Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê


Lần này, Hải Tân sở dĩ sốt ruột bán đấu giá đất trước khi hội nghị diễn ra, thứ nhất, Chính Phủ muốn thu hút thương nhân đầu tư, thứ hai là tăng nhiệt đất lên, bọn họ cố ý đẩy giá đất cao lên.
Kỳ thật, tất cả mọi người đều đang đánh cược.
Tòa thị chính đánh cược: Nếu lấy Thụy Đô làm nơi phát triển trọng điểm, thế thì sự phát triển của thành phố Hải Tân trong 5 năm tới sẽ chẳng có bao nhiêu thương nhân đầu tư cả, tòa thị chính nếu có thể bán đi được chút đất, sẽ thu hút thương nhân bên ngoài, thúc đẩy kinh tế phát triển; Nếu thành phố Hải Tân được chọn làm nơi phát triển trọng điểm, thế thì kinh ngạch kếch xù của mảnh đất đã công khai, sau này đất ở Hải Tân liền sẽ như nước lên thì thuyền cũng lên.
Các thương nhân cũng đang đánh cược: Nếu Hải Tân được khai thác, bọn họ chẳng khác nào chiếm được thời cơ trước; Nếu không phải là trọng điểm khai thác, bọn họ có thể sẽ không giành được bao nhiêu lợi ích.
Nói cách khác, nhiều người chạy đến Hải Tân như thế, đập vào vốn lớn, vì để có được một cái kỳ ngộ phát triển.
Cái kỳ ngộ này, có thể là vượt thời đại.
Cuối cùng, nó rơi vào tay của Mộ Nhung Trưng với Sở Kiêu Dao rồi!
Ngoài ý muốn sao?
Đối với Mộ Nhung Trưng mà nói, cái này không phải ngoài ý muốn, tất cả đều theo kế hoạch mà đi.
Nhưng, Úy Ương biết trước được đối với bọn họ là một điều ngạc nhiên vô cùng to lớn.
"Cô rốt cuộc làm thế nào đoán ra được vậy?"
Lục Kinh Niên hiếu kỳ chết đi được.
"Không được bán.

Miếng đất đó là miếng đất kinh doanh tốt nhất trong tất cả 18 vịnh, lấy để xây dựng Hải Cảng Tứ Hải.." Úy Ương kiên quyết không đồng ý, "Sở tiên sinh thì sao? Mộ Nhung Trưng, anh phải cùng bọn họ nói cho rõ ràng, miếng đất đó không thể bán được.."
Cô mới đầu là vội vàng, cứ nói cứ nói, sau khi phát hiện bản thân nói lời không nên nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ, chỉ vì ánh mắt Mộ Nhung Trưng nhìn cô, đã mang theo nồng đậm hoài nghi.
"Biết ai muốn mua không?"

Hắn liếc qua một cái, nhàn nhạt hỏi Lục Kinh Niên.
"Cái này hắn không nói, dù sao, hắn cứ muốn gặp hai người cho bằng được, thúc giục phải ký hợp đồng chính thức.."
"Được, anh dẫn người qua đây! Cứ ở đây ký kết đi."
"Được, tôi đi ngay đây!"
Lục Kinh Niên đi rồi.
Mộ Nhung Trưng quay đầu nhìn Úy Ương, lại nhéo nhè nhẹ cái má trơn mềm của Úy Ương, trên mặt đều là đang suy tư gì đó, "Tiểu Uyên Ương, em hết lần này đến lần khác nói ra lời không dọa chết người không thôi, lẽ nào không nên giải thích hợp lý với anh một chút sao?"
Úy Ương cười theo, cứu lại cái mặt nhỏ đang chịu ngược đãi của mình rồi nói: "Em..

Em chẳng có gì đáng để giải thích cả..

Ai nha, bụng em đau quá, muốn đi vệ sinh.."
Quay đầu định lượn, lại bị hắn xách trở lại.
"Giải thích xong rồi đi, qua đây.."
Hắn kéo cô, đi lên tầng, không lâu sau vào trong phòng, quen cửa quen nẻo mà vào bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy - Trên tờ giấy đó vẽ một sơ đồ, lại chính là bản vẽ cô phác chiều qua.
Ai nha, không hay..
"Trong phòng của anh khẳng định sẽ không có ai vào, cho nên, bản vẽ này trăm phần trăm là em vẽ, tới đây, nói rõ cho anh, sao em có thể quy hoạch 18 vịnh hợp lý như thế?"
Ánh mắt như kim châm.
Da đầu của cô liền tê dại.
18 vịnh trên đó, là cô dựa theo thành phố Hải Tân của mười bốn năm sau vẽ ra đó, trên tivi từng chiếu qua bản vẽ đó, cô chỉ là dựa theo trí nhớ phác ra mà thôi, căn bản không phải cô quy hoạch ra đâu.
"Em..

Em vẽ bừa thôi."
Cô nhào tới muốn lấy lại tiêu hủy đi.
Bản quy hoạch 18 vịnh khẳng định có tổ kỹ sư thiết kế, cô hiện tại vẽ nó ra, đó chính là ăn chặn tài năng của nhà thiết kế đó.
"Vẽ bừa mà có thể vẽ ra bản quy hoạch miếng đất đó xuất sắc như thế?"
Một đứa trẻ 16 tuổi, trong đầu không phải nên là chỉ có toán lý hóa sao? Vì sao hiểu được quy hoạch thành thị?
Nha đầu này thật sự càng ngày càng khiến hắn khó hiểu.
"Trả em."
Nhưng hắn dơ cái tay lên thật cao, người này, chiều cao này, tứ chi đều phát triển, hắn cố ý làm khó, cô sao có thể với tới được chứ?
"Thật sự là vẽ bừa mà, không thể coi là thật.."

"Nhưng anh thấy rất tốt.

Dù sao có thể nhập vào hạng mục khai phá 18 vịnh sau này." Mộ Nhung Trưng híp mắt, rất hy vọng cô có thể nói cho hắn sự thật, "Úy Ương, em thật sự không tính nói rõ ràng với anh sao?"
Nói cái gì mà nói hả?
Cái này không có cách nào nói được cả.
"Không!"
Cô quả quyết ném ra một chữ.
Ánh mắt Mộ Nhung Trưng u ám một chút, rất muốn dùng tới vũ lực, nhưng lại nghĩ tới dì nhỏ hắn từng nói một câu: "Nam nữ ở chung, quý trọng anh tình em nguyện.

Cái thứ tâm ý này, không thể có nửa điểm cưỡng cầu."
Tuy hắn có chút buồn bực, tóm lại, cô đối với hắn không có bỏ ra toàn bộ chân tình, cũng không cho ra toàn bộ tin tưởng, nhưng, hắn nghĩ lại, bọn họ ở chung thời gian còn ngắn, cô có điều giữ lại cũng là điều có thể hiểu được, cũng giống hắn đối với cô cũng giấu diếm chút chuyện tư..
"Không sao, hôm nay em có thể không nói, nhưng kiểu gì cũng có một ngày, em sẽ tình nguyện nói ra.." Hắn không tức giận, hơn nữa còn có rất nhiều nhẫn lại, nói rồi, hắn giơ giơ tờ giấy kia, "Nhưng bản vẽ này rất có ích, anh tịch thu.."
"..."
Trước mặt cô, hắn gấp tờ giấy đó lại, nhét vào túi quần của mình.
Chuyện này cứ như vậy qua rồi á?
Tim của cô, lúc này mới từ từ hạ xuống, ánh mắt hắn lại thâm sâu:
"Bây giờ, chúng ta nói một chuyện khác nữa.."
Úy Ương chớp chớp đôi mắt to, suy đi tính lại, xác định hôm qua bản thân chỉ làm có một chuyện khác thường này, người này sao lại bày ra cái tư thế muốn bức cung thế nhờ?
"Còn có chuyện gì chứ?"
Nhìn trận này, sao cô cảm thấy sự tình còn cực lớn nhỉ!
"Hôm đó ở Đông Sơn, nghe nói em từng viết một lá thư, bảo một người tên Đại Hổ tới đưa cho anh, có đúng không?"

Hắn cuối cùng cũng nhắc tới chuyện này.
Trên thực tế, từ sáng sớm, hắn đã bắt đầu muốn hỏi, nhưng hắn không muốn làm không khí quá mức trầm trọng, cho nên vẫn luôn cố nén lại, bây giờ, nếu đã hỏi rồi thì hỏi toàn bộ đi, việc này, tóm lại hắn muốn làm cho rõ ràng.
"Đúng, em sợ anh không tìm thấy em, nên viết một bức thư ám thị, muốn anh tới cứu em.."
Cô gật đầu.
"Nội dung thư còn nhớ không?"
"Nhớ chứ!"
"Nói ra nghe xem."
"Anh để em nhớ lại đã."
Úy Ương nghĩ lại một chút, sau đó không thiếu một từ thuật lại nội dung bức thư đó:
"Thân ái, em chỉ muốn cùng anh sớm tối có nhau, lúc ở nhà em đã từng nói với anh, đồ em đã giấu kỹ rồi, Sơn Động ở đâu em không biết, tài sản thật sự một chút cũng không quan trọng, chỉ nguyện, thần tiên nếu phù hộ em vô sự, đem 10 vạn tới địa chỉ ước định cứu em đi, chỉ được một người, 12 giờ tối nay, nếu không, bí mật của anh sẽ bị tiết lộ toàn bộ ra ngoài."
Mộ Nhung Trưng lẳng lặng nghe, xoay đầu viết trên giấy, không lâu sau, liền đem ý cô muốn biểu đạt nắm được: "Em ở miếu Thần Tài Đông Sơn", phía sau có lẽ không có ý gì khác.
"Haz, anh thật sự nhìn ra được nha? Còn nhanh như thế nữa!"
Úy Ương rất kinh ngạc, não của người đàn ông này thật quá tốt đi.
Mộ Nhung Trưng liếc mắt nhìn, cầm tờ giấy lên, chỉ hai chữ "Bí mật" to cực kỳ trên đó, hỏi đầy uy lực, "Bây giờ, làm phiền em nói cho anh nghe xem, anh rốt cuộc có cái bí mật gì rơi vào tay em thế, nghe nói em còn muốn dùng bí mật này hợp tác cùng hắn gϊếŧ anh nữa cơ..

Có chuyện này chứ..".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận