' Liễu Hãn Sanh? Anh..
Anh sao lại tới đây?'
Lúc trước nhìn thấy Liễu Hãn Sanh, cô sẽ yêu thích vô cùng.
Thiếu niên sáng ngời này, ôn tồn nhã nhặn, không riêng bộ dáng đẹp, tính khí cũng tốt, là bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh.
Có thể có được sự bảo vệ và yêu thích của hắn, với cô là một việc vô cùng hạnh phúc.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy hắn, lưng cô liền đổ mồ hôi lạnh.
Nguyên nhân duy nhất, kiếp trước, Liễu Hãn Sanh tiếp cận cô không có mục đích gì nhưng vì bản đồ bảo tàng kia trên tay cha mà hao tâm tổn sức, cuối cùng khiến cô tâm nguội ý lạnh.
"Anh tới đưa em đi."
Hắn bước mấy bước tới.
Hôm nay Úy Ương mặc một thân váy thủ công tinh xảo, eo thon tinh tế, ngọc ngà xinh đẹp, như sen tựa lan, đẹp không gì sánh bằng.
Cô ăn mặc như vậy, tinh tế khiến người khác không thể rời mắt.
Hắn muốn nắm tay cô.
Cô với hắn lúc trước luôn tuân thủ lễ nghĩa, chưa từng nắm tay, cũng chưa từng hôn.
Hôm nay nhìn thấy hắn đường đột như thế, cô khẽ lùi lại, trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất, phải duy trì khoảng cách với hắn.
"Ai cho anh vào đây! Đi ra ngoài.."
Cô gấp gáp kêu.
Liếu Hãn Sanh mắt nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, nhất thời đau lòng nhìn thẳng cô, trong miệng rống giận một câu: ' Anh không tới, lẽ nào em muốn đi theo cái tên cầm thú không bằng súc sinh kia, trơ mắt nhìn hắn giày vò em à?'
Úy Ương cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt nhìn qua có vẻ thật sự đau lòng cho cô, nhưng trên thực tế thì..
"Liễu Hãn Sanh, anh mau rời khỏi đây, Mộ Nhung Trưng bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại, để hắn nhìn thấy anh ở đây, sự việc sẽ rất phức tạp"
Cô ra mở cửa, đẩy hắn đi, trong lòng gấp muốn chết: Tên gia hỏa kia một khi bị chọc giận, thật không dễ gì có thể hòa hoãn được.'
"Anh không sợ hắn.
Em cũng không cần sợ hắn.
Úy Ương, hôn lễ của em với hắn, căn bản không tính.
Hắn không có khả năng cho em danh chính ngôn thuận, đến danh phận vợ bé hắn cũng không cho em.
Hôn nhân như thế, em tùy lúc đều có thể không tuân thủ.
Mau đi cùng anh đi."
Hắn lôi kéo cô ra bên ngoài, một bộ như muốn đối đầu đến cùng với Mộ Nhung Trưng.
Úy Ương da đầu tê rần, tâm loạn ý hoảng.
"Anh điên rồi à, anh chỉ là nam sinh trung học, hắn là doanh trưởng quân đội đóng quân thành phố Ôn, anh lấy cái gì cùng hắn đấu, thả em ra, em sẽ không rời khỏi đây đâu."
Trứng chọi đá, đấy là tự tìm diệt vong.
Người khác không biết thân phận thật sự của Mộ Nhung Trưng, nhưng cô thì quá rõ.
Người như vậy, không phải loại người không có bối cảnh như Liễu Hãn Sanh có thể đối đầu được, hơn nữa, cô cũng không cần thiết vì một người đàn ông trong tim đầy danh lợi như hắn đi đối đầu với Mộ Nhung Trưng, khuyên hắn đi, chỉ là xem trọng phần tình cảm ngày trước.
Cô dừng bước, muốn thoát khỏi tay hắn.
Nhưng hắn nhất quyết không buông.
"Nếu anh không muốn xui xẻo lớn, thì lập tức buông em ra"
Lời vẫn còn trong miệng cô, hành lang liền truyền đến một tiếng rống: ' Liễu Hãn Sanh, con mẹ nó ngươi buông cô ấy ra cho ta, nếu không, ta khiến ngươi có chân đi vào không có chân đi ra'
Đầy miệng lệ khí, khiến người không rét mà run.
Úy Ương nhìn cuối hành lang, Mộ Nhung Trưng một thân quân trang, mặt đầy sương lạnh, mắt tựa lãnh kiếm, ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm, từng bước từng bước tới, thổi tới một trận gió lạnh, khiến cả người cô đông cứng tại chỗ.
Thấy hoàn cảnh này, cô trong lòng âm thầm kinh hãi kêu: Hỏng rồi, hỏng rồi, hắn nổi trận lôi đình rồi, này như nào mới tốt đây?.