng tốt...” Tử Lê kích động nói, trên mặt in đầy dòng nước mắt: “Tư Dịch thì sao? Mấy năm nay con sống thế nào? Khi ta nghe tin con và phụ vương con chết trận, lòng ta đều nát...”

“Ta khi ấy bị tên bắn trúng ngất đi, rồi được thi thể những binh lính khác che phủ. Sau đó, lúc ta tỉnh lại, phát hiện mình đã được một thương đội (đoàn người đi buôn) đi ngang qua cứu sống... Bọn họ không chê mà chiếu cố ta, chữa trị cho ta... còn muốn giữ ta ở lại, dạy ta buôn bán như thế nào... Cho nên, thân phận của ta hiện giờ là một thương nhân...”

Huyền Tư Dịch cho Tử Lê một nụ cười trấn an nói, nhưng là khi hắn vừa mới nghe đến cái tên Băng Khôi, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng quái dị.

“Các ngươi đang làm gì?!” Một giọng nam quát lớn đột nhiên truyền đến từ cửa khiến đám người Tử Lê, Bích Thủy cùng Huyền Tư Dịch giật mình, lập tức nhìn về phía thanh âm. Băng Tà trong ngực Tử Lê còn bị tiếng quát kia dọa khóc.


Gương mặt phẫn nộ của Băng Khôi xuất hiện ở trước cửa, hắn vội vàng đi tới lập tức kéo Tử Lê đến bên cạnh mình. Ánh mắt tràn ngập cảnh giới cùng nổi giận trừng Huyền Tư Dịch lớn tiếng mắng:

“Ngươi thật lớn mật, cư nhiên dám tán tỉnh hoàng hậu của trẫm!”

“Băng Khôi, ngươi hiểu lầm rồi... Hắn...” Tử Lê vội vàng giải thích lại bị Băng Khôi thô bạo ngắt lời:

“Hiểu lầm cái gì?! Vừa nãy ta rõ ràng nhìn thấy hắn nắm tay em, ánh mắt đối với em tràn ngập ý đồ không trong sáng!!” Băng Khôi tức giận cúi đầu nói với Tử Lê, Băng Tà lại càng khóc lớn.

“Hoàng huynh, Tư Dịch hắn là..” Bích Thủy mở miệng muốn giải thích cảnh tượng vừa nãy, lại bị Băng Khôi quát.

“Muội cũng câm miệng cho ta! Ta còn chưa có nói muội đấy...”

“Tư Dịch hắn là con trai ta!! Ôi ~~ Tiểu Tà ngoan ~ không khóc không khóc ~~ ” Tử Lê vội vàng giải thích với Băng Khôi đang mang vẻ mặt hận không thể băm Huyền Tư Dịch ra thành từng mảnh, một bên khẽ dỗ Băng Tà đừng khóc nháo.


“Hắn... Cái gì?! Hắn là con của em?!!!!!!!!!” Băng Khôi cho là mình nghe lầm, nhìn Tử Lê thật vất vả mới dỗ được Băng Tà lại lộ vẻ lo lắng.

“Đúng vậy thưa bệ hạ, thảo dân là... di tử của chồng trước của Hoàng hậu bệ hạ, thảo dân họ Huyền, tên Tư Dịch.” Huyền Tư Dịch khẽ cắn môi quỳ xuống, ánh mắt hiện lên một tia hận.

“Họ của ngươi... Ngươi có phải là Huyền Khế quốc...” Băng Khôi sau khi áp chế lửa giận liền nhìn kỹ mặt Huyền Tư Dịch, rồi mới tràn ngập ngạc nhiên.

“Ngươi là con của ‘hắn’.... Vậy Tử Lê chính là...” Băng Khôi kinh hãi lại run nhè nhẹ nhìn Tử Lê, trên mặt Tử Lê sinh ra hoang mang. “Chính là...”

“Hắn chính là Mẫu phi của ta.” Huyền Tư Dịch bình tĩnh nhìn Tử Lê nói. Tử Lê vẫn còn đang dõi theo Băng Khôi. “Đúng vậy... Ta chính là con trai của Nhiếp chính vương Huyền Khế quốc đã bị ngươi một đao chặt đầu trên chiến trường sa mạc, Huyền Tư Dịch. Mà hắn, cũng chính là Vương phi của Nhiếp chính vương Huyền Dật — Quản Tử Lê.”

Tử Lê nghe xong sửng sốt, y quay đầu nhìn Huyền Tư Dịch rồi mới quay lại nhìn Băng Khôi.

“Sao có thể... Sao có thể...” Y sắc mặt chuyển thành xanh trắng nhìn xuống đất thì thào. “Sao có thể như vậy... Băng Khôi cư nhiên chính là hung thủ giết chết Dật... Mà ta... Mà ta...”

Băng Khôi nghe xong sắc mặt tái đi cắn môi muốn mở miệng lại thốt không ra lời.


Tử Lê đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt đầy lệ nhìn Băng Khôi, môi y phát run, đổi thành xám trắng. Nước mắt từng hạt từng hạt lăn xuống hai gò má nhợt nhạt.

“Mà ta cư nhiên còn gả cho ngươi...” Tử Lê cắn môi thống khổ nói: “Không nghĩ tới ta cư nhiên trở thành thê tử của cừu nhân giết chồng! Còn hoang đường nói muốn đem nửa đời sau của mình đều cho ngươi, đáp trả tình yêu của ngươi...!! Ta thật sự là không biết thẹn! Chuyện này làm sao ta có thể chịu nổi... làm sao chịu nổi...!!!”

Băng Khôi muốn kéo Tử Lê vào lòng, lại bị Tử Lê gạt ra. Y giao Băng Tà cho Thanh Liên, rồi mới mang biểu tình tuyệt vọng thống khổ thụt lui lại mấy bước, trong tay không biết khi nào đã cầm một con dao nhỏ.

“Ta đã phản bội Huyền gia rồi! Những gì ta đã làm thực là có lỗi với Phụ vương con... Ta nên xuống đó gặp hắn bồi tội!!” Y rơi lệ đầy mặt cười khổ quay đầu nói với Huyền Tư Dịch. Ngay sau liền lấy tốc độ chớp nhoáng đâm con dao kia vào cổ mình.

“Tử Lê!!” Băng Khôi hoảng sợ, phản xạ nhanh chóng ngăn lại động tác tự sát của Tử Lê, nhưng vẫn là để dao đâm vào một đoạn nhỏ. Ngay tức khắc, máu liền cuồn cuộn trào ra từ lỗ hổng kia.

“Ngự y!! Mau gọi ngự y cho ta!!!!!!!!!!!!” Băng Khôi hét to với đám người đang ngây ra vì bị hành động đột nhiên tự vẫn của Tử Lê kinh hách đến.

Bích Thủy lấy lại tinh thần lập tức liền xông ra ngoài gọi ngự y. Băng Khôi dùng miệng xé tay áo mình xuống kích động giúp Tử Lê cầm máu. Huyền Tư Dịch tái nhợt mặt nhìn Tử Lê ngã vào trong ngực Băng Khôi, máu không ngừng trào ra từ miệng còn có nơi vết thương kia nữa, nhiễm ướt vạt áo trước của y.

”....” Tử Lê muốn nói gì đó, nhưng cứ hễ mở miệng máu liền ộc ra. Y rơi lệ không ngừng, nhìn về phía Huyền Tư Dịch đang đứng cạnh.

Huyền Tư Dịch đi tới cầm tay Tử Lê, lại bị Băng Khôi đẩy ra bằng một chưởng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận