Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê


Súng, Úy Ương đích thực là luyện tập không tồi, thế cho nên cô hiện tại là càng ngày càng thích luyện súng, nhưng đánh quyền cô thật sự không được, lúc đánh, chịu khổ cực bị quăng ngã đó là không thể tránh khỏi.
"A.."
"Ách.."
"Ấy.."
Trong tầng hầm, Úy Ương liên tục ngã trên mặt đất kêu thảm thiết.
Giờ khắc này, cô thật sự triệt để nhận thức được, cùng với một cao thủ so đấu quả thực chính là bản thân tự tìm ngược.
"Ai nha, không đánh nữa không đánh nữa, em sắp bị anh làm ngã chết rồi.."
Không lâu sau, cô liền không hề có cốt khí mà xin khoan dung.
Được hắn chỉ điểm đương nhiên là tốt, nhưng bị ngã thảm như vậy, quá mất mặt đi.
Bộ đồng phục võ trắng như tuyết, gương mặt đỏ bừng, Úy Ương có một chút cao lãnh, căn bản không biết bộ dáng làm nũng lúc này của cô, yêu kiều câu dẫn người bao nhiêu đâu.
Mộ Nhung Trưng liếc nhìn, thiếu chút nữa là mềm lòng rồi, chỉ muốn ôm cô vào lòng, cẩn thận ôm hôn, không ép cô luyện tập quyền cước quỷ quái gì nữa - Cô gái nhỏ bình thường, đánh đấm cái gì, đích thực là quá không văn nhã.
Nhưng, tâm niệm chỉ xoay một cái, liền từ bỏ ngay: Thói quen này đối với cô không tốt.
"Đứng lên.."
Hắn lên trước, duỗi tay về phía cô.
Úy Ương không đưa tay cho hắn, chỉ rầu rĩ mà kêu: "Anh rốt cuộc có phải bạn trai em không thế? Đánh ngã em đến mặt mũi tím bầm, anh có biết xấu hổ không?"
Lâu như vậy không gặp, vừa gặp mặt liền đánh ngã cô, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc quá rồi.
Cô thiệt tình không nghĩ.
Thời điểm như thế này, nên là thưởng hoa ngắm nguyệt chứ không phải là ở trong tầng hầm chịu đánh - Cô muốn cùng hắn nói chuyện một chút, ôm một chút, theo ký ức từng có, quân vụ của hắn luôn rất bận rộn, căn bản không thể ở lại dành nhiều thời gian hành hạ cô, bây giờ lại ở đây lãng phí thời gian, cũng thật quá sống uổng phí rồi đi.
"Bây giờ, anh không phải bạn trai em, là huấn luyện viên.

Nếu là huấn luyện viên, thì phải giám sát em cho tốt."
Mộ Nhung Trưng cúi người nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô kéo lên, không hề vì vậy mà buông tha cô.
Úy Ương thấy thế, lập tức ôm chặt eo hắn.
Đây hẳn là lần đầu tiên cô chủ động quấn lấy hắn như thế.
"Em sẽ luyện tập thật tốt mà, nhưng hôm nay đừng luyện nữa."
Hương thơm mềm mại đầy trong lòng, Mộ Nhung Trưng rất hưởng thụ phần ôn tồn này, đáng tiếc hắn lại phải kìm nén lại phần dụ hoặc này, vẻ mặt nghiêm chỉnh giáo huấn cô: "Không được, nhất định phải luyện tốt.."
Ài!
Đầu gỗ a, đúng là một khúc gỗ.
A a a, nam nhân ngốc, anh quay về rốt cuộc là làm gì đấy, là vì muốn đánh ngã em, hay là vì nhớ em mới quay về hả?
Mộ Nhung Trưng căn bản không biết cô đang nghĩ gì, hắn chỉ biết bản thân khó được về, phải dạy dỗ cô cho tốt, sắc mặt đều là thiết diện vô tư, đem tay của cô tách ra, nghiêm chỉnh nói:
"Vật nhỏ, em nghe rõ cho anh, sau này, anh không thể lúc nào cũng bảo vệ em được, nhất định phải ở quân đội, cho nên, luyện một chút công phu kỹ năng phòng thân là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành của em trong thời gian này.

Cái này đối với kỳ thi vượt cấp của em còn quan trọng hơn.

Tới..

Anh dạy em..

Anh sẽ thả chậm động tác, chỉ cần em có thể luyện thành thục anh dạy, tự vệ căn bản không thành vấn đề.."
Một chút quyền khiếu luyện tập mấu chốt, hắn tỉ mỉ mà trình bày, lại thả chậm động tác trong quá trình đối kháng, đặc biệt chú ý tới những điểm quan trọng nhắc nhở.
Tuy hắn biết, thân thủ có tốt hơn nữa, đều không chống lại được đánh lén, nhưng, học để phòng thân, tóm lại so với không hề có sức chống cự tốt hơn.
Hắn muốn khiến cô trở thành một cường giả.
Dù cho đàn ông bảo vệ phụ nữ là chuyện hiển nhiên, nhưng, cô vẫn phải học - Hoàn cảnh bên cạnh hắn quá phức tạp, nếu muốn bảo vệ được tương lai thuộc về bọn họ, thì cô không thể trở thành một vật yếu đuối không có một chút sức lực chống cự nào được.
Lại nói Úy Ương, trí nhớ siêu phàm của cô cực tốt, nhưng kinh nghiệm đối kháng thật không phải là luyện tập đơn giản là có thể có được.
Cái này không giống bài tập, đọc sách một chút, cô có cơ sở lớn mạnh, cái gì học một lúc liền biết, nhưng luyện võ, cô mới tiếp xúc, sao có thể một bước là thành.
Mấu chốt là: Lúc Mộ Nhung Trưng nghiêm khắc thật sự là nghiêm khắc, nào có sợ cô là người phụ nữ của hắn, ngã một cái, căn bản là không biết nương tay nhân từ là cái gì..
Lại cắn răng luyện thêm một lúc, tận đến khi ướt đẫm mồ hôi, Úy Ương thật sự là không thể nhẫn nhịn được nữa, mượn cơ hội giả vờ ngã xuống.
"Ai nha.."
Thuận tiện kéo hắn ngã cùng, hình thành tư thế nữ trên nam dưới.
"Em ngã bị đau rồi.."
Nhíu mày, cô giả đáng thương.
"Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi một chút lại luyện tiếp."
Hắn chống hai tay, nỗ lực không bị sắc đẹp dụ hoặc.
Úy Ương thiếu chút nữa trợn trắng mắt, ài, người này ấy à, lúc luyện võ, quả thật là không coi cô là bạn gái - Hoặc là, cô căn bản không có mị lực nữ nhân?
Cho nên, cô đã chủ động ôm hắn, hắn cũng không có phản ứng gì, thậm chí bây giờ, đều đã dính vào với nhau rồi, hắn vẫn cứ thờ ơ.
Cái này đả kích cô quá đi.
Không được, cô nhất định cọ xát cảm giác tồn tại của bản thân: Lấy sắc dụ hắn.
Đôi mắt xoay chuyển, lúc hắn muốn lật người sang bên cạnh nằm, ôm chặt hắn, hôn môi hắn, học bộ dáng của hắn, dùng lưỡi câu dẫn hắn - Thời khắc kia, cô rõ ràng cảm thấy được hắn toàn thân cứng đờ, sau đó liền tùy ý cô làm gì thì làm, mà tay siết cô càng ngày càng gấp gáp.
Um, hắn sắp bị cô khiêu khích đến có phản ứng rồi, để bảo toàn, cô lúc này thu tay lại, ngay sau đó vẻ mặt thảm hề hề xin tha: "Không luyện nữa, mệt chết đi được, quay về phòng ngủ có được không.."
Tiếng nói nhu tình kia quá khiêu gợi người.
Mộ Nhung Trưng ánh mắt thẫm lại, hạ âm thanh đáp: "Được, về phòng."
Ha, thành công.
"Em đi không nổi nữa rồi."
Cô thật sự là mệt tê liệt luôn rồi.
Hắn không nói hai lời, ôm cô về phòng.
Hì hì, tuy có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng cô, vẫn là rất hưởng thụ sự chủ động ôm ấp của hắn, đồng thời rất vui mừng mỹ nhân kế thực hiện được rồi.
Ai ngờ một khắc trước, trong lòng cô còn tươi đẹp, một khắc sau liền phát hiện bản thân lên thuyền giặc rồi - Không có cái khác, sau khi cánh cửa phòng bị đá tung ra rồi đóng sầm lại, một trận đầu choáng mắt hoa, hắn trực tiếp ném cô lên giường, theo đó liền đè lên người cô, đồng thời còn bắt đầu tháo đai lưng của cô.
"Ấy, anh làm gì thế?"
Cô liền luống cuống.
"Em không phải muốn dùng mỹ nhân kế với anh sao? Vừa nãy ở dưới tầng hầm không tiện, bây giờ về phòng ngủ rồi, anh cho em sử dụng đủ.."
"..."
Ai nha, thảm quá!
Cư nhiên bị nhìn thấu rồi!
Úy Ương vội vàng túm lấy tay của hắn, cười khô khan nói: "Nào có sử dụng mỹ nhân kế chứ? Em muốn hôn anh không được sao? Ý của anh là nói, em không thể hôn anh, chỉ có thể anh hôn em sao?"
Mộ Nhung Trưng giật giật khóe miệng, rõ ràng biết cô đang lừa người, lại không nói rõ, ngược lại có chút hưởng thụ, nghĩ tới hôm nay đích thực cũng luyện đủ rồi, nhưng là giáo huấn thì vẫn phải dạy, nếu không sau này nếu cô cứ câu dẫn hắn như thế, hắn thật sự là sẽ bị cô sử chết.
Trời biết ảnh hưởng của cô đối với hắn lớn thế nào!
"Bình thường có thể hôn, đồng thời cũng hoan nghênh thế, nhưng sau này lúc cùng anh luyện tập, không được ái muội, chỉ được phép luyện tập cho tốt, nếu em lại dám dụ hoặc anh, tất cả ước định giữa chúng ta đều phá bỏ..

Tới lúc đó, anh nhất định sử dụng bằng hết cái mỹ nhân kế của em, liền ở phòng luyện võ làm em, khiến em hoàn toàn biến thành người của anh..

Nghe rõ chưa thế? Hử?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui