Duy An vuốt khuôn mặt của cô rồi từ từ nhẹ nhàng hôn xuống đôi mắt xinh đẹp của cô,anh đi thẳng một đường xuống dưới khi tới đôi cô anh dừng lại.....!Hai cánh môi liền chạm vào nhau,anh ra sức hôn lấy đôi môi cô.
Chung Linh cũng nghênh đón anh,cô cũng nhớ anh rất nhiều,cô cũng bắt đầu ôm lấy anh.
Tay anh đã chạm vào chiếc eo nhỏ của cô giọng nói khàn đục vang lên:
—" Anh biết em vẫn còn yêu anh....Chung Linh chúng ta quay về bên nhau,chúng sẽ làm lại từ đầu" Anh vừa nói xong liền cúi người xuống hôn cô tiếp.
Nhưng Chung Linh đã đưa tay ra ngăn đôi môi anh lai,không cho anh hôn xuống,cô nghiên đầu né tránh.
–" Chúng ta không thể..."Vì anh đang có một người vợ nhưng lời này cô chỉ nói được trong lòng.
Gương mặt Tịch Duy An lập tức phẫn nộ,gân xanh nổi khắp trên trán anh giận dữ ngồi dậy khỏi người cô.
Một lúc sau anh mới quay lại nhìn cô.
–" Em ghét anh lắm phải không"
Chung Linh cũng ngồi dậy chỉnh lại trang phục đã bị anh làm cho bèo nhèo.
–" Tôi không ghét anh nhưng chúng ta bây giờ đã khác rất nhiều.....chúng ta không thể quay lại như lúc trước"
–" Dịch Chung Linh những lời này chính cô nói ra....Tôi sẽ làm cho cô có ngày quay lại cầu xin tôi" Anh tức giận đứng dậy nhìn cô nói.
Không đợi cô trả lời anh đã đi ra khỏi phòng để cô một mình trong phòng suy nghĩ lại những lời nói của anh.
Tịch Duy An hung hăng không nói tiếng nào liền bỏ về ngay lập tức,anh lái xe chạy một mạch về Dinh thự để hai mẹ con Kỳ Ngư phải bắt xe về.
**************
Đêm khuya Chung Linh ru con trai ngủ xong cô liền đi ngay qua phòng Chu Văn Đường cô muốn làm rõ sự việc hôm nay.
–" Anh biết em muốn nói gì rồi" Không ngờ anh đã chuẩn bị tinh thần nghe cô chấp vấn.
Chung Linh hít hơi thật sâu rồi nhìn thẳng anh nói:
–" Tại sao anh lại nói với anh ấy như vậy....em và anh chưa từng kết hôn thì ngày kỉ niệm đâu ra"
Văn Đường đứng dậy đi về phía cô vừa đi vừa vỗ tay.
–" Anh cảm thấy từ khi em gặp lại anh ta em đã thay đổi"
–" Anh vậy có ý gì" Cô nghi hoặc nhìn anh nói.
Chu Văn Đường liền ôm lấy eo cô kéo về phía anh nghiến răng nói.
–" Anh cảm thấy càng ngày em càng rời xa anh....Anh đang dần đánh mất em"Điều này anh luôn lo sợ trong lòng
Cô cảm giác anh đã có sự thay đổi anh không còn ôn nhu như trước mà bây giờ anh như con người khác,cô bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an.
–" Anh buông em ra ...anh làm sao vậy" Cô vùng vẫy trong lòng anh.
Văn Đường không kiềm chế được tâm trạng của mình anh liền cưỡng đoạt cô,anh liền ép cô vào tường hôn mạnh bạo trên thân thể cô.
–" Anh mau buông tôi ra ....cứu tôi với" Cô không nhìn lầm người đàn ông mà cô luôn kính trọng nay lại ý định cưỡng hiếp cô.
Chu Văn Đường liền quăng cô lên giường...anh lấy ra một sợi dây thừng liền quất lên trên người cô một cái thiệt mạnh khiến cô phải kêu đau.
–" Tôi sẽ không để cô rời khỏi tôi,bấy lâu nay tôi đã kiềm chế bản thân mình không dám động vào cô ...Nhưng mọi chuyện hôm nay sẽ khác " Anh liền quất thêm hai cái lên lưng cô.
Chung Linh hoảng sợ kêu lên liền bị anh tát cho một bạt tay,khiến mép môi liền chảy ra vài giọt máu.
–" Tôi xem anh ta và tôi ai sẽ cho cô hạnh phúc" Anh nghiến răng lại nói tiếp.
Tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài cộng thêm tiếng nói của Thiên Hạo.
–" Mẹ ơi! mẹ ơi mở cửa ra cho con" Cậu bé vừa nghe tiếng mẹ la thì cậu lập tức thức giấc theo bản năng tìm kiếm mẹ mình,cậu vừa nói vừa khóc lớn
Người giúp việc nghe tiếng cô la nãy giờ liền lo lắng sợ có án mạng liền tìm chìa khoá phụ mở cửa phòng ra.
Vừa mở ra đã thấy phu nhân của mình đang nằm ở dưới đất trên lưng đều bị đánh khiến trên áo len vết máu đỏ tươi.
Thiên Hạo chạy vào xô ngay Chu Văn Đường ra nhìn mẹ mình.
–" Mẹ ơi! mẹ ơi" Tiếng khóc cậu đã làm thức tỉnh Văn Đường
Anh nhìn xuống nhìn Chung Linh trên người toàn đầy máu tay anh run rẩy buông dây thừng ra,anh ngồi xuống ôm lấy cô.
—" Chung Linh anh xin lỗi.....em có sao không"Nhưng giờ đây Chung Linh vì quá sợ hãi cô đã như người mất hồn, cô sợ sệt lui về không cho anh đụng vào cô
Thiên Hạo liền xô anh một lần nữa.
—" Ông không được lại gần mẹ tôi,ông tránh xa mẹ tôi ra mau"Cậu đã biết ông ta sẽ không bao giờ làm người cha mà cậu mong muốn,hôm nay cậu đã nhìn ra bộ mặt thật của ông ta không uổng công cậu luôn nghi ngờ về ông ta
Chung Linh hoảng sợ tới ngày hôm sau cô mới lấy lại được bình tĩnh nhưng giờ cô đã có cái nhìn khác về Văn Đường,cô không dám nói chuyện này cho Chung Ngọc nghe sợ em cô lại không tin cô mà chọn tin anh họ.
************
Tịch Duy An trong lòng cảm thấy bức bối không biết đang xảy ra chuyện gì mà lòng anh cảm thấy hơi lo lắng.
Đã hơn một tuần qua anh đã không gặp cô,không biết hiện giờ cô ra sao?Anh định kiếm cớ gì đó tới Bách Hoá của cô để gặp cô,không ngờ từ buổi tiệc hôm đó,người của cô nói cô đã không đi làm,giờ gặp cô chỉ còn cách lại nhà cô thôi.
Anh liền mua một giỏ trái cây đi tới thăm cô thì trên đường đi lại gặp con trai của cô đang ngồi một mình trên ghế ở đầu phố.Anh không nghĩ gì nhiều liền tấp xe vào xuống gặp nó.
–" Thiên Hạo sau con ngồi ở đây"Anh bước xuống nhìn cậu bé hỏi
Cậu bé ngước lên nhìn thấy anh liền vuốt tay lau đi nước mắt.
Duy An thấy cậu bé khóc tưởng ai ăn hiếp cậu liền chau mày hỏi.
–" Cháu sao vậy,ai ăn hiếp cháu" Thiên Hạo lập tức nhào vòng lòng anh khóc lớn hơn.
Duy An liền dâng lên một cảm giác rất lạ,giống như cậu bé này rất thân thuộc với anh nhìn thấy nó khóc anh rất đau lòng
Thiên Hạo nhìn anh suy nghĩ rồi nói.
–" Chú là người tặng cho cháu món đồ chơi ngay ngày sinh nhật cháu phải không"Món đồ chơi mà cậu thích nhất từ khi sinh ra tới giờ.
Duy An cười tươi gật đầu
–" Cháu thích không"
–" Dạ thích lắm....cháu muốn chơi thật là nhiều....cháu rất thích chơi súng"Cậu bé không nghĩ sẽ có người lại tặng cho cậu là món đồ chơi cây súng mà cậu rất thích.
Duy An thấy cậu bé cười anh cũng cảm thấy rất vui,anh liền bế cậu lên tay khẽ nói.
–" Hay cháu tới nhà chú,ở đó có rất nhiều đồ chơi”
–" Có thật không...cháu thích lắm......nhưng...."Cậu lại sợ mẹ lo lắng vì đi mà không xin phép anh.
Duy An hiểu ngay cậu nhóc này đang suy nghĩ gì,anh xoa nhẹ đầu cậu bé nói.
–" Chú sẽ điện thoại sẽ xin phép mẹ cháu"Nói xong anh bế cậu bé trên tay đi về dinh thự Tịch gia.
Thiên Hạo được đưa về Tịch gia vừa vào cậu đã bị cặp mắt hung dữ của Kỳ Ngư nhìn chằm chằm
–" Duy An anh đưa nó về đây làm gì"Cô nhìn tới nó là nghĩ tới mẹ nó thì cô càng điên hơn.
Tịch Duy An không trả lời cô ta mà quay lại nhìn mẹ mình giới thiệu.
–" Mẹ đây là con trai của Chung Linh"Mẹ anh bất ngờ nhìn thằng bé rồi quay lại nhìn anh....!Trời ơi thằng bé rất giống con trai bà hồi nhỏ.
Bà đi tới nhìn anh hỏi.
–" Thằng bé con của con hả"
Mọi người ai ai cũng giật mình nhìn bà.
Duy An cũng ước đây là con trai của mình nhưng anh rất tiếc.
Anh lắc đầu buồn bã nói :
–"Là con cô ấy với chồng hiện tại"
–" Ông ấy không phải cha con....!Cha con là một người khác" Giọng nói non nớt của Thiên Hạo vang lên
Mẹ Duy An cùng anh ngạc nhiên khi thằng bé nói vậy chưa kịp hỏi cậu bé thì phía Phạm Yên Thu bên này cũng lên tiếng.
–" Lại con hoang nữa sao...!Đúng là mẹ nào con nấy"
–" Kỳ Ngư cô kêu mẹ cô im cái miệng....!Nếu không đừng trách tôi nặng tay" Anh nghiến răng lại nhìn Kỳ Ngư nói.
Bảo Ngọc con riêng của Kỳ Ngư từ lên lầu đi xuống thấy cha đang bế người khác cô liền ganh tị chạy xuống.
–" Mày không được ôm cha tao"Nói xong cô bé cắn lấy chân cậu khiến Thiên Hạo khóc lớn.
Duy An lập tức kéo Thiên Hạo lên dỗ dành, anh không ngờ Bảo Ngọc lại hung hăng đến như vậy.
–" Bảo Ngọc con đang làm gì vậy" Anh liền ôm lấy Thiên Hạo hôn lên mặt cậu bé nói "Con trai nín đi cha....!À không chú thương...!Chúng ta lên lầu chơi đồ chơi có chịu không"Anh liền bế cậu đi mặc cho Bảo Ngọc bên dưới hò reo ầm ĩ thế nào
Mẹ Duy An lắc đầu nhìn Kỳ Ngư nói lớn.
–" Cô nên dạy lại con mình...!Càng ngày nó càng quá đáng rồi"Nói xong bà cũng theo Duy An lên lầu,bà có cảm giác cậu bé này chính là cháu mình.
Duy An dẫn cậu vào một căn phòng được trang trí rất nhiều đồ chơi trong đó.
–" Đẹp quá.....!Con rất thích nơi này"Cậu bé liền đứng ở trên giường vừa nói vừa vỗ tay.
Duy An cảm giác cậu bé rất gần gũi anh,anh khẽ xoa đầu cậu bé nói.
Đây cũng là phòng mà anh định sẽ dành cho con của anh và Chung Linh sau này
–" Nếu sau này con thích tới đây lúc nào cũng được....!Con có thể dẫn mẹ tới cùng luôn cũng không sao"Anh lại nhớ cô nữa rồi.
Thiên Hạo liền mừng rỡ nhưng niềm vui chỉ trong giây lát.
Duy An thấy Thiên Hạo đang vui tự nhiên cậu bé xụ mặt xuống khiến anh tò mò hỏi.
–" Có chuyện gì sao con trai,Con không được tới đây sao"
Thiên Hạo lại vỡ oà khóc lớn,cậu ngước lên nhìn anh ấm ức nói.
–" Chú ơi ...mẹ con....!Đang bị thương rất nặng....!"Cậu vẫn nhớ mẹ mình bị tra tấn như thế nào.
Duy An nghe vậy liền giật mình hỏi nhanh.
Mẹ anh đứng kế bên cũng hơi hoảng sợ.
–"Bị thương...!Sao bị thương"
Thiên Hạo liền kể hết tất cả mọi chuyện cậu đã thấy.
–" Mẹ bị Cha Đường đánh đập rất nhiều...!Trên người mẹ con đều đầy vết thương...!Ông ta còn không cho mẹ ra ngoài gặp bất kì ai"
Như sét đánh vào đầu anh vậy.
Một nỗi bi thương bao trùm lấy trái tim anh,cô bị hắn ta bạo hành sao,hắn ta dám đụng vào cô,anh không thể tha cho người nào mà đụng vào cô
Hai mắt Duy An phẫn nộ,cơn giết người của anh liền ra bên ngoài, anh rất muốn giết tên cầm thú dám ra tay người mà anh rất yêu thương,thậm chí anh chưa bao giờ dám nói nặng cô huống chi là đánh.
Thiên Hạo vừa kể vừa khóc lớn.
Duy An nhìn cậu bé mà anh càng đau lòng hơn hết vừa đau cho mẹ vừa đau cho con,anh im lặng một lúc....!Một lúc sau anh khẽ lên tiếng.
–" Chung Linh....em,tại sao lại không nói cho anh biết"
Anh đứng dậy hùng hổ đi ra ngoài.
–" Con đi đâu vậy" Mẹ anh liền kêu lại
Duy An hai mắt sắc bén quay lại nhìn mẹ mình nói.
–" Con đi giết cái thằng chó đó"
Anh lái xe một mạch tới dinh thự Chu Gia,cũng may sau hôm nay Chu Văn Đường ở nhà.
Duy An không đợi người giúp việc đi vào thông báo mà anh đã tự xong thẳng vào nhà thấy anh ta ngang nhiên rồi đọc báo anh không ngừng đi tới nắm lấy cổ áo của anh ta.
–" Sao mày dám ra tay với cô ấy"Một cú đấm được lao thẳng vào mặt Văn Đường
Chu Văn Đường hoảng hồn nhìn anh.
–" Anh bị điên sao vào đây đánh tôi"
Duy An đi tới liên tục đánh vào mặt anh ta.
–" Chắc anh chưa nghe danh Tư Lệnh tôi rồi....!Nếu ai động vào người phụ nữ của tôi thì chỉ có chết...!"
Chu Văn Đường cũng bắt đầu đánh lại,anh nghiến răng chửi Duy An.
–" Anh không còn là Tư Lệnh và cô ấy cũng không còn là vợ anh....!Bây giờ cô ấy là vợ tôi,tôi muốn làm gì cô ấy là quyền của tôi không liên quan tới anh"
Máu điên trong người Duy An đã nổi lên,anh bất chất tất cả đánh anh ta lăng đùng xuống đất...
Chung Linh trên lầu nghe ồn ào cô lật đật chạy thật nhanh xuống,thấy hai người đang đánh nhau cô liền xong vào.
–" Hai người đang làm gì vậy...!" Nhưng cô lại bị bàn tay của Văn Đường xô cô ra khiến đầu cô phải đụng vào tường.
Duy An hoảng hốt chạy lại đỡ cô,anh lo lắng liền hỏi.
–" Em có sao không?Chung Linh" Mẹ kiếp hắn dám đánh cô trước mặt anh.
Chu Văn Đường không kiềm chế liền đi tới lôi cô về phía anh
–" Không được đụng vợ tôi"
Duy An nhìn từ trên xuống người cô toàn đầy vết thương,cơn phẫn nộ của anh ập tới.
–" Vợ....!Anh đối xử cô ấy như vậy mà xem là vợ sao" Cô sống chung với anh chưa bao giờ dám nói nặng cô nói chi là đánh cô,anh cưng cô còn không hết sau dám đối xử với cô như vậy
Duy An định tiến lại thì anh đã bị Chung Linh ngăn lại.
Cô nhìn anh với vẻ mặt cầu khẩn.
–" Em xin anh...!Mau đi đi,em không sao"
–" Chung Linh em nói cho anh biết...!Anh ta đã đánh em bao nhiêu lần rồi"Anh không thể chịu được khi nhìn cô thương tích đầy mình được .
Chung Linh không nói gì liền kéo anh ra ngoài,mặc cho ánh mắt sát khí của Văn Đường nhìn cô,cô vẫn muốn nói chuyện riêng với Duy An.
Vừa ra ngoài Duy An liền ôm chầm lấy cô nhưng vừa đụng vào cô thì cô liền né tránh sang một bên.
–" Em thật sự có hạnh phúc như em nói không" Anh không tin những lời cô đã nói với anh rằng cô đang hạnh phúc với anh ta.
Chung Linh vẻ mặt mệt mỏi nhìn anh
–" Hạnh phúc cũng được,không hạnh phúc cũng là do em chọn"
–" Tại sao....!Hay vì hận anh mà em mới nhắm mắt lấy anh ta....Chung Linh chúng ta làm lại từ đầu"Anh không muốn thấy cô trong tình trạng như vậy nữa anh hết chịu nổi rồi.
Nụ cười bi thương của cô hiện lên làm lại từ đầu sau,cô chưa từng dám nghĩ sẽ quay lại với anh.
–" Chúng ta còn quay lại được sao....anh quên mình còn có vợ sao....!Hay anh lại làm giống như 5 năm trước như anh bỏ tôi" Cô không quên ngày đó anh đối xử cô như thế nào.
Thì ra đây là lý do cô không chịu về bên anh.
Duy An rất muốn nói bí mật mà anh luôn cất giấu trong lòng suốt 5 năm qua nhưng anh muốn lựa một dịp thích hợp mới nói cô nghe hết tất cả sự thật mà anh luôn che giấu.
Anh chau mày lại nhìn cô tay anh liền nắm nhẹ tay cô.
–" Em hãy chờ anh...!Tới lúc anh sẽ cho em biết hết"
–" Anh nói vậy có ý gì"Từ khi gặp lại anh cô cảm thấy anh rất lạ không giống Tư Lệnh mà cô đã quen biết.
Biết ngay cô sẽ nghi ngờ và hỏi anh, cô vẫn như xưa luôn thông minh nhưng anh sẽ không để ra một chút manh mối nào, anh muốn anh là người chính miệng nói cho cô biết sự thật.
–" Thiên Hạo đang ở nhà anh....!Thằng bé rất dễ thương" Anh liền đánh trống lảng qua chuyện khác.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra sáng giờ cô không thấy tiểu bảo bối của mình thì ra nó lại lẻn ra ngoài đi chơi.
Nhưng tới nhà anh, cô rất lo sợ anh sẽ biết thằng bé là con ruột của mình rồi bắt nó đi mất.
–" Em sẽ tới đưa nó về...cảm ơn anh đã chăm sóc nó"
–" Sao em lại khách sáo dù sao nó cũng là con trai anh"Anh cố tình nói khít cô.Anh luôn có cảm giác thằng bé là con anh chứ không phải là của tên Chu Văn Đường.
Ngay từ đầu tiên anh gặp thằng bé anh đã cảm thấy nó rất thân thuộc với anh,lại thêm câu nói của Thiên Hạo lúc nãy nói cha cậu bé không phải Chu Văn Đường thì sự nghi ngờ của anh càng gia tăng.