Lục Kinh Niên càng nhìn càng thấy giống, không khỏi tấm tắc kỳ quái, bản tính bà tám lại bùng nổ: "Ài, ta nói, em gái nhỏ, em năm nay mấy tuổi thế? Mẹ em là ai? Từ khi nào thông đồng với Tứ Thiếu sinh ra em một đứa nhỏ đáng yêu như vậy? Nhanh nói nhanh nói, em có phải tới nhận người thân hay không? Nha.."
Ở trước mặt trẻ nhỏ không có hình tượng chín chắn, Mộ Nhung Trưng không thể nhịn được nữa tiện tay nắm lên một hung khí đập thẳng về phía hắn-----Đó là một chùm nho đặt trong đĩa hoa quả----Chùm nho đó tròn mà nhiều nước, đập một nhát như vậy, cũng đập toàn bộ hình tượng của hắn đi, cả người toàn là nước quả nho.
"Đầu Gỗ..
Chú chú chú..
Chú như thế nào có thể ức hiếp ta như vậy?"
Lục Kinh Niên nhìn nước nho đầy tay, có chút khóc không ra nước mắt----Hắn dù gì cũng là tiểu Lục Tổng ngọc thụ lâm phong, trên đời này cũng chỉ có Mộ Nhung Trưng hắn dám áp bức hình tượng người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở của hắn.
Phó quan Trương ha ha cười không ngừng.
Mộ Nhung Trưng bên cạnh lười để ý cái tên thần kinh này, cúi đầu trừng mắt tiểu Quỷ không sợ hắn này.
Giống hắn?
Nói bậy.
"Đi xuống."
"Anh trai lớn, đừng hung dữ như vậy, hung dữ vậy không đẹp trai, nếu như không đẹp trai, sẽ không chiếm được tình thương của chị Úy.
Nếu anh không chiếm được tình thương của chị Úy, thế sẽ không sinh được con gái.
Tới tới tới, học như em này, học một cái, cười một cái, bảo đảm có thể giúp anh ôm được mỹ nữ về.."
Bé Ngoan cong miệng cười đến xán lạn, dường như một cái miệng đầy răng sữa, mắt cong cong, miệng cong cong, đáng yêu vô cùng.
Mộ Nhung Trưng: "..."
Lục Kinh Nên bi hận đan xen tức khắc vui vẻ: "Ha ha ha.."
Cười đến đau bụng.
"Cô bé đáng yêu này, đây là đứa trẻ nhà ai thế? Quá biết ăn nói rồi."
Phó quan Trương cũng cười, bé con mà lanh a..
"Anh không phải anh lớn của em, đi xuống."
Hắn trầm khuôn mặt xuống, không có hứng thú lấy sắc mặt tốt ra cùng với giống cái, ngoài Úy Ương ra.
"Nếu không, em nhận anh làm cha nuôi cũng có thể."
Suy nghĩ của trẻ nhỏ, tuyệt đối là không thể ngăn cản, hoàn toàn khiến người theo không kịp tiết tấu.
"Vậy chúng ta cứ vui vẻ quyết định như vậy.
Sau này, em gọi anh là cha nhỏ." Bé Ngoan vẻ mặt cười ngọt ngào, gọi càng ngọt: "Cha nhỏ.."
Mộ Nhung Trưng: "..."
"Ha ha ha.."
Lục Kinh Niên cười đến hoàn toàn không thẳng được eo lên.
Cô bé này phải thích tên Đầu Gỗ này bao nhiêu a, cư nhiên còn nhận cha nuôi.
Phải biết là Mộ Nhung Trưng mới có hai mươi hai tuổi, một cô bé bảy tám tuổi muốn nhận hắn làm cha nuôi?
Ngay lập tức đem Mộ Tứ Thiếu thanh xuân phơi phới kéo già đi hai mươi tuổi, thật sự là chua chát.
Mộ Nhung Trưng không thể nhịn được nữa, một nhát kéo Bé Ngoan từ trên người xuống, đẩy ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vật nhỏ, nghe đây, không được gọi anh là cha, cũng không được gọi là anh trai lớn.
Đi tìm anh Tiểu Tư của em mà chơi, còn tới làm ầm ĩ với anh, xử lý theo quân pháp."
Bé Ngoan chớp chớp cặp mắt linh hoạt to tròn, vẻ mặt tò mò, ngây thơ, "Quân pháp là cái gì?"
Mộ Nhung Trưng: "..."
Hắn tức muốn nội thương rồi.
Loại cảm giác nói chuyện với gà với vịt này, khiến người phát điên mất!
Lục Kinh Niên tiếp tục điên cuồng cười: "Ha ha ha..
Ha ha ha.."
Hắn thề, đời này của hắn xưa nay chưa từng cười suиɠ sướиɠ như vậy, tên Đầu Gỗ này bị tiểu nha đầu này làm cho tức điên rồi đi, cư nhiên ném ra quân pháp, lại gặp ngay một đứa không biết thế nào là quân pháp, khí tràng người ta, một chút liền hẹp toàn bộ rồi.
Oa, hả giận quá.
Mộ Nhung Trưng vuốt mặt, trừng mắt phía phó quan Trương cũng đang cười: Sau này không được để nha đầu này đến gần ta ba bước, đem cô bé đi.
"
" Rõ! "
Nhìn thấy Tứ thiếu bị một đứa trẻ nháo đến sắp tức giận rồi, phó quan Trương vội đi qua ngăn cách:" Em gái nhỏ, tiên sinh nhà ta không thích bị làm phiền, nếu không em tới bên kia chơi đi? "
Hắn nói rất uyển chuyển, cô nhóc đáng yêu như vậy, hắn cũng không nỡ đánh, ỷ lớn hiếp nhỏ, mất mặt biết bao?
" Nhưng em tìm cha nhỏ có việc a..
"
Bé Ngoan hoàn toàn xem nhẹ sự không cho phép của Mộ Nhung Trưng, một mạch nhiệt tình mà gọi" cha nhỏ ".
Phó quan Trương nghĩ: Cứ tiếp tục như này, sợ là cô nhóc này thật sự sẽ chọc Tứ Thiếu giận.
" Cha nhỏ, chị Úy Ương bảo con đến hỏi cha, có thể hay không thu lưu con với anh trai ở nhà hai người? "
Bé Ngoan tha thiết chờ mong.
Mộ Nhung Trưng sửng sốt, tiểu Quỷ này còn muốn ở nhà của bọn họ?
Hắn tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, hai anh em này, đây là muốn làm gì?
" Không thể.
"Hắn lạnh lùng từ chối," Phó quan Trương, đưa Bé Ngoan đi tìm anh trai cô bé, thuận tiện gọi Úy Ương quay về.
"
Cách đó không xa, Úy Ương đang cùng Tư Tiểu Bắc cười cười nói nói, một người là thiếu nữ xinh đẹp, một người là thiếu niên rực rỡ, đứng cùng nhau, sẽ khiến người ta cảm thấy một câu: Kim Đồng Ngọc Nữ.
Hừ!
Nha đầu đáng chết này, cư nhiên dám ở trước mặt người làm bạn trai như hắn cùng với người đàn ông khác cười nói vui vẻ, lá gan thật sự càng ngày càng lớn rồi!
" Rõ.
"Phó quan Trương đáp, cúi đầu nhìn Bé Ngoan cuối cùng không cười nữa," Bạn nhỏ, đi thôi! "
Bé Ngoan trong lòng đang nghĩ một chuyện: Ai nha, có phải nên dùng khổ nhục kế phía bên mẹ hay không?
Mẹ mềm lòng, lại thương cô bé, trong mắt cha chỉ có mẹ, trò làm nũng này của cô bé, trước mặt cha không có tác dụng-----Vậy chỉ có thể dùng mẹ tới đối phó cha, cái này gọi là bắt giặc bắt vua trước, bắn ngựa trước người sau, đánh rắn phải đánh đầu rắn, như thế mới có thể từng bước mở được trận địa canh phòng nghiêm ngặt của cha.
Um, cứ làm như vậy!
Quyết định xong, Bé Ngoan bành cái miệng nhỏ ra, vẻ mặt buồn thương xông tới chỗ Úy Ương, lúc sắp tới gần mục tiêu, càng kéo ra cái vẻ mặt rầu rĩ.
" Ai ai ai, đây là làm sao vậy? Cái mặt nhỏ đều nhăn thành một khối rồi? "
Úy Ương nhìn thấy, lập tức quan tâm hỏi.
" Cha nhỏ không thích em! "
Bé Ngoan cảm xúc rơi xuống thấp.
" Cha nhỏ? "
Cô không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn phó quan Trương.
" Lục tiên sinh nói Bé Ngoan tướng mạo giống Tứ thiếu, Bé Ngoan liền muốn nhận Tứ Thiếu làm cha nhỏ, bị Tứ Thiếu từ chối.
"
Phó quan Trương buồn cười giải thích.
Úy Ương vừa nghe liền vui vẻ cười haha ra tiếng:" Em muốn nhận Tứ thiếu làm cha nhỏ? "
" Không được sao? "
Bé Ngoan rầu rĩ.
Cha vốn dĩ chính là cha, vốn dĩ chính là vậy.
" Cái kia, vị anh trai lớn kia mới hai mươi hai tuổi, không làm cha em được..
Cha mẹ của em đâu? "
" Chết rồi.
"
Bé Ngoan ngữ khí sâu kín.
Kiếp trước của bọn họ đích thực đã không còn nữa.
" Xin lỗi..
Chị Úy Ương không muốn nhắc chuyện em đau lòng..
"
Một đứa trẻ cha mẹ đều chết, lại mắc bệnh hiểm nghèo, thật sự khổ cô bé quá.
Lúc này, nhỏ đáng thương đột nhiên ngẩng đầu trở thành bé đáng yêu, đôi mắt đẹp phát sáng, nói:" Em từ nhỏ không có mẹ, chị Úy, nếu không em nhận chị làm mẹ nhỏ có được không? "
Cái gì?
Tư duy của đứa trẻ này như thế nào nhảy ra như vậy?
Úy Ương tức khắc vẻ mặt hoảng sợ.
" Chị? Làm mẹ..
Mẹ nhỏ của em? "
Cô chỉ khuôn mặt thiếu nữ thanh xuân của bản thân, Nghẹn------Chẳng lẽ cô đã già thành vậy rồi?
" Vâng.
"
Bé Ngoan nói lại rất nghiêm túc.
" Nhưng chị lớn hơn em mấy tuổi..
"
" Người mẹ trong lòng Bé Ngoan, nên là giống chị như vậy.
Cho nên, em muốn nhận chị làm mẹ.
Sau này, trước mặt người em vẫn tiếp tục gọi chị là chị, sau lưng em gọi chị là mẹ nhỏ, chị nói có được không?"
Bé đáng yêu vẻ mặt mong chờ mà nhìn lên, đôi mắt đen vô tội kia, long lanh óng ánh, sẽ khiến người cảm thấy từ chối cô bé chính là một loại tội ác tày trời.
.