Nghĩ như thế, lại ngay lập tức phủ định.
Hắn tuyệt đối không tin Mộ Nhung Trưng là người như thế - Người này chính là vua trong vua binh đấy.
Trong quân doanh Nam Giang, trong mỗi doanh địa đều có người được xưng là vua binh, bọn họ đều là binh mũi nhọn trong doanh địa.
Vì tuyển chọn nhân tài, những người binh lính mũi nhọn này sẽ tập trung lại tranh đấu kỹ thuật, trong đó chọn ra một người chính là vua trong vua binh, là một người xuất sắc nhất trong vương binh mũi nhọn.
Dịch Liên quen Mộ Nhung Trưng chính là trong thi đấu binh lính mũi nhọn, tới từ bốn quân khu lớn chọn ra trong 60 đối thủ đề cử, Mộ Nhung Trưng là người xuất sắc nhất, là người hoàn toàn xứng đáng làm vua binh.
Khi đó, hai người họ từng đánh một trận.
Nhưng trong lúc thi đấu, tất cả mọi người đều không dùng tên thật, mà chỉ dùng biệt hiệu, (cuối cùng biệt hiệu với thành tích sẽ viết vào hồ sơ quân đội mỗi người, trở thành một trong đánh giá quan trọng để thăng cấp bậc trong quân), cho nên, giữa các đội viên tham gia không biết quân hàm thật của đối phương.
Lúc đó, hắn chỉ biết người này biệt hiệu là: 780109.
Hôm trước, lúc vây Đông Sơn, Dịch Liên cũng dẫn đội, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, sau đó, Trưởng đoàn đã lén nói với hắn, người này tên Mộ Nhung Trưng, đến từ bốn đặc chủng doanh lớn, bọn buôn bán thuốc phiện Lạng Sơn là bị hắn đánh sập, trên tay hắn có lệnh ủy nhiệm của trưởng quan tối cao..
Dịch Liên đối với người này ngập tràn kính nể, tuổi còn nhỏ, có thể PK hạ toàn bộ 59 người ưu tú nhất trong quân đội, phần bản lĩnh này tuyệt đối không thể chỉ dựa vào nói phét mà có thể nói ra được.
Hiện tại, hắn lại bị lên án một cái tội danh như thế.
Theo lý mà nói, Dịch Liên không nên lún vào loại chuyện này, nhưng hắn tin Trưởng đoàn, càng tin Mộ Nhung Trưng luôn đấu tranh anh dũng, nhân phẩm không thể tệ như vậy, phía dưới khẳng định có uẩn khúc, cho nên mới đứng vào trận doanh của Mộ.
"Đợi chút, điều chỉnh một chút.."
Dịch Liên muốn đi, trên mặt chợt lóe chút hoang mang, Mộ Nhung Trưng nhìn thấy, ánh mắt thâm sâu, lại gọi hắn lại, trên mặt càng hiện lên biểu tình cực kỳ quỷ dị, hỏi: "Có muốn biết vì sao Bùi đại thiếu vì cái gì nhằm vào ta như vậy?"
Dịch Liên đích thực rất tò mò.
Nói thật, người làm binh đều muốn trở thành thân tín của Bùi gia, cái đó đại biểu tiền đồ quân chính của người này sẽ lên đỉnh cao, đủ khả năng chạm cửa danh vọng, hào quang vô hạn như vậy.
Bất luận là Cát Minh, hay là phó đoàn Mã, đều đang đi con đường này.
Nhưng hắn giúp người muốn đả kích Bùi đại công tử như thế, ngược lại có chút như là đang hủy đi tiền đồ của bản thân.
"Muốn."
Hắn đáp đến vang dội.
"Được!" Mộ Nhung Trưng gật đầu: "Vậy ở lại, cùng ta gặp mặt Bùi Nguyên Hoành đang tới đây đi! Chọn tốt đội hộ tống, phạm nhân bên này để phó quan của ta áp giải đi Thụy Đô trước.."
"Rõ!"
*
Hai tiếng sau.
Một chiếc xe quân từ bên ngoài tiến vào, rất nhanh tới trước cửa phòng làm việc bộ đoàn.
Xe dừng lại, có người xuống trước, tới một bên khác, mở cửa, một người đàn ông mặc Tây trang tím thẳng tắp từ trong xe xuống, tuổi trẻ, tuấn mỹ, tóc ngắn thoải mái có hình, gò má có góc có cạnh, toàn thân quý tộc.
Sau khi xuống, hắn nhìn về phía cảnh vệ trên ghế lái xuống, hỏi: "Phó đoàn Mã của các anh đâu?"
Người này chính là khách quý muốn đón tiếp từ sân bay trước đó - Anh trai cả của Mộ Nhung Trưng: Bùi Nguyên Hoành.
"Hẳn là đang trong phòng làm việc, mời đi theo tôi.."
Cảnh vệ dẫn đầu đi trước.
Bùi Nguyên Hoành liếc mắt bốn phía đèn sáng trưng, cùng với binh lính san sát, đi theo vào.
Tới tầng hai, trước cửa đứng đó là Dịch Liên, lúc nhìn thấy bọn họ tới đón, mỉm cười cúi chào: "Đã đợi lâu..
Tiểu Ngũ, anh lui xuống trước đi! Tiếp theo, có ta dẫn Bùi đại thiếu vào..
Đại thiếu..
Mời.."
Hắn điều cảnh vệ kia đi.
Bùi Nguyên Hoành không nghi ngờ hắn, đi theo vào, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông mặc Tây trang đen đang đứng trước bản đồ chậm rãi quay người lại, sắc mặt thình lình ngưng tụ, nụ cười sáng ngời theo đó hoàn toàn đông cứng lại, cuối cùng ý thức được kế hoạch của bản thân đã công cốc rồi.
"Hi, anh cả thân yêu, quê hương ôn nhu tốt đẹp anh không hưởng thụ, sao nửa đêm nửa hôm chạy tới Hải Tân thế? Thế nào, chẳng lẽ thật sự cha đã trao quyền quản chuyện dư đảng Lạng Sơn cho anh rồi? Cư nhiên vận động đám đông như vậy, còn cổ động một phó đoàn trưởng thực thi binh giới..
Anh cả à anh cả, nếu cha thân yêu biết anh dùng điều động quân làm mồi nhử, vượt quyền như thế, không biết xử lý anh như nào nhỉ? Um.."
Thanh âm như lưỡi dao sắc bén, từng từ trúng tâm.
Không những làm kinh hãi Bùi Nguyên Hoành, càng làm kinh hãi hai người còn lại trong phòng - Dịch Liên với Mạnh Lương.
Bọn họ chỉ biết Mộ Nhung Trưng là kỳ tài trong quân, được tổng tư lệnh vô cùng coi trọng, lại không nghĩ hắn còn là con trai thứ tư của Bùi gia trong quân đội.
Hai người không khỏi nhìn nhau, chợt ý thức được, biến động trong doanh hôm nay, là cuộc đấu đá ngầm của hai người thừa kế.
Khó trách Mộ Nhung Trưng khăng khăng phải đợi Bùi Nguyên Hoành tới đây.
"Xem ra tin tức của em nhanh đến đáng sợ!"
Thông qua biến hóa như vậy, Bùi Nguyên Hoành thấy được một mặt khác của Mộ Nhung Trưng, thế lực ngầm yên lặng không một khe hở tới Thụy Đô, thậm chí đến người bên cạnh hắn cũng có khả năng có người cắm vào.
Tên nhóc này, ngủ đông trong quân, nhìn như hai tai không nghe chuyện thiên hạ, một lòng chỉ quản đặc chủng doanh, nhưng trên thực tế thì sao, thế lực của hắn đang không ngừng âm thầm lớn mạnh..
"Em chỉ là không muốn bị đánh mà thôi, không giống anh cả, lúc trước anh từng bước cướp đi quyền trong tay của đại phu nhân ở tập đoàn tài chính Bùi Thị, hiện tại lại muốn quay đầu tới xuống tay với em, nếu em không có chút phòng vệ nào, thế chính là cha hổ con khuyển, nói ra làm mất mặt Bùi gia quá."
Hắn cười lạnh, đôi mắt băng hàn lấp lánh ánh quang.
"Không làm chuyện trái với lòng, liền không sợ bị điều tra.
Kho tiền của Lạng Sơn đi đâu anh nhất định phải điều tra ra."
Bùi Nguyên Hoành ánh mắt kỳ quái, cùng với đó là vẻ mặt không phục, thẳng giọng nói với hắn: "Bùi Ngự Châu, nếu em không thẹn với lòng, thì đem mấy tên dư đảng kia giao ra đây, chân tướng thế nào, tóm lại sẽ điều tra ra được đầu đuôi ngọn nguồn.."
"Thật nực cười, em hạ lệnh bắt người, dựa vào cái gì phải giao cho anh? Anh là tòa án quân sự phái xuống, hay là cha cho anh quyền lệnh tới làm việc?"
Mộ Nhung Trưng miệng đầy trào phúng, xùy cười.
"Đúng, anh đúng là không có quyền lệnh, nhưng ít nhất, em hẳn nên tránh làm dấy lên nghi ngờ.."
Bùi Nguyên Hoành nói đến đường hoàng.
Mộ Nhung Trưng lạnh giọng cắt ngang, tới trước mặt hắn: "Không có bất cứ quyền lệnh nào, thì im mồm cho em.
Em làm việc, từ lúc nào phải chịu sự quản chế của anh thế?"
Lúc nói, hắn tiến đến bên tai hắn ta, cuối cùng thấp giọng uy hiếp một câu:
"Bùi Nguyên Hoành, em cảnh cáo anh, nếu anh còn dám ra tay với em, em liền đem toàn bộ chuyện anh tham ô công khoản trong Bùi Thị như thế nào dũ ra hết.
Anh không động tới em, em không động tới anh, nếu anh tới động em, cũng được, tới lúc đó, em có thể khiến anh thua đến thảm hại không nỡ nhìn.."
Hừ lạnh một tiếng, hắn đem Dịch Liên đi.
Bùi Nguyên Hoành biểu tình phức tạp, hai tay nắm thành quyền, tức đến trán nổi đầy gân xanh.
Lần trước hai anh em giao đấu, kết quả là hại bản thân toàn thân ốm yếu.
Lần này giao đấu, là ngần ấy năm tới nay giữa bọn họ chính thức tuyên chiến, kết quả, vẫn thảm bại như cũ.
Tên Mộ Nhung Trưng này, sinh ra chính là khắc tinh của hắn.
Đời này, giữa bọn họ, không phải ngươi chết chính là ta chết.
.