Tử Lê

Hắn cúi đầu, thanh âm tràn ngập thống khổ cùng yếu ớt nói, khiến Tử Lê nghe xong cả người chấn động như có sét đánh qua. Y không nói gì, chỉ nhìn trời rơi lệ. Nhưng mà, ngay tại lúc không biết đã qua bao lâu, y chậm rãi nâng tay ôm lấy Băng Khôi, run giọng mở miệng nói:

“Kiếp này hắn phụ ta, hắn hứa với ta kiếp sau sẽ trả... Bởi vậy ngươi không cần thay hắn gánh nợ nữa... Mà tình trái kiếp này ta thiếu ngươi, ta mặc dù không thể dùng toàn bộ cuộc đời mình đến bù lại... Nhưng ta vẫn không biết xấu hổ mà muốn lấy nửa đời sau ra tận lực trả lại cho ngươi... Không biết ngươi có ghét bỏ thân xác không biết còn sống được bao lâu này của ta không?”

Băng Khôi nghe xong ngẩng đầu lên, biểu tình kinh ngạc nhìn Tử Lê đang đối mặt với hắn. Hắn mân miệng gật gật đầu, lệ cũng tuôn rơi.

“Không... Ta tuyệt sẽ không ghét bỏ... Ta sao có thể ghét bỏ được chứ? Ta cao hứng vui mừng còn không kịp nữa là... sao lại dám xa xỉ mà ghét bỏ?” Băng Khôi phát ra giọng nói hơi có vẻ run rẩy, ôm chặt lấy y. “Thực xin lỗi... Ta vừa mới làm em bị thương... Rất đau đi...”

Tử Lê lắc đầu, y đứng dậy cởi bỏ bộ quần áo vừa bị Băng Khôi xé rách trên thân, đưa chiếc cổ mảnh khảnh, bờ vai tinh xảo tựa thiếu nữ, cùng lồng ngực trắng nõn gần như trong suốt của mình, hoàn toàn triển lộ ra trước mặt Băng Khôi. Vết thương vẫn đầm đìa máu trên vai kia lúc này càng rõ ràng đến đáng sợ.

“Đây là ấn ký minh chứng cả thân lẫn tâm Tử Lê từ nay đến chết đều chỉ thuộc về một mình Băng Khôi ngươi... Nào có đau gì?” Y hai mắt đẫm lệ mang cười, nói với Băng Khôi, biểu tình thoáng chốc trở nên tuyệt mỹ rung động.

“Có thể được nghe những lời hôm nay của em, Băng Khôi ta cuộc đời này còn cầu mong gì nữa? Đã đủ... đã đủ rồi...”


Băng Khôi nhìn y thì thào nói, hôn lên dòng nước mắt trên mặt y, kéo y ôm vào lòng.

Tử Lê nhắm mắt lại, tựa đầu rúc vào lồng ngực Băng Khôi. Để vị nước trong veo trên người hắn hoàn toàn vây quanh mình, cùng vị lê hoa dịu ngọt tự thân dung hòa làm một.

Y biết, từ nay về sau, mình sẽ thật sự hoàn hoàn toàn toàn chỉ thuộc về người đàn ông đang ôm chặt y vào lòng này...

***

“Tiểu Nguyệt Nha ~ ăn cơm!” Một âm thanh trong trẻo cất lên, khiến con hổ Huyền Vũ đang nằm dưới tàng cây mai, cùng những cánh mai rơi hợp thành nhất thể nghe thấy liền đứng lên, tao nhã duỗi người đi về phía Mai Lạc cư trong Mai Phi Viện. Suốt một tháng này, Tiểu Nguyệt Nha trưởng thành không ít. Màu lông càng phát ra ánh bạc, những vết vằn xám mờ mờ hồi trước ngày càng rõ ràng hơn. Thân thể cũng cao hơn trước kia rất nhiều, bốn chân thon dài phát triển đệm thịt dày cùng móng vuốt sắc nhọn. Nó mở cặp mắt to lòe lòe, bổ nhào lên người Tử Lê tay đang bưng hai cân xương cùng thịt bò sống, liếm liếm mặt y, tỏ vẻ cao hứng.

Cũng vì có Tiểu Nguyệt Nha tồn tại, giúp lượng phi tử vốn năng đến đây kêu gào giảm đi rất nhiều. Bởi vì nghe nói hổ Huyền Vũ trời sinh tính hung mãnh, người hoặc động vật bị cắn tất cả đều sẽ chết không kịp ngáp. Khiến cho đám phi tử kia ở một ngày nào đó, như thường lệ tới Mai Phi Viện, lại chuẩn bị bắt đầu châm chọc khiêu khích Tử Lê, sau khi nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha nhe hàm răng dài nhọn hoắt, tư thế chỉ chờ vồ tới liền sợ tới mức hoa dung thất sắc toàn bộ tháo chạy.


Bất quá, vẫn còn có người không tin tà ma, như trước tới báo danh mỗi ngày. Thì phải là Tuyết Cơ nương nương – kẻ hiện giờ đang đứng ngay cửa, vô cùng chí cao khí ngạo. Nàng dường như chẳng hề sợ chết, ngày nào cũng mang một đoàn thị nữ cùng thái giám đến châm chọc Tử Lê.

Tử Lê sau khi thấy người tới là ai, liền vứt thịt xương trong tay xuống đất cho Tiểu Nguyệt Nha ăn rồi mới mang vẻ mặt lạnh nhạt tiêu sái đến phía sau Tiểu Thích Tử cùng Thanh Liên chính đang cực lực che chắn ở cửa, nhẹ nhàng mở miệng nói:

“Để Tuyết Cơ nương nương vào đi! Người tới luôn là khách, cự tuyệt khách đã lặn lội đến thăm thì quả là có chút thất lễ rồi.”

Thanh Liên vốn định nói gì đó, nhưng Tiểu Thích Tử lại ra hiệu ý bảo nàng im lặng, nàng mới mím môi không xen vào.

Tuyết Cơ ‘hừ’ một tiếng, dẫn đám thị nữ thái giám đông đảo của mình cao ngạo đi vào. Nghe nói trước khi Tử Lê còn chưa xuất hiện, nàng là phi tử mà Băng Khôi sủng ái nhất, đã sinh cho Băng Khôi một hoàng tử một công chúa. Rất nhiều người đều vô cùng xem trọng nàng có thể sẽ trở thành hoàng hậu, mà chính nàng cũng cho là như thế. Nhưng sự xuất hiện của Tử Lê làm cho tiếng chuông cảnh báo trong lòng nàng nhất thời vang lên. Cũng không phải bởi vì Tử Lê mang dung mạo hoặc tư thái xinh đẹp hơn nàng, cao quý thoát tục hơn nàng khiến nàng tâm sinh bất an, ngược lại, thành thực mà nói, bề ngoài của Tử Lê kỳ thật chỉ xem như thanh tú động lòng người, nói sao cũng thấy đều là Tuyết Cơ thắng áp đảo.

Nhưng chính là ánh mắt cùng thái độ mà Băng Khôi dành cho Tử Lê khiến nàng vô cùng lo lắng. Nàng chưa từng thấy qua Băng Khôi dùng ánh mắt thâm tình nhu hòa như thế nhìn bất cứ phi tử hay quý nhân trong cung nào – thậm chí kể cả nàng nữa. Ánh mắt Băng Khôi nhìn nàng so với những phi tử quý nhân khác chỉ là nhiều hơn chút sủng nịch, nhưng vẫn không có yêu thương gì trong đó. Nàng đã theo Băng Khôi từ năm 15 tuổi, được Băng Khôi phong làm đệ nhất quý phi lại sủng ái có thừa. Nàng sinh cho Băng Khôi một trai một gái, cũng tận tâm tận lực hầu hạ hắn mọi mặt. Mặc dù chưa từng có được trái tim của hắn, nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ, ngôi vị hoàng hậu nhất định là vật trong tay mình.


Nếu như bình thường, chỉ là quý nhân mới vào khiến Băng Khôi sủng hạnh nhất thời thì chẳng tính, bởi vì Băng Khôi là một hoàng đế. Hoàng đế có hậu cung ba nghìn giai lệ, nữ nhân phấn trang thành đàn là chuyện bình thường không đâu, nàng đối với điều này cũng tập mãi thành thói quen rồi. Nàng biết Băng Khôi sẽ không yêu bất luận kẻ nào. Trừ bỏ nàng ra, Băng Khôi sủng hạnh một tân phi tuyệt sẽ không vượt qua 3 tháng.

Nhưng tính tới nay cũng đã hơn một năm, Băng Khôi kể từ khi mang Tử Lê về, ước chừng đã một năm rồi! Trong khoảng thời gian ấy, cho dù là Tuyết Cơ, Băng Khôi đều không còn tới tẩm cung sủng hạnh quý nhân hay quý phi gì nữa. Chỉ thỉnh thoảng lắm mới đi thăm vài người hồi trước có vẻ khá sủng, quan tâm một chút. Còn tất cả thời gian khác, chỉ cần Băng Khôi có chút rảnh, thì chính là đến Mai Phi Viện chăm Tử Lê, thậm chí hàng đêm đều ngủ lại đó!

Tuyết Cơ vì thế bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Mắt thấy chỉ kém có vài bước, chỉ vài bước nữa thôi là nàng có thể đi lên ngôi hoàng hậu! Thế nhưng xem tình cảnh hiện giờ, chuyện Băng Khôi muốn lập Tử Lê làm hậu đã chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Cứ nghĩ đến đây là nàng lại thấy ghen ghét dữ dội, tức giận bùng nổ! Bởi vì không thể làm càn trước mặt Băng Khôi, cho nên nàng mỗi ngày đều thừa dịp Băng Khôi bận quốc sự là đến Mai Phi Viện, lấy việc gây sự khiêu khích Tử Lê làm thú vui, giúp tiêu tan mối hận trong lòng. Vốn tưởng có thể nhìn thấy bộ dáng khó chịu vì bị chính mình châm chọc của Tử Lê, lại không ngờ rằng Tử Lê chỉ lộ vẻ đạm mạc, cứ như người bị mắng không phải mình, khiến nàng càng thêm tức tối.

Tử Lê hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội nhìn kỹ bộ dáng của Tuyết Cơ. Y bình thường đều không chú ý đến dung mạo đám phi tử thích tới đây kêu gào của Băng Khôi lắm, bởi vì nữ nhân có thể thốt ra những lời khiến người ta khó có thể nghe lọt này, bộ dạng dù có xinh đẹp đến mấy cũng chỉ làm cho người ta ngán ngẩm. Nếu không phải tâm tình Tử Lê hôm nay không tệ lắm, y kỳ thật đến nửa con mắt cũng lười bố thí cho Tuyết Cơ.

Theo góc nhìn của Tử Lê, dung mạo Tuyết Cơ có thể nói là chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành. Nhưng ngôn ngữ chanh chua phun ra từ miệng nàng lại cùng dung mạo kia tương phản gay gắt.

“Ta nói Lê Hương phi a ~ ngươi chẳng qua cũng chỉ là nhất thời được sủng ái mà thôi, có cần tự đắc đến như vậy không hả? Cẩn thận ngươi sau khi thất sủng sẽ bị biếm lãnh cung đó!” Tuyết Cơ nguyền rủa Tử Lê.

“Thật không hiểu tướng mạo Lê Hương phi bình thường như thế, sao lại có cách mê hoặc Hoàng Thượng lâu như vậy, chẳng lẽ Lê Hương phi thật là yêu quái, biết thi triển yêu thuật sao?” Nàng giả bộ sợ hãi nói, ánh mắt lại hiện lên khoái ý nhè nhẹ.


Nhưng thấy Tử Lê bị chính mình gọi là ‘yêu quái’ vẫn không có phản ứng gì, nàng bốc cơn tức giận, mở miệng lại thốt ra lời khó nghe:

“Hoàng Thượng ngày nào cũng đến đây lâm hạnh ngươi, sao lâu như thế vẫn chưa có chút tin vui nào vậy? Chẳng lẽ nói, Lê Hương phi là không thể mang long thai, không thể sinh con nối dõi sao?! Ác ~ cũng khó trách rồi! Ngươi thân thể không đầy không đặn, muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, vừa nhìn đã biết là cái giống không thể sinh dục, khó trách ngươi đến bây giờ vẫn không có tin vui gì! Thật sự là làm khó cho Lê Hương phi rồi đó ~ không thể mang long thai bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, rất thống khổ đi?”

Đám thị nữ cùng thái giám nàng mang đến nghe xong đều chanh chua cười. Thanh Liên tức giận nghiến răng muốn phản bác, Tiểu Thích Tử cũng xắn tay áo lên định gọi thủ vệ ngoài cửa vào ‘mời’ khách rời đi, lại đều bị Tử Lê phất tay ngăn cản.

Tử Lê vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, không có vẻ gì là tức giận trước những lời khó nghe nàng vừa nói.

“Đúng vậy a, Tử Lê đích thật là bởi vì thân hư thể yếu lại có chút thiếu hụt, vô cùng tiếc nuối không thể sinh cho bệ hạ một đứa con. Điểm ấy Tuyết Cơ nương nương thật đúng là tuệ nhãn thức nhân, đoán phát là trúng!” Tử Lê thản nhiên nói, cứ như không phải đang nói về chính mình.

Tuyết Cơ nghe xong mặt đều xanh trắng. Không nghĩ tới Tử Lê thật sự không thể sinh con!! Ở Băng Luyện quốc, không thể sinh dục đối với phụ nữ nơi này mà nói là một chuyện ô nhục vô cùng, cũng sẽ phải nhận sự khinh thường từ những người khác. Bởi vì Băng Luyện quốc thời tiết giá lạnh, trẻ con sinh ra còn sống được mang tỉ suất rất thấp. Cho nên bọn họ rất chú trọng chuyện nữ tử có thể sinh hay không thể sinh!

Nhưng cũng chỉ là đối với nữ nhân mà thôi. Trừ bỏ Băng Khôi, Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử, không có bất cứ người nào biết Tử Lê không phải là thân con gái. Cho nên Tuyết Cơ kỳ thật cứ coi Tử Lê là nữ nhân mà nhục nhã, nhưng nghe vào tai Tử Lê đều chẳng có vấn đề gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận