Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê


Cổng trường đệ nhất cao.
Úy Ương gặp Quyền Trân.
Cô ấy cũng đạp xe đạp tới trường, từ xa nhìn thấy Úy Ương, cực kỳ mừng rỡ, dùng sức đạp mạnh mấy cái đuổi tới, gọi: "Úy Ương, bà cuối cùng cũng đến trường rồi.."
Úy Ương quay đầu nhìn thấy là Quyền Trân, xuống xe, mắt sáng ngời nhe răng cười xán lạn, so với mặt trời còn chói chang hơn.
"Quyền Trân, chào buổi sáng.."
"Chào buổi sáng.."
Quyền Trân xuống đẩy xe, ánh mắt nhìn phía chân cô, hỏi: "Sao thế, chân của bà không sao chứ, nghe nói thứ bảy bà về nhà bị ngã.."
"Um, có chút sưng đỏ, nhưng mà nghỉ ngơi mấy ngày đã đỡ nhiều rồi..

Cảm ơn đã quan tâm.."
Mấy ngày này, cô không tới trường nhưng việc phát sinh bên ngoài quá phức tạp, đó hoàn toàn không phải sự việc một học sinh có thể trải qua được.
Bắt cóc, rơi xuống nước, bàn chuyện làm ăn, tiên đoán kết quả đấu giá, đạt thành hợp tác, âm thầm từng bước trở thành một tiểu phú bà ngầm, bên cạnh có một người bạn trai là tổng tư lệnh tương lai..

Những chuyện này, bất luận là chuyện nào nói ra trước cũng đều kinh thế hãi hùng.
Cô không có cách nào giải thích rõ ràng với Quyền Trân.
Nếu đã không có cách, vậy thì dứt khoát không nói, sau này thời cơ tới lại nói rõ ràng sau vậy.
"Mình xem xem.."
Quyền Trân dừng xe lại, vén ống quần của Úy Ương lên kiểm tra, quả nhiên thấy một mảng xanh tím.
"Còn chưa có khỏi, bà đạp xe không sao chứ?"
"Không sao không sao.

Không đau nữa rồi, chỉ là trên da nhìn có chút xấu."
Thuốc của Mộ Nhung Trưng đưa thực sự rất tốt.
"Nhưng bà vào bệnh viện nào thế, sao Úy Lan không biết?"
Sau khi Quyền Trân đứng lên thì liếc một cái, nghi ngờ.
"Ách, mình với Úy Lan có chút mâu thuẫn, cho nên cô ta không biết cũng hợp tình hợp lý.."
Úy Ương có chút không dám đối mặt với ánh mắt biết tất cả của Quyền Trân, sự quan sát của cô gái này tương đối kinh người, không dễ lừa bịp.
"Ồ!"
Cô ấy đáp một tiếng, ánh mắt lóe lóe, hình như không tin.
"Úy Ương.."
Một âm thanh yêu kiều ngọt ngào khác truyền tới.
Úy Ương quay đầu nhìn, là Hà Hoan.
"Chuyện của cậu, cuối cùng cũng quay lại trường rồi, thật sự tốt quá..

Chân đỡ hơn chưa?"
Cô gái gương mặt vô hại này lưng đeo một cái cặp sách chạy như bay tới, cô ấy là ngoan ngoãn ngồi xe công cộng tới trường, nhà cách trường có chút xa.
Hà Hoan rất nhiệt tình, chạy có chút thở hổn hển, kiếp trước, Úy Ương với cô ấy không có quan hệ gì, bất quá, tới nay, nếu người ta biểu thị hữu hảo, cô tự nhiên sẽ không cách người ngàn dặm, lập tức còn cười lấy lòng, "Cảm ơn, tốt nhiều rồi!"
"Thế thì tốt, thế thì tốt, hazz, đúng rồi, mình nghe hết rồi, không nghĩ tới lại có người công khai hãm hại bà, loại người này nếu tra ra được, nhất định phải đuổi hắn ta ra khỏi trường, quá đáng hận."
Quay lại trường, chuyện phát thanh hãm hại kia, cuối cùng khiến cô trở thành đối tượng quan tâm của tất cả mọi người.
Vừa nãy cô vừa vào liền cảm thấy được, tuy trong chuyện này cô là người bị hại, nhưng không tránh được bị người khác suy nghĩ lệch lạc: Cả trường nhiều người như thế, lại cứ phải là bạn bị hãm hại, khẳng định là hành vi có cái gì đó bất thường.
Về chuyện này, nhất thời cũng không tra ra được nguyên cớ, làn sóng nghị luận này, hẳn là sẽ còn tiếp tục một thời gian dài nữa.
"Um, kẻ ác tóm lại sẽ có ác báo.."
Úy Ương cười sáng ngời, hít một hơi thật sâu không khí mang theo hương hoa, nhìn những bạn học cùng trang lứa, cảm giác bản nhạc cuộc sống trong trường lại trở lại rồi.
Với cô mà nói, cuộc sống ở trường học so với xã hội phức tạp kia đơn thuần hơn nhiều, trừ cái tên ác nhân kia - Nếu không đem nguyên hình tên đó lộ ra, thật quá thẹn với bản thân bao nhiêu năm chịu ủy khuất như thế.
Tiếp theo, mục tiêu của cô chính là ép tên kia lộ diện.
Lúc này, một chiếc xe hơi dừng trước cổng trường, sau khi cửa xe mở ra, Đỗ Việt từ trên xe đi xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn nói với người trong xe: "Phiền phức..

Biết rồi.."
Phanh, đóng sầm cửa xe lại, lúc hắn quay đầu đối mặt với ánh mắt của Úy Ương, ánh mắt nóng nảy kia nhìn một chút, cả người lùi lại phía sau một bước, tinh thần có chút hoảng, xoay người liền rời đi, hoảng loạn không nhìn đường, suýt nữa đụng vào người khác.
"Tên Đỗ Việt này, bình thường ở trường học gây gổ lung tung, hôm nay đây là làm sao thế? Giống như sau lưng có ác quỷ đuổi theo vậy.."
Hà Hoan nghiêng đầu kỳ quái nói một câu.
Úy Ương đối với tình huống các lớp khác không hiểu lắm, nghe cô ấy nói vậy, hình như có chút để ý hắn, liền hỏi một câu: "Hà Hoan, người này bình thường ai cũng quậy cùng sao?"
"Cùng bọn Chu Quốc Kiến, toàn là học sinh kém, thường ở trong trường bắt chẹt bạn học, mình cũng từng bị bắt chẹt, hoành hành không kiêng kỵ gì, bình thường mình đều tránh bọn chúng đi, chỉ sợ một mình gặp phải lại gặp phiền phức.

Hoảng loạn bỏ chạy giống như hôm nay ấy à, mình là nhìn thấy lần đầu.

Hắn đây là đang sợ ai thế? Kỳ quái."
Vốn từng chịu thiệt thòi, khó trách sẽ để ý người này.
"Hắn còn chơi thân với người khác không?"
Úy Ương trầm tư hỏi một câu.
Tuy rằng quay lại trường học, sau này cô phải từng bước từng bước lôi cái kẻ hại bản thân ra, Đỗ Việt là sợi dây đó.
Nếu nói hắn đang sợ cô, không bằng nói hắn là đang sợ thế lực phía sau cô, có thể gϊếŧ một tên lưu manh hỗn đản, còn lấy một ngón tay gửi tới cho hắn, loại uy hiếp này, dọa một học sinh vẫn là tương đối có tác dụng.
"Úy Ương, sao bà lại tò mò đối với tên này thế?"
Quyền Trân quay đầu hỏi, ánh mắt rất sắc nhọn.
He, cái người Quyền Trân này a, tâm tư quả thật là kín đáo, hiển nhiên đã hoài nghi gì đó rồi.
Cô bất giác cười cười, đáp: "Tùy tiện hỏi, lo trước khỏi họa, đề phòng bị hắn ức hiếp.."
Đáp không hề rò rỉ cái gì.
Hà Hoan không nghi ngờ, đáp: "Nhiều cực kỳ.

Ví dụ như Thẩm Văn Thanh, La Nhạc Nhạc của ban một, Mai Ngụy ban 2, Kiều Kiều ban 5, Đường An Nhiên của lớp 7..

Mình đều từng nhìn thấy.

Người này gia cảnh tốt, tuy thành tích kém, nhưng người vây quanh hắn vẫn là rất nhiều, mà tất cả không phú tức quý.."
Úy Ương ngưng thần nghĩ nghĩ: Mấy nữ sinh này, thành tích đều rất tốt, mỗi người xuất thân cũng không tầm thường, hoặc là danh môn khuê nữ, hoặc là thiên kim thương nhân..
Cô âm thầm cân nhắc, kẻ âm thầm hãm hại cô kia, hẳn là trong đám người kia đi!
Sẽ là ai đây?
Quan trọng là bọn họ từng người từng người toàn là tiểu thư quý tộc, vì cái gì cùng cô - một nhân vật nhỏ bé phân cao thấp nhiều năm như thế?
Trong này có thể có huyền cơ gì khác hay không?
Ồ, đúng rồi, trừ Đỗ Việt, còn có một người nữa biết người kia là ai.
Chính là Úy Lan.
Chỉ cần có thể cạy miệng cô ta ra, liền có thể biết được ai là kẻ đứng đằng sau chân chính.
Bất quá, Úy Lan sợ là sẽ không dễ dàng nói ra đâu.
Đang nghĩ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, ngồi xe của bác cả tới, sau khi vẫy tay chào tạm biệt, đi vào.
Úy Ương nhìn, không khỏi nheo nheo mắt, "Quyền Trân, bà với Hà Hoan đi vào phòng học trước, mình có chút chuyện phải đi tìm chị tiên nữ của mình nói chuyện đàng hoàng.."
"Được, bà đi đi!"
Quyền Trân không hỏi kỹ, chỉ là ánh mắt rất sâu xa nhìn cô một cái, đáy mắt toàn là đánh giá.
Úy Ương nghênh đón.
*
Một bên khác, Úy Lan vừa nhìn thấy cô, âm thầm nghiến răng căm phẫn, quay đầu liền rời đi.
Úy Ương nào có dễ dàng để cô ta chạy mất, nhe răng cười, chặn đường, thanh thúy hỏi: "Đây là làm chuyện gì trái với lương tâm à, vừa nhìn thấy ta liền muốn chạy?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui