Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê


Quế cô cô xuất thân từ nhà võ, từng luyện qua võ, bởi vì chiến loạn tới thành phố Ôn, cơ duyên trùng hợp lưu lại nhà họ Úy giúp việc, làm bạn bên cạnh Úy lão thái thái.
Người này trời sinh có tướng võ lực, được lệnh, một cái tiến lên phía trước bắt lấy Úy Ương, bạch bạch, một bên tát một bên quát: "Dám đẩy lão thái thái, nha đầu thối, mượn gan ai thế hả?"
Không thể né tránh, Úy Ương bị đánh mạnh.
Cô muốn vùng lên phản kháng, tuy rằng biết bản thân không đánh lại Quế cô cô, nhưng là, cô nhất quyết không khoanh tay chịu chết.
Cửa phòng, Mộ Nhung Trưng bị bỏ lại phía sau cuối cùng cũng tìm tới.
Một màn này, không sót một tia, toàn bộ rơi vào đáy mắt hắn.
Hắn một thân quân trang, vốn một thân sát khí, nhìn thấy người phụ nữ của mình bị đánh, tròng mắt hắn liền bắn ra một bạo quang mãnh liệt.
Hắn bước vài bước lên trước, ba ba ba, bước chân nhanh chóng, một phát chế trụ Quế cô cô, hất tay.
"Ngươi mẹ nó tìm chết."
Mộ Nhung Trưng là một người đàn ông lãnh khốc, không thích cười, quanh năm lạnh như sương băng, mà tiếng của hắn, từ lúc Úy Ương quen biết hắn, liền lộ ra một loại uy lực uy hiếp nhân sinh, một khi hắn tức giận, thanh âm kia bắn ra, đủ khiến tim người ta run sợ.
Thanh âm như thế, không cách nào khiến người ta khinh suất.
Mà sức lực của hắn, trước nay rất đáng sợ.
Úy Ương tận mắt nhìn thấy hắn đem hai cánh tay khỏe khoắn đánh đến không thể động đậy.
Quế cô cô này, sao có thể so bì với mấy lực to lớn như thế?
Nhưng nhìn Mộ Nhung Trưng nhẹ đá một cái, liền đem cái người phụ nữ xấu xa này hất ra.
Phanh, tứ chi ngã chổng vó, kêu thảm thiết.
Cảnh vật chuyển biến quá nhanh.
Úy lão thái thái sửng sốt tại chỗ, cho rằng hoa mắt, dụi dụi mắt: Mộ Nhung Trưng..


Hắn hắn hắn sao lại ở đây? "
Đặng Ngọc nhìn ngây người, cả người run một chút: Tình huống gì thế? Nha đầu chết tiệt này không phải bị bị từ hôn?
Trình Ân vẻ mặt ngây ngốc, quay đầu nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Úy Ương, hỏi:" Các con..

Các con, cùng nhau tới? "
" Con là khi nào nói qua con về một mình? "
Úy Ương một miệng ủy khuất, nhưng nhìn Quế cô cô bên kia ngã gào thét, lại nhịn không được cười sảng khoái.
Ha ha, ai kêu ngươi nối giáo cho giặc, đáng đời..
Thảm chính là, mặt, cười đến đau rồi..
Cô không nhịn được mà rên thành tiếng, nhưng tâm tình như cũ vẫn rất sung sướng.
Mộ Nhung Trưng nghe thấy, bước lớn đi tới, đem mấy người phụ nữ đẩy ra, trái phải đánh giá cánh tay của Úy Ương, thấy sưng đỏ cả lên, không khỏi trầm mặt nổi giận quát:" Em là người chết sao? Tùy ý người khác đánh em? "
Cái quát này, thực dọa Úy Ương tim gan nhảy loạn lên.
Tứ thiếu a, Ngài đây là đang quan tâm ta sao?
Chính là, quát thành như thế, nhìn như thế nào cũng không giống như quan tâm a?
Càng như là muốn dọa chết người.
" Ai bảo anh đi chậm như thế? "
Cô nhỏ tiếng tiếp một câu.
" Còn dám tranh luận? Là em chạy nhanh quá, chẳng lẽ còn trách ta? "

Hắn lại muốn ấn trán cô.
" Nha nha nha, đừng đánh đừng đánh, em đau.

"
Cô vội vàng xin khoan dung.
Mộ Nhung Trưng giận mà không có chỗ phát, nhưng cuối cùng vẫn là thu tay lại.
" Đau chết đáng đời.

"
" Đúng đúng đúng, em đáng đời, em đáng đời.

"
Úy Ương cả mặt chân chó vẫy đuôi cười theo, nịnh nọt hắn.
" Phó quan Trương..

"
Mộ Nhung Trưng nhìn chằm chằm cái mặt trứng gà phấn nộn của người con gái, chỉ tay ra hiệu, trong lòng tức giận khó bình tĩnh.
" Có "
" Đem người phụ nữ kia qua đây.

"
" Rõ "
Phó quan Trương một tay kéo người lên.
Quế cô cô bị dọa sợ, còn đâu cái khí thế kiêu ngạo vừa nãy, quỳ thẳng xuống đất xin tha, sợ tới mức quỷ khóc sói gào:" Doanh trưởng Mộ, tôi sai rồi, tôi sai rồi..".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận