Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê


"Hừ, ngươi tính là cái thá gì? Có cái tư cách gì bình luận thành tựu chính trị của con trai ta."
Bà lão Úy nhịn không được, cuối cùng mắng ngay trước mặt.
Làm mẹ đều như thế, sẽ lấy con trai làm vinh.
Bà lão Úy ở phương diện lòng hư vinh này lớn cực kỳ.
Từ trước tới nay, bà lão Úy cảm thấy, con trai bà ta Úy Văn dựa vào năng lực bản thân từng bước từng bước làm tới chức vụ cục trưởng cục tài chính và thuế vụ, cái này ghê gớm lắm rồi.
Nghe nói gần đây, quý nhân luôn nâng đỡ con trai kia còn muốn cho con trai đi làm tài chính và thuế vụ tỉnh, có thể nói tiền đồ không giới hạn.
Chính ở trong miệng cái người trước cửa này.

Mộ Nhung Trưng cái kẻ quân bĩ tiểu tử cư nhiên dám ở trước mặt con trai bà hỗn xược như thế, thật quá cuồng vọng rồi.
"Mẹ..

Mẹ đừng nói nữa."
Úy Văn vội đi ngăn lão bà với cái người Mộ Nhung Trưng này tranh đấu chính diện.
"Ta vì cái gì không thể nói? Theo tôn ti trật tự, ta là trưởng bối, hắn là vãn bối; theo cấp bậc cục trưởng, con là cục trưởng cấp cao thành phố, hắn là một tên doanh trưởng cán bộ quân doanh, đeo là quân hàm thiếu tá, tương đương với cán bộ cấp khoa của địa phương.


Một nhân vật nhỏ như hắn, có cái tư cách gì xông tới nói trưởng bối, xông tới hô hô quát quát một cán bộ cấp cao? Úy Văn, con sợ hắn cái gì chứ, chúng ta không sợ hắn.."
Bà lão Úy không cách nào chịu đựng được con trai của mình bị một hậu bối cưỡi lên đầu lên cổ, bà đem quan hệ tính đến rõ ràng, cùng lắm thì lật mặt thôi.
Úy Văn nghe mà mồ hôi trên trán ứa ra, lời này tuy không sai, nhưng người này dẫn bộ đội là đặc chủng doanh, toàn bộ Nam Giang chỉ có bốn chi đặc chủng doanh, mấy đặc chủng doanh này cấp bậc doanh trưởng căn bản không thể dùng cấp bậc hành chính bình thường tới đo lượng.
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, quan văn có càng lớn, không bằng quan quân - trong tay quan quân có binh, bất luận là cổ đại hay là hiện đại, kẻ cầm binh tóm lại so với kẻ không cầm binh trâu bò hơn.
Những cái này lão thái bà không hiểu.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa."
"Ta cứ muốn nói, ta càng muốn nói đấy." Bà lão Úy là một lão bà ngoan cố, lập tức xông tới Mộ Nhung Trưng lại nói tiếp: "Mộ Nhung Trưng, cậu cậy bản thân trong tay có chút quyền, ở nhà chúng tôi ngang ngược có biết xấu hổ không? Bên ngoài nói cái gì cưới Úy Ương nhà chúng tôi, thật ra chính là cướp đoạt.

Chuyện này chúng tôi nếu nói ra bên ngoài, ta xem cậu làm thế nào làm doanh trưởng, cách chức điều tra, rút quân hàm, chúng tôi có thể khiến cậu chết chắc.."
Đúng a, dựa vào cái gì bọn kiêng kỵ hắn?
Hắn làm những chuyện này, thật truyền ra ngoài rồi, thật sự khó nghe đấy.
Quân đội bây giờ đã có quy định, chỉ được một vợ một chồng, không được nhiều vợ, nghiêm cấm ép cưới..

Quy củ một đống, bởi vì trước kia xảy ra chuyện quân doanh ép cưới, chuyện cưới vợ bé, phong ba một trận lớn, quân bộ ra một loạt chính sách làm quân quy cho quân đội chính phủ.
Những cái này là bà gần đây nghe nói từ bên ngoài, không sai.
Chuyện Úy Ương với Mộ Nhung Trưng, căn bản là ép cưới - Lúc đó Úy Ương căn bản không muốn gả, là con dâu thứ ép gả.

Mấu chốt là, Úy Ương với người đàn ông này căn bản không có kết hôn, hộ khẩu của nó lấy ra ngoài, nhưng vẫn là thân phận chưa lập gia đình như cũ, phía Sở Dân Chính bà ta cũng đi điều tra rồi - hộ khẩu của Úy Ương với Trình Ân là một hộ độc lập, không có giấy chứng nhận kết hôn với người đàn ông này.
Loại chuyện này thật nếu bị lộ ra ngoài, Mộ Nhung Trưng hắn xác định sẽ ăn không hết còn đút túi mang đi.
"Mẹ, đủ rồi!"
Úy Văn thực bất an.
Trên người Mộ Nhung Trưng có một cỗ ngạo khí người bình thường không có, ánh mắt hắn kiêu ngạo, không phải tự cao tự đại, mà là kiểu kiêu ngạo "Ta nói ra được thì có thể làm được".

Cái này không phải cái thứ thể hiện đàn ông, mà là một kẻ có thực lực hùng hậu cùng dã tâm.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn đã phát hiện, cho nên hắn đối với hắn cung cung kính kính, không dám lấy cứng đối cứng.
Nghĩ tới địa vị của Úy Văn hắn là dựa vào thời gian với công tác cẩn trọng hai mươi mấy năm, quan hệ kinh doanh mật thiết có được; Cái tên Mộ Nhung Trưng này ấy à, mới hơn hai mươi tuổi liền làm doanh trưởng đội đặc chủng doanh, trong này, khẳng định không phải nguyên nhân con người hắn năng lực lớn mạnh đơn giản như thế, hắn là có bối cảnh, tuyệt đối có bối cảnh.
Hắn không dám đắc tội với loại người này.
Trong vòng chính trị có quá nhiều quá nhiều nhân vật lớn, chỉ lơ đãng đụng phải, vỗ mông ngựa còn tốt, không vỗ được còn chọc phải, vậy thì sẽ rước lấy phiền phức lớn cực kỳ.
Bây giờ, hắn cảm thấy hắn hình như chọc phải phiền phức lớn rồi.
"Úy Lan, đây rối cuộc là có chuyện gì? Chị em các con rốt cuộc là lại có xung đột gì rồi?"
Úy Văn không còn cách nào nổi giận với mẹ, chỉ có thể xông tới con gái bảo bối của bản thân mà quát lên.
Úy Lan sắc mặt trắng bệch, không tiếp lời được, những cái kia cũng không thể nói với cha được, nếu không bị cha mắng chết mất.
"Úy Văn, không cần bác bây giờ làm bộ làm tịch đi hỏi lại: Con gái bác rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi với cháu.


Chị ta làm chuyện có lỗi với cháu nhiều lắm đi..

Từ trước tới nay, các người đại gia đình có lúc nào coi hai mẹ con cháu là người nhà chưa? Cháu biết, cháu với mẹ cháu ở trong mắt các người chỉ là một loại liên lụy, mà cháu cũng không cảm thấy ở trong Úy viên cho mẹ con cháu được bao nhiêu giúp đỡ, những năm qua, nuôi sống mẹ con cháu là chút tiền lương hưu kia..

Cho nên, bác nghe kỹ cho cháu.."
Lưng Úy Ương cứng nhắc, trầm giọng tuyên bố: "Qua mấy ngày nữa cháu sẽ đem đồ của cháu với mẹ cháu toàn bộ chuyển ra ngoài, từ nay về sau, mẹ con cháu với Úy gia các người không có nửa điểm quan hệ, quan hệ huyết thống đến đây đoạn tuyệt.

Xin các người an phận thủ thường đừng tới trêu chọc cháu nữa, mà mẹ con cháu sau này dù có chết đói ngoài đường cũng sẽ không tới cửa khẩn cầu."
Trong ấn tượng của Úy Văn, Úy Ương là một đứa trẻ nho nhã nhu nhược, đánh không đánh trả, mắng không nói lại, vô thanh vô tức ở Úy viên sống nhiều năm như thế, phần lớn thời gian là ngoan ngoãn, nhưng hiện tại, sao biến thành thế này rồi?
Cư nhiên..

Cư nhiên dám quyết liệt trong nhà?
Cương quyết như thế, bén nhọn như thế, ngông nghênh như thế, đây là lần đầu tiên hắn bị chặn không nói tiếp được câu gì.
"Mày..

Mày..


Mày hỗn đản..

Càng ngày càng không có giáo dưỡng, thật sự càng ngày càng không có giáo dưỡng rồi.."
Úy Văn tức đến bệnh tim cũng muốn phát tác rồi, mắt thấy gương mặt kia khẳng định muốn cắt đứt, hắn nhịn không được mắng một tiếng.
Mộ Nhung Trưng sắc mặt thâm trầm, muốn tức giận.
Úy Ương giành trước một bước trào phúng nói: "Nếu cháu là hỗn đản, vậy hai đứa con trai con gái bác, chính là mặt người dạ thú, không bằng heo chó..

Úy Văn, lúc bác phê bình người khác, phiền bác trước đi hỏi xem hai đứa con mặt người dạ thú của bác đã làm cái truyện cấu kết xấu hổ gì rồi."
Lạnh giọng ném xuống mấy câu cuối cùng, cô cũng không muốn cùng loại người kéo thấp chỉ số thông minh này nói thêm lời thừa thãi nào nữa, xoay người dắt tay Mộ Nhung Trưng, thấp giọng nói một câu: "Đi, không nói chuyện với họ nữa, chỉ làm hạ thấp thân phận của bản thân, nâng cao bọn họ.."
Vốn là Mộ Nhung Trưng rất tức giận đột nhiên có chút vui mừng: Tiểu Uyên Ương nhà hắn a, độc miệng lên cũng thật đủ độc đấy.
"Được, thế thì đi thôi! Quay về chúng ta rửa mắt chờ coi vận làm quan của Úy tiên sinh có thể hưởng đến lúc nào..

Hừ.."
Nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, lại lộ ra uy hiếp nồng đậm, một cái hừ nhẹ kia, càng là nguy hiểm muốn mạng.
Úy Văn một phen kinh hãi, mắt thấy bọn họ nắm tay rời đi, quay về liền quát Úy Lan một câu: "Con với Úy Ương rốt cuộc là làm loạn cái gì? Nửa đêm nửa hôm, Mộ Nhung Trưng cùng nó đến cửa náo loạn, trong này nhất định không phải chuyện nhỏ, nhanh nói ra.."
*
Từ Đông Viên ra ngoài, đi chầm chậm, Úy Ương hít một hơi thật sâu rồi thở ra, quay đầu nhìn ngắm toàn bộ đình viện cổ điển này, hồi ức một chút những năm từng trải qua ở trong viên này, cuối cùng, khẽ thở dài một tiếng, quay đầu đột nhiên ôm chặt hắn, nói: "Đều nói ở nhà dựa cha mẹ, xuất giá dựa trạng phu, Mộ Nhung Trưng, em với Úy gia đoạn tuyệt rồi, anh nói, anh có thể làm chỗ dựa cả đời của em không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận