Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê


Lúc Úy Ương đạp xe về đến nhà, đã sắp 6 giờ rồi, ánh nắng chiều đã trở nên rất nhạt rất nhạt, từng con chim lượn lờ, đang về tổ.

Cô lại có chút không dám về nhà.

Đơn giản là vì Mộ Nhung Trưng trở về rồi, còn từng tới bắt gian.

Tuy rằng cô may mắn tránh được một kiếp, nhưng, trong lòng cô vẫn rất bất an-------Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô từ đầu đến chân, mỗi một chỗ đều không được tự nhiên.

Cô không muốn nịnh hót hắn, lại cố tình muốn nịnh hót hắn.

Cô không tình nguyện tiếp cận hắn, lại cố tình muốn tiếp cận hắn.

Cô không thích bị hắn vừa thân vừa gần, lại cố tình muốn chịu đựng.

Hiện tại, cô còn phải đối mặt với nghi kỵ của hắn.

Ài, phiền.

Lúc vào cửa, cô hít sâu một hơi, sau đó cười đến xán lạn chạy vào trong, miệng nhẹ nhàng gọi: "Mẹ, con về rồi.


.

"
Tiếng gọi đột nhiên im bặt.

Trước bồn hoa đoàn cẩm thốc, bày một cái ghế tựa đỏ, trên đó nằm một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi, một thân áo sơ mi trắng quần tây, đang nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt ráng chiều chiếu vào gương mặt anh tuấn của hắn, da thịt khỏe khoắn phủ đầy ánh sáng, khiến ngũ quan xinh đẹp của hắn càng vô cùng hoàn mỹ.

Giờ khắc này, hắn không có vẻ ngoài lạnh nhạt cách người ngàn dặm, cũng không có sát khí làm người ta run như cầy sấy.

Giờ khắc này, hắn điềm tĩnh, tựa như một đứa trẻ không có bất kỳ phòng bị nào, sạch sẽ, vô hại, an nhiên.

Nếu cô không biết hắn, nhất định sẽ bị dáng ngủ an tĩnh này của hắn hấp dẫn.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, đây là một người quân nhân sắt máu, hắn cả đời này, thị huyết thành tính, giết địch vô số, trong cái vòng hại người gạt mình kia, hắn từng bước đạp lên người khác đi tới vị trí tối cao, một người đàn ông như vậy, tuyệt đối là sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn độc ác.

Nhưng vì sao đến cuối cùng vì cô mà uổng phí tính mạng?
Cô từng bước từng bước lại gần, bước chân có chút không theo khống chế.

Đây là người đàn ông vẫn luôn đi ở trên đỉnh mây, hắn muốn một người phụ nữ như thế nào mà không được, sao cứ cùng cô dây dưa nhiều năm như vậy?
Loại dây dưa này, là bởi vì thích sao.


Nhưng nếu là thích, vì sao cô chưa từng cảm nhận được?
Nếu là thích, một người đàn ông nhìn qua vô số cái đẹp như thế, như thế nào liền thích một người phụ nữ trong lòng không có hắn đây?
"Vật nhỏ, lá gan của em lại càng ngày càng to a.

.

Cư nhiên dám ở trường học lén gặp Liễu Hãn Sanh? Còn dám từ tầng hai trèo xuống chạy trốn? Em không sợ trơn trượt ngã thành người què sao?"
Đột nhiên, người đàn ông xinh đẹp an tĩnh này đột nhiên mở to mắt, phần vô hại kia nháy mắt tan biến, ánh sáng đen tối từ đáy mắt kia bức ra khiến người ta run sợ, thẳng tắp tiến vào đôi mắt cô.

Ai nha, không tốt, hắn thế nhưng phát hiện được cô cùng Liễu Hãn Sanh từng chung một chỗ?
Hắn canh ở đây, là muốn tính sổ với cô sao?
Bóng ma kiếp trước, thực sự quá nặng, thế cho nên nhìn thấy hắn nảy sinh ác độc, bày mặt sương lạnh, tiềm thức của Úy Ương liền sẽ nảy sinh ra mâu thuẫn mãnh liệt, muốn chạy trốn.

Cô bị dọa lùi một cái, lúc lùi lại dưới chân lảo đảo, suýt ngã.

May mà, phản ứng người đàn ông này nhanh như báo săn, tay lại dài, chớp mắt, liền đem cô thuận tay kéo về.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô đã ngồi trên đùi hắn, tay theo bản năng vòng qua cổ hắn, cùng lúc đó, ngửi thấy mùi hương bạc hà nam tính vừa mới tắm rửa xong trên người hắn.

"Ài, dọa em sợ muốn chết.

.

"
Cô kinh hãi thở hổn hển một chút, đối diện ánh mắt thâm trầm gần trong gang tấc.

Vòng eo, tay hắn chặt chẽ chiếm lấy cô; Trên mặt, hắn mang theo vài tia lãnh khốc trào phúng, "Dọa chết? Ta nhìn là chột dạ đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận