"Vốn dĩ, cơ thể anh là có chút vấn đề, hẳn là suyễn, thường có cảm giác hít thở không thông đúng chứ..
Hơn nữa không thể cảm mạo, một khi cảm liền rất dễ bệnh tình nguy kịch, không dậy nổi giườngi.."
Úy Ương nói đơn giản bệnh tình của hắn, mà từng cái đều đúng.
"Đúng."
Hắn gật đầu.
"Sau đó, bệnh suyễn của anh lúc tốt lúc xấu, còn thường có tình trạng ngất đi, đúng chứ?"
"Đúng!"
Hắn lần nữa đáp, cô gái nhỏ từng nhát gan sợ gây chuyện này, hiện giờ tất cả bản lĩnh thể hiện càng ngày càng kinh ngạc hắn.
Đúng vậy, cô giống như bảo tàng, càng thâm nhập vào đào, liền càng có kinh hỷ, bất tri bất giác liền có thể bị cô mê hoặc.
"Thật ra bệnh suyễn của anh không phải quá là nghiêm trọng, dẫn đến ngất đi cũng không phải là do suyễn mà là viên thuốc này, nó sẽ khiến bệnh tình của anh không thể tốt lên được, mà phát tác lặp đi lặp lại, thời gian lâu rồi, cơ thể của anh tổn hại quá sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.."
Tình huống này, cô cũng không đành lòng mà nói ra, lập tức tách lời:
"Nếu anh tình nguyện nghe lời em đổi thuốc, cơ thể của anh khẳng định sẽ có thể từ từ chuyển biến tốt, nhưng bởi vì cơ thể của anh đối với thuốc này có tính ỷ lại, nếu thời gian này đổi thuốc, nhất thời sẽ rất khó chịu..
Bất quá, chỉ cần anh có thể chịu qua được nửa tháng, thuốc của em liền có thể bắt đầu có hiệu quả với cơ thể của anh, sau này không được uống thuốc bậy bạ, nghỉ ngơi cho tốt, bệnh của anh vẫn có khả năng chữa khỏi, thậm chí còn có thể sinh hoạt giống người bình thường.."
Rất đúng, cô không chắc chắn hắn sẽ tin, dù gì cô chỉ là một cô gái nhỏ 16 tuổi, không có giấy phép y gì, lời nói bây giờ, không biết xem bệnh, cũng có thể cảm thấy cô đây là đang nói đùa.
Diêu Giang Nam đầu tiên là ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn, đích thực rất khó tin lời của cô, thử hỏi, người bình thường sao có thể nghi ngờ chẩn đoán của bác sĩ mà đi tin tưởng một cô gái nhỏ nhìn như ba hoa chích chòe nói lời hàm hồ.
Bác sĩ có uy tín, cô không có.
Nhưng không biết sao, hắn đôt nhiên sau khi cân nhắc, bắt đầu tin rồi - Bởi vì trong ánh mắt cô có sự chân thành, hơn nữa vì cô không có lý do hại hắn.
"Bệnh của anh, em chắc chắn có thể chữa khỏi?"
"Em chắc chắn."
Ba chữ này, Úy Ương nói khẳng định vô cùng.
"Nhưng sao em biết được nhiều như thế?"
Hắn thực hoang mang.
Úy Ương vẻ mặt biểu tình phức tạp, thật lâu sau than nhẹ một tiếng nói: "Chuyện này nói ra rất phức tạp, nhất thời thật không biết nên từ đâu nói ra.."
"Em có thể nói ra anh nghe không? Úy Ương, anh cảm thấy em của bây giờ, với lúc anh biết em rất khác nhau."
Cô trước kia, khiến hắn muốn chăm sóc cô, tuy bản thân hắn cũng bệnh tật; Cô của hiện tại, khiến hắn kính nể, tò mò, rất muốn thâm nhập sâu vào tìm hiểu cô.
"Um, anh để em nghĩ xem a, sự tình thực ra là thế này.." Úy Ương xoa xoa lòng bàn tay, nhớ lại chút chuyện cũ, "Lúc còn nhỏ, em từng thụ giáo một bà thần y, lúc 6 tuổi liền đem toàn bộ sách thuốc kinh điển học thuộc làu, lúc đó em liền hiểu rất nhiều kiến thức thông thường y lý rồi."
Diêu Giang Nam nghe xong bất giác trừng lớn mắt, sáu tuổi liền có thể học thuộc toàn bộ sách y thuốc kinh điển, cô thế nhưng giỏi như vậy? Không tầm thường a!
"Lúc đó, bà thần y từng nhận định, em là thiên tài y học, chỉ cần học có hệ thống cùng học tập, tương lai, y thuật của em khẳng định có thể hơn cả bà ấy.
Sau này, bởi vì cứu một người, em hại chết bà thần y, những sách y thuật đó cũng bị đốt sạch sẽ.."
Lúc nói đến đây, biểu tình của cô hơi ảm đạm.
Đoạn ký ức đó với cô rất là u ám, không thể đụng vào, cho nên, mấy năm nay cô hầu như không nhớ lại, dù cho cảnh đổi sao rời, nhưng trong lòng vết đao kia, vẫn là không qua được.
"Lúc đó, em ở một nơi khác, sau khi sự việc phát sinh, mẹ em đưa em về thành phố Ôn, từ đó không đụng đến sách y nữa, đến tận cao trung, gặp được thầy Phương của phòng y tế chúng ta, em lại lần nữa có hứng thú với học y thuật, nửa năm này em đọc không ít sách y, cho nên.."
Biểu tình của cô chợt trở nên trịnh trọng, "Em có thể khẳng định: Thuốc anh uống có vấn đề, bệnh của anh tuyệt đối không phải chữa như thế."
Một lúc sau, cô lại nói:
"Vài tháng gần đây, em luôn lén chữa bệnh cho người nghèo không có tiền, không thu tiền, chỉ giúp họ chẩn đoán nguyên nhân bệnh, dùng thuốc rẻ nhất giúp bọn họ chữa trị, mỗi người đều có hiệu quả tốt.
" Cho nên, Giang Nam, nếu anh tin em, em có thể giúp anh chữa bệnh, đợi thời gian lâu rồi, anh liền có thể khôi phục lại khỏe mạnh.
"Nếu anh không tin em, vậy em nói nhiều cũng vô ích..
Thân thể là của anh, khỏe mạnh cũng là anh, anh thích thế nào thì thế đó, em không thể ép anh tin em."
"Người bệnh và bác sĩ trong quá trình điều trị phải tin tưởng lẫn nhau, cùng phối hợp, nếu không thì chữa không khỏi được bệnh..
" Quan trọng là, chuyện này, anh không thể để người trong nhà biết.
"Em có thể khẳng định, trong nhà anh có người muốn hại anh."
Lời cuối cùng, khiến Diêu Giang Nam cảm thấy phức tạp.
Hắn khó có thể tưởng tượng, người thân của mình cư nhiên muốn mạng của hắn - Người này khẳng định không thể nào là cha, cha rất thương hắn, vậy chỉ có thể là mẹ kế - Cô nhỏ của hắn, nhưng cô nhỏ vì sao muốn làm như thế chứ?
Hắn càng nghĩ càng khổ sở, sau nửa ngày, cắn răng, bất cứ giá nào, nói: "Tiểu Ương, chỉ cần có thể chữa khỏi thân thể, anh tình nguyện cái gì cũng nghe theo em!"
"Được, vậy em cho anh một tên thuốc, anh đi bảo cha anh mua về, mỗi ngày một viên, đem ba loại thuốc này thay thế hết, ai nha, thôi vậy thôi vậy, vẫn là để em đi mua cho anh, cái này nhỡ đâu thuốc anh mua bị người ta đổi vỏ thuốc, chúng ta liền phí công rồi."
Úy Ương nghĩ nghĩ, thật sự không xác định được hoàn cảnh sống của Diêu Giang Nam bây giờ có bao nhiêu ác liệt, quyết định bản thân tự dùng quan hệ đi mua, "Bất quá, đây là thuốc nhập khẩu, đắt không nói, còn rất khó mua, anh phải cho em thêm mấy hôm tìm người mua."
"Được, vậy liền làm phiền em rồi.."
Dù gì, cái gì cũng nghe cô ấy thì chuẩn không sai rồi.
"Còn có chính là chuyện này, anh phải nói rõ với cha anh, vì quá trình đổi thuốc có chút khó chịu, anh sẽ có chút phản ứng..
Tốt nhất người coi chừng bên cạnh anh là người tuyệt đối tin tưởng.."
"Biết rồi.
Anh sẽ nói chuyện với cha anh.."
Đợi một lúc sau khi quay về liền nói.
"Cuối cùng, trong mấy ngày em đi mua thuốc mấy cái thuốc mà anh đem tới này, trừ một loại có thể tiếp tục uống, cái khác đều dừng hết lại." Úy Ương chọn ra viên thuốc màu vàng, hơn nữa còn nhấn mạnh lần nữa: "Lúc dừng, không được để người phát hiện anh không uống, tạm thời không được đánh rắn động cỏ, đề phòng bọn chúng chó cùng rứt giậu."
"Được, anh sẽ theo lời em nói mà làm.."
Diêu Giang Nam liếc cô gái xinh đẹp càng ngày càng có chủ kiến này, đáy lòng âm thầm than, so với trước kia, cô của bây giờ, thật sự là càng ngày càng hấp dẫn người khác.
Trong lòng hắn âm thầm thề, nếu bản thân có thể qua được tất cả, đời này, hắn phải hết lòng tốt với cô.
Ánh chiều tà chiếu nghiêng trên gương mặt cô, thấm đến cô so với hoa đào tháng ba còn đẹp hơn mấy phần, hắn đột nhiên nghĩ a, cô quan tâm hắn như thế, có phải là cũng có một chút xíu thích mình, nếu không, sao cô giúp hắn như thế?
Nghĩ như thế, trái tim thiếu niên của hắn, phịch phịch phịch nhảy lên, trên mặt cũng lướt qua đỏ lên, một cái xúc động, miệng bật thốt lên liền hỏi một câu:
"Úy Ương, anh phát hiện anh hình như càng ngày càng thích em rồi, không biết em có thích anh không..
Anh..
Anh muốn biết trong lòng em nghĩ như thế nào?.