Dịch Chung Linh bị lời nói của anh làm cho cô phải giật mình.
Cô không biết anh đang bị gì, rõ ràng bữa đó anh đã nhất quyết muốn ly hôn với cô sau hôm nay anh lại trở thành một con người khác,cô không biết lời nói của anh lúc nào là thật lúc nào là giả dối.
–" Sau anh vẫn giở cái thói ép buộc người khác phải làm theo ý mình,lời nói của ngài Tư Lệnh đây không nghĩ lại mau quên nhanh vậy"
–"Em cho anh là gì cũng được người không giữ lời hứa cũng tuỳ ý em nhưng anh sẽ không để em rời xa anh"Anh đã đổi ý từ đêm mà anh lấy tấm hình lúc nhỏ của cô ra xem,anh đã hối hận về việc làm của mình đã gây ra cho cô.
Anh cúi người xuống chiếm trọn đôi môi cô lần nữa tay anh ôm xiếc chặt thân thể cô để cô ở trong lòng anh không thể cựa quậy được.
Chung Linh vẫn còn yêu anh rất nhiều,cảm giác khi cô ở bên anh rất ấm áp,khi anh ở bên cô,cô mới được làm chính mình không còn lớp bao bọc cứng cỏi mà thay vào đó là một người phụ nữ rất yếu đuối cần có người bảo vệ.
Cô nghênh đón nụ hôn của anh,cô chủ động choàng tay qua cổ anh.
Anh vui sướng khi cô đã phối hợp với anh.
Anh di chuyển xuống cổ cô,ở nơi đó anh in thật sâu dấu hôn mà anh để lại,dấu hôn này anh cố ý làm vậy để người khác có thể thấy anh đóng chủ quyền lên người cô.
Anh hôn tới đâu thì anh liền cởi nút áo tới đó đến khi anh và cô không còn một mảnh vải nào trên người .
Anh nhung nhớ cô rất nhiều,không đêm nào mà anh không nằm mơ thấy cô,nhớ những giây phút anh và cô đùa nghịch với nhau.
Tay anh xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô,môi anh vẫn ở tư thế hôn trên cổ cô.
Cô thở dốc ôm chặt đầu anh,cô không dám rên vì sợ anh sẽ chê cười cô.
Cơ thể anh đã căng cứng từ lâu,ngón tay anh duy chuyển xuống dưới khi tới eo, anh liền vẻ vòng tròn lên bụng cô ,chiếc eo không mở thừa của cô liền co lại.
–" Phu nhân! cơ thể của em vẫn luôn nhạy cảm,sự hấp dẫn của em,anh không thể nào tha cho em được" Giọng nói khàn đục của anh vang lên.
Anh chưa bao giờ mà không lưu luyến cảm giác mà cô mang lại cho anh
–"Đủ rồi! Anh không được nói nữa" Cô rất xấu hổ dùng tay che mắt anh lại
Anh nắm lấy tay cô kéo ra đặt lên đó một nụ hôn thiệt sâu.
–" Em thật sự muốn ly hôn với anh sau"Anh nhíu chặt mày nhìn vào ánh mắt cô khẩn trương hỏi.
Cô quay đầu đi chỗ khác không trả lời anh .
Anh xoay khuôn mặt cô lại.
–" Nhìn anh....anh biết em cũng không muốn chúng ta ly hôn phải không....."
–" Nhưng tôi không sinh con cho anh" Điều này cô luôn day dứt trong lòng.
Cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện hôm đó,cô rất đau lòng nhưng không phải anh phản bội cô mà là anh đã vô tình nói cô không làm tròn bổn phận làm vợ của anh và anh rất muốn có một đứa con điều đó anh đã thể hiện lên trên mặt, vào lúc đó dù anh không cố ý nhưng anh đã làm tổn thương rất lớn trong lòng cô
Tịch Duy An khuôn mặt đổi màu,anh lo lắng nhìn cô nói.
–"Chuyện anh nói lúc đó là anh sai,anh sai hoàn toàn,em không nên để bụng chuyện đó"
–" Chúng ta đã là vợ chồng cũng được tám năm rồi anh không hiểu tôi sau....."Cô lạnh lùng cất tiếng nói.
Duy An vẫn nhìn trực diện vào cô.
Anh làm sao không hiểu cô,anh biết cô là người tỉ mỉ chu toàn và luôn để ý lời nói xung quanh mọi người luôn quan tâm người khác mà quên đi chính mình .Làm sao cô có thể quên ngày đó anh sĩ nhục cô như thế nào
Anh bắt đầu úp mặt vào ngực cô,giọng nói nỉ non.
–" Anh sai rồi vợ ơi! Tha lỗi cho anh đi...." Anh ngước lên nhìn cô nói thêm "Nếu em không muốn sinh thì không sinh,chúng ta quay về bên nhau đi có được không"
Cô nghe xong liền nhếch môi cười,cô xô anh ra ngồi dậy lượm chiếc sườn xám của cô đang nằm ở dưới đất lên mặc lại hết.
Tịch Duy An ánh mắt ngỡ ngàng không tin vào mắt mình anh tức giận đi tới ngăn cô lại nói.
–" Em làm gì vậy"
Cô lấy tay kéo tay anh đang trên người cô ra,lạnh lùng nhìn anh nói.
–"Anh muốn tôi quay lại là quay lại với anh sao,trong lòng anh nghĩ gì tôi không biết sau vì anh đang lo tôi và Kiếm Trì sẽ nói lại tình xưa vì ở trong lòng anh chỉ muốn thắng anh ta chứ chưa hề anh xem tôi là vợ của anh"
Duy An bất ngờ nhìn cô,tại sao cô lại nghĩ như vậy.
Anh xoay người cô lại dùng tay ôm lấy mặt cô nói.
–" Em làm sau vậy,em nghĩ anh là người như vậy sau.....anh chưa bao giờ nghĩ tới,nói chi anh làm....bộ tình cảm của anh từ trước nay dành cho em,em không rõ sau"
–" Rõ ....rất rất rõ....vậy nên anh và em họ của tôi là trời sinh một cặp rất xứng đôi"
Cô nói xong liền xô anh té xuống giường rồi chủ động rời khỏi.
Vừa đi ra tới cửa,cô không nhìn anh mà để lại một câu nói.
–" Nếu anh sợ Kỳ Ngư thiệt thòi thì anh hãy kết hôn với em ấy......vậy nên anh mau hoàn tất mọi thủ tục đi"
Cô quay lại nhìn anh trên giường nói tiếp.
–" Tôi chúc phúc cho hai người,mong anh có ngày được như mong muốn.....đơn ly hôn tôi sẽ để bên ngoài....chào anh"Nói xong cô lập tức đi thật nhanh ra ngoài không để anh đuổi kịp.
Anh vừa mặc quần áo vừa chạy thật nhanh,và kêu lớn tên cô.
–" Dịch Chung Linh em đứng lại"
Dịch Chung Linh hối hả chạy,cô không thèm chào Kỳ Ngư và Phó quan cô cứ như vậy đi khỏi khách sạn mặc cho anh có gọi đến khan tiếng cô cũng không quay đầu lại
Vừa xuống tới đại sảnh ở dưới, cô vì đi vội đã va phải một người đàn ông khiến cô gần như té xuống đất,nhưng rất may người đàn ông đó đã nhanh tay ôm lấy thân hình cô.
–" Chung Linh em có sau không"Một giọng nói đầy nam tính vang lên
Chung Linh hoảng sợ nên cô vẫn cứ nhắm mắt,nghe một giọng nói quen thuộc cô từ từ mở mắt ra.Một ánh mắt si tình của anh đã đập vào mắt cô.
Uông Kiếm Trì cũng không ngờ người đụng anh là cô,bây giờ được ôm cô anh mới biết,ôm cô thật thoải mái mùi hương trên người cô cũng thật dễ chịu.Tình cảm của anh dành cho cô càng lớn hơn.
–" Anh mau buông vợ tôi ra"Duy An vừa hối hả đuổi theo cô ra đây lại gặp ngay cảnh mà anh luôn sợ hãi trong mỗi giấc mơ.
Hai người giật mình quay lại nhìn anh.Chung Linh sợ hãi nhìn anh,cô quay lại nhìn Kiếm Trì vẫn cứ ôm chặt eo cô,cô vùng vẫy kéo anh ta ra .
Uông Kiếm Trì nhếch lên một nụ cười tươi nhìn Duy An rồi cuối người chào anh và nói.
–" Chào ngài Tư Lệnh, ai là vợ của anh....tôi nhớ hai người cũng sắp chuẩn bị ly hôn rồi không phải sao"
Tịch Duy An nghe xong điên tiết lên anh chạy nhanh lại nắm lấy cổ áo Uông Kiếm Trì quát :
–"Uông Kiếm Trì anh đang có ý gì,tôi đã căn dặn anh hãy tránh xa phu nhân của tôi anh không nghe rõ sau"
–" Phu nhân của anh sao....!vậy người đứng sau lưng anh là gì của anh"
Phía sau anh là Kỳ Ngư cũng hối hả chạy theo sau anh,cô ta còn nhỏ vài giọt nước mắt nhìn anh.
Duy An quay lại thấy cô ta đang khóc,anh quay lại nhìn Chung Linh rồi anh mới chịu buông Uông Kiếm Trì ra.
–" Chung Linh là phu nhân của tôi điều này mãi mãi không thay đổi.....!Tôi sẽ không để một ai thay thế vị trí của cô ấy"Anh nhìn cô chắc nịch khẳng định nói.
Trong lòng anh vị trí của cô mãi mãi ở trong tim anh dù cho anh có chết anh vẫn nguyện được chết bên cô .
Kỳ Ngư nghe xong ấm ức lên tiếng.
–" Duy An.....!"
–" Cô im miệng đi cho tôi" Không đợi cô ta nói xong anh đã lớn tiếng nạt cô ta.
Anh đi tới vịnh hai vai phu nhân mình nhìn thẳng vào ánh mắt cô nói.
–" Lời anh nói là thật lòng....thật ra anh và cô ta chưa có gì với nhau em phải tin anh....!Trong lòng anh chỉ có một mình em thôi vợ à!"Anh cầm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình nói.
Dịch Chung Linh ngước mặt lên nhìn anh,cô biết lời nói này của anh là lời nói thật lòng.
Cô đã sống chung với anh đã gần tám năm rồi làm sao cô không phân biệt lời nói nào là thật và lời nói nào là giả dối.
Chuyện anh đóng kịch với Kỳ Ngư sau mà qua được mắt cô ,còn lý do sau anh phải làm vậy cô cũng đã biết,nhưng nếu anh đã không muốn cô cùng anh vượt qua khó khăn thì cô đành chấp nhận.
Nhưng cô không thể nào tha thứ cho hành vi anh đã sỉ nhục cô.
–" Đã quá trễ rồi, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì liên quan tới anh nữa...." Cô kéo tay mình ra khỏi người anh.
Duy An ánh mắt anh ánh lên vẻ đau đớn,cô bây giờ có khác gì lúc trước khi cô mới làm vợ anh,khó khăn lắm anh mới chinh phục trái tim cô vậy mà anh đã đạp đổ nó trong một lời nói.
Anh cười khổ,một nụ cười thê lương.
Uông Kiếm Trì càng được đắc ý hơn,anh đi tới ôm lấy vai cô nhìn Duy An nói.
–" Bây giờ anh đã hiểu bị người khác cướp đi người mình yêu là như thế nào chứ"
Duy An bắt đầu mất bình tĩnh,anh nhìn đôi tay hắn ta đang ôm cô trong lòng,anh nổi lên một cơn thịnh nộ chưa từng có.
Anh siếc thiệt chặt hai tay mình.
–" Mày buông vợ tao ra ngay" Anh nắm lấy tay cô kéo về đằng sau lưng anh
Anh đi tới đấm vào mặt hắn ta một cú rất mạnh khiến hắn ta lăng đùng xuống dưới đất.
Anh nắm cổ áo hắn đánh thêm,anh còn trực tiếp lấy súng chỉa vào thái dương của hắn.
–" Tịch Duy An, anh mau dừng lại"Chung Linh chạy tới ngăn anh lại, cô không nghĩ anh lại dám làm chuyện này ở đây còn trước mặt mọi người .
–" Anh bị điên rồi sau, nếu anh bắn anh ấy thì hãy bắn tôi luôn đi"
Duy An bị lời nói của cô càng tức giận hơn.
–" Lã Phó Quan anh còn đứng đó làm gì,mau kéo phu nhân ra"
Phó Quan đứng xem nãy giờ khi nghe mình được gọi anh liền giật mình.
Anh đi tới kéo phu nhân của mình ra nói.
–" Phu nhân chị đừng xen vào chuyện này"
–" Duy An anh hãy tha cho anh ấy....!tôi sẽ không ly hôn với anh"
Nghe xong anh liền ngước lên nhìn cô, tâm trạng anh lúc này có chút ưu buồn xen lẫn vui sướng.
Anh buông hắn ta ra,đi tới cô đôi bàn tay chai sì của anh ôm lấy mặt cô .
–"Em nói thật không,em không ly hôn với anh nữa sao....vì hắn ta sau" Anh chỉ tay về Uông Kiếm Trì nói.
Chung Linh không nhìn thẳng mắt anh ,cô sợ cái cảm giác mà anh mang tới cho cô,cái cảm giác luôn muốn uy hiếp người khác của anh khiến cô phải chán ghét.
Hai mắt cô mắt ngấn lệ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Duy An trong lòng buồn bực nhưng anh vẫn vui mừng trong lòng ,dù sau cô đã đồng ý về với anh nên chuyện này anh đành tạm gác lại.
Anh liền ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt khiến ai nấy cũng phải thấy tình cảm anh dành cho cô.
Kỳ Ngư trong lòng đang rất tức tối, cô không nghĩ anh có thể lật mặt nhanh đến như vậy,như vậy kế hoạch của cô cũng đã bị anh và Chung Linh phá nát..