Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê


Chuyện bỏ học, cứ như vậy lật bài, mặc kệ Úy Hổ không tình nguyện thế nào, có Mộ Nhung Trưng lên tiếng, lại thêm cảnh cáo của hắn-----Ân, khẳng định bị cảnh cáo rồi, còn bị đánh vào mặt, tuy rằng hắn nói là lúc đi vệ sinh không cẩn thận va vào cửa, nhưng cô thấy chính là bị đánh rồi, cho nên hắn ngoan ngoãn cùng với thầy Lôi đi cục giáo dục, lại còn không nói hai lời.
Úy Ương đưa mẹ tới cửa.
"Mẹ, sau này mẹ đừng tùy tiện đi theo Úy Hổ bọn họ.

Mẹ Dương thực ra là bảo vệ hắn sắp xếp bên cạnh chúng ta.

Ở nhà Úy Hổ không động vào mẹ được, ra ngoài mẹ liền nguy hiểm rồi."
Cô tinh tế mà dặn dò.
"Biết rồi.." Trình Ân một bên đồng ý, một bên thở dài: "Úy Hổ vừa nãy tới đón mẹ, đối với ta uy hiếp một phen, mẹ Dương lại không có, ta lại sợ con xảy ra chuyện, mới theo tới, chỉ muốn đem sự tình hiểu rõ."
"Mẹ, chúng ta nếu hướng hắn chịu nhún, vẫn sẽ bị hắn ức hiếp.

Cho nên sau này chúng ta không thể tùy ý cho hắn khi dễ."
Trình Ân nhìn cô, nha đầu này trở nên kiên cường rồi, khiến bà cảm thấy rất vui mừng.
Lần nữa quay lại giảng đường, Úy Ương chính thức bắt đầu học, ánh mắt bạn học nhìn cô vẫn cứ là khác thường.
Không sao.
Cô tới trường chủ yếu vì học hành.

Mấy chương trình học này, lúc trước cô luôn hiểu, nhưng dù gì cũng vứt bỏ mười mấy năm rồi, muốn lần nữa theo kịp tiến độ, cô phải tốn thêm chút công sức.
Một buổi sáng, cô trừ lúc lên lớp chính là xem sách, không có cùng bất kỳ ai chơi đùa, cũng không cùng bất kỳ ai nói chuyện.
Thẳng đến lúc thầy Lôi cầm đơn xin kia, vui mừng khôn xiết chạy đến trước mặt cô xé đi, cô mới cười, nghiêm chỉnh nói: "Thầy Lôi, lần này, em nhất định sẽ học hành tử tế."
Đưa thầy Lôi đi ra, đám bạn học lại bắt đầu cười nhạo cô: "Đồ bị thịt là đồ bị thịt, cố gắng có cái rắm tác dụng."
Cô không để ý tới, biểu tình vẫn luôn nhàn nhạt lẳng lặng, chỉ lo làm việc của mình, mới không thèm quản người khác thế nào thế nào.
Liễu Hãn Sanh vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh liếc nhìn, biểu tình thực hoang mang.
Cô trở nên không giống trước kia rồi, trước sau như một an tĩnh, nhưng ánh mắt không giống trước nữa, thái độ cũng không giống nữa..

Cô của lúc trước rất nhát gan, cô của hiện tại, thực chói lóa.
*
Chạng vạng, tan học rồi, cô đạp xe phi như bay về nhà.
Biệt thự Mộ nằm ở trong hải dương của hoa đoàn cẩm thốc.
Không thể không nói, Mộ Nhung Trưng chọn căn nhà này, thực làm người ta thích.
Chỉ là, cô không thích người này.
Tuy rằng biết kiếp trước không phải hắn đưa đơn nghỉ học, tuy rằng hắn có bảo vệ cô, nhưng vẫn là không thích.
Vào cửa lớn, một xe chuyên dụng lao ra, lúc nhìn thấy cô, xe dừng lại, một thanh âm lành lạnh từ phía sau xe truyền tới: "Lên xe!"
Cô chỉ đành ngoan ngoãn lên xe, không gian hẹp khiến cô cảm thấy khẩn trương.

Kiếp trước, người đàn ông này, từng ở trong xe cưỡng hôn cô------------Mười ba năm sau, ngày hắn cho người đem cô cưỡng chế mang về, từng đích thân lái xe tới đón cô, sau đó, chính tại trong xe, lại thiếu chút nữa bị cường bạo.
"Anh đây là muốn ra ngoài?"
Cô cẩn thận từng chút hỏi.
"Um..

Ta muốn quay về Thụy Đô một chuyến."
"Ồ!"
Kiếp trước, hắn hình như cũng quay về rồi.

Vì tổ mẫu hắn bị bệnh, chỉ là thời gian hình như sớm hơn rồi.

"
" Ta không ở đây, em ngoan ngoãn cho ta đừng gây chuyện.

"
" Vâng.

"
Cô ngoan ngoãn đáp ứng.
" Học thì có thể, không được phép cùng với Liễu Hãn Sanh câu kết làm bậy, nếu như để ta phát hiện các ngươi còn vương tơ lòng, sau này, em đừng mơ tưởng học hành, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà làm người phụ nữ của ta, trước tiên sinh con cho ta."
Xùy, như thế nào lại nghĩ đến sinh con rồi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận