Một buổi tối với một bầu không khí đầy lãng mạn trong một căn nhà phía sau là những cây cối um xùm được bao vây xung quanh, phía trước lại nhìn ra được thác nước đang chảy và những cơn sóng mát lạnh kéo tới.
Bắt đầu một buổi tiệc kỉ niệm mà Tịch Duy An đã cất công chuẩn bị suốt mấy ngày liền.
Mọi thứ trong phòng đều là anh tự mình trang trí đến những tấm hình cũng chính anh là người treo lên.Anh không cho bất cứ một ai có thể ra vào căn phòng này ngoại trừ anh và cô.
Duy An đặt cô ngồi xuống tấm thảm mà anh đã chuẩn bị,anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô nhìn cô ngập tràn yêu thương.
–" Những ngày qua anh sợ em sẽ phát hiện nên anh bắt buộc phải lạnh nhạt không quan tâm đến em.Em vì vậy không được giận anh nữa...!Anh xin lỗi" Duy An áy náy vì đối xử với cô trong những ngày qua.
Chung Linh nghe xong cụp mắt xuống nghịch ngón tay mình,cô không biết phải nói gì với anh bây giờ.
Cô lại hiểu lầm anh nữa rồi.
Duy An tưởng cô vẫn còn giận liền nâng mặt cô lên đặt lên môi cô một nụ hôn thật là sâu.
Anh như muốn nuốt chửng cô vào bụng giam cầm cô ở trong lòng mình
Chung Linh cũng ngửa cổ ra nghênh đón nụ hôn quá đỗi ngọt ngào của anh.
Mọi hiểu lầm từ bữa giờ đã được anh hóa giải trong nụ hôn này.
–" Chung Linh.Anh không thể nào có người phụ nữ khác trong khi anh không thể nào ngừng yêu em nhiều như thế này được" Duy An buông cô ra thở hổn hển nói.
–" Mọi chuyện là anh sắp đặt hết những chuyện Chung Tú và Diệp Đồng nói đều là anh kêu hai người đó nói cho em.Anh không có ai ngoài em đâu.
Em hãy tin anh" Chưa bao giờ anh sợ cô hiểu lầm như thế này,nếu biết cô sẽ phản ứng như thế có chết anh cũng không bày kế hoạch này ra làm gì.
Một lần đã làm cho anh đứng tim rồi
Lúc này Chung Linh đã không cầm được nước mắt từ từ rơi xuống.Cô đau lòng khi anh dành tình yêu cho cô quá nhiều và lần này cô chính là người mắc nợ anh.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh khẽ lắc đầu.
–" Không....!Em tin anh.Em xin lỗi"
–" Ngốc...!" Duy An cười nhẹ lau đi nước mắt cô khẽ nói
Những món ăn và rượu vang được bày biện ra trước mắt cô và bản nhạc du dương tạo nên không khí nơi đây thật là lãng mạng.
Cô vẫn không tin là cô được chứng kiến một căn phòng xinh đẹp và ấm áp như thế này.
Duy An để cô dựa vào lòng mình cả hai cùng nhau say đắm với bầu không khí đầy lãng mạn trong một căn phòng với những ánh đèn mờ mờ.
Một tay anh ôm cô vào lòng còn tay kia thì gắp thức ăn đưa tới miệng cô,anh cưng chiều yêu thương người con gái đang nằm trong lòng anh từng chút một.
–" Em thấy phong cảnh ở đây như thế nào,có thích không" Duy An vừa nói vừa hôn lên tóc cô.
Chung Linh dựa vào lồng ngực anh liền ngẩng mặt lên trả lời.
–" Em rất thích"
–" Em thích là được "
Miễn cô thích thì anh đã vui lắm rồi.
Chỉ cần một điều nhỏ nhoi mà anh có thể làm cho cô vui thì anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Duy An thò tay ra đằng sau lấy ra một món đồ mà anh đã cất công chuẩn bị rất lâu.
Anh đưa tới trước mặt cô
–"Đây là quà mà anh đặc biệt làm tặng cho phu nhân của anh này"
Chung Linh nhìn vào lập tức ngồi dậy nghi hoặc nhìn anh.
–" Tặng cho em sao.
Chẳng phải anh đã tặng cho em chiếc váy này rồi sao?"
–" Hức...!Chỉ có chiếc váy này làm sao xứng đáng với em.Vợ anh phải có quà đặc biệt trọng đại chứ.
Anh còn cảm thấy tặng em như vậy còn chưa đủ nữa"
Anh còn rất muốn tặng thật nhiều quà cho cô.Anh muốn làm cho cô cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.
Chung Linh phì cười.
Cô từ từ mở nó ra.
Món quà bên trong làm cô phải cứng họng.
Sợi dây chuyền mà hôm qua cô thấy đây mà.
Thật sự là anh tặng cho cô nhưng thái độ anh hôm qua sao.....
–" Đây chẳng phải...!"
–" Ừ...!Nó đó.Xém chút nữa đã bị em phát hiện rồi.Cái này anh làm dành tặng riêng cho phu nhân của anh" Nhớ hôm qua anh mà không có thái độ đó thì anh chắc cô sẽ biết kế hoạch anh nhanh thôi.
Chung Linh quay người lại,nhìn anh khó hiểu.
–" Em tưởng anh tặng cho cô gái đó nên mới...."
–" Em có điên không.
Anh mà đi tặng quà cho người khác sao? Xin lỗi anh không rảnh làm những chuyện đó" Duy An bực mình.
Nghe xong Chung Linh ngượng ngùng nhìn anh.Trong phút chốc cô nhào vào lòng anh hôn lên khắp khuôn mặt thầm cảm ơn cho sự bất ngờ anh dành cho cô
–" Em thật sự rất hạnh phúc.Cảm ơn anh"
Duy An lập tức kéo cô vào lòng anh nằm ngửa ra để cô ngồi lên người mình.
–" Hôm qua anh chưa làm xong mà em đã lấy rồi nhưng cũng may là em không phát hiện.Sáng nay anh phải đi sớm để hoàn thành sợi dây chuyền này cho em đó"Duy An hơi trách móc.
Lúc này Chung Linh mới nhận ra thì ra hôm nay đi làm sớm là có lý do làm cô tưởng anh....!
Lần này tới lượt Duy An chìa tay ra nhìn cô cười hì hì khẽ nói.
–" Vậy quà của anh đâu"
Chung Linh ngẩng người nhìn anh, cô từ từ ngồi dậy gương mặt áy náy.
–" Em xin lỗi.Em tưởng anh đã quên ngày kỉ niệm nay.....!nên em .....em đã ......không chuẩn bị cho anh...!"Giọng nói của cô có phần lắp bắp,thẹn thùng khó nói.
Duy An nghe xong liền thở dài lắc đầu.
Cô vợ của anh..
Thật đúng là.
...
Nhưng lập tức nụ cười gian xảo của anh liền hiện lên.
Anh kéo cô lại nói nhỏ vào tai cô.
–" Vậy dùng thân để trả đi"
–" Anh...!" Gương mặt Chung Linh chợt ửng đỏ,tay chân cũng hơi run rẩy.
Cô nhớ trực lại khi chiếc váy đang nằm trên người cô thì cũng dần hiểu ra.Anh mặc chiếc váy này cho cô,cô cũng đã hiểu một phần được ý đồ đen tối trong đẩu anh như thế nào rồi.
Chung Linh thở dài ngao ngán...Đúng là hôm nay trước sau gì cô cũng bị anh ăn thịt mà thôi chi bằng cô cứ vui vẻ được lúc nào hay lúc đó.Còn chuyện kia nó tới cô có tránh cũng không kịp.
Tiếng nhạc du dương vang lên một bản tình ca quen thuộc.
Ngay lúc này Duy An liền đưa tay ra trước mặt Chung Linh.
–" Tôi có thể mời phu nhân cùng khiêu vũ với tôi một bài không"
Đương nhiên cô không thể khướt từ lời mời của anh rồi,cô mỉm cười nắm lấy tay anh.
–" Phu nhân sao dám từ chối Ngài Nghị Trưởng"
Cả hai cùng nhau nắm tay khiêu vũ trong tiếng nhạc du dương ngọt ngào với một khung cảnh đầy lãng mạn trong một căn phòng chỉ có hai người.
Chung Linh nhìn anh đầy yêu thương.
Cô bất đầu nhớ lại cuộc thi tuyển chọn người đẹp năm đó.
–" Duy An...!Anh còn nhớ cuộc thi năm ấy không?"
Duy An ngẫm nghĩ.
–" Nhớ chứ,anh không thể quên ngày đó có người tự nguyện mời anh khiêu vũ sao anh thể quên được chứ"
Duy An đương nhiên biết cô hỏi tới cuộc thi nào rồi.
Ngày ấy thật sự để lại rất nhiều ấn tượng với anh.
–" Vậy anh có nhớ người đoạt giải hạng nhất năm đó là ai không"
Duy An nghe xong khẽ cười gật đầu nhẹ.
–" Nhớ chứ, cô ấy bây giờ chẳng phải là em dâu chúng ta sao? Nhiếp ..Tiểu ..Thư" Anh nhìn cô nghi hoặc " Em hỏi có gì không"
–" Vậy anh còn nhớ người bạn của anh Triệu Hải Đình định cưới cô ấy làm vợ bé không"
–" Nhớ chứ..." Anh không chần chờ liền đáp nhanh.
Đôi tay anh là dời xuống eo cô mà quyến luyến..
Chung Linh khẽ cười đặt cho anh một câu hỏi mà cô đã từng hỏi anh.
–" Nếu như năm đó người mà Triệu Hải Đình nhắm trúng là em và muốn cướp em từ tay anh thì anh sẽ làm sao?"
–" Anh sẽ giết hắn ta." Duy An trả lời luôn không cần suy nghĩ "Nếu như hắn ta chạm vào em.Chỉ cần hắn ta nhìn chằm chằm vào em một chút thôi thì anh không ngại tiễn hắn một đoạn" Duy An nghĩ cũng không dám nghĩ tới điều đó.
Đó cũng điều đắng đo khi ấy,lúc đó anh không muốn tổ chức cuộc thi ngay ở Tinh Hoa.Là vì anh sợ có người sẽ thấy sự xinh đẹp mà người vợ anh đang sở hữu.
Rồi sẽ giở trò cướp cô ra khỏi tay anh
Cô chỉ thuộc riêng mình anh..
Mình anh thôi.
Chung Linh thừa biết câu trả lời của anh rồi.
Chồng cô luôn ghen tuông một cách vô cớ thì cô cũng phải hiểu sự chiếm hữu của anh dành cho cô phải rất cao rồi.
Nhưng cô lại muốn nghe những câu trả lời đó từ miệng của anh
Cô rất thích nghe anh nói anh yêu cô như thế...
Chung Linh lại đặt câu hỏi cho anh tiếp tục
–" Nếu như em thi cuộc thi đó, anh thấy em có thể thắng không?"Nụ cười gian xảo của cô hiện lên
–" Không "Duy An trả lời một cách rất nhanh.
Chung Linh liền ngạc nhiên.
–" Tại sao...!Bộ em không xinh đẹp sao?"Gương mặt cô chợt giận dỗi.
Duy An mỉm cười,ánh mắt đa tình nhìn người phụ nữ mà anh yêu nhất trên đời.
Anh vội vàng kéo cô vào lòng.
–" Ai cho em thi mà em nói thắng hay không thắng.
Em mà thi người đầu tiên anh loại chính là em đó.
Em chỉ nên dành riêng cho một mình anh ngắm thôi,không một thằng nào có thể nhìn em với ánh mắt thèm khát như thế" Anh nghiến răng ép sát người cô lại "Em là của anh"
Duy An nói một tràn đại hải xong thì đã không kiềm nén được nữa liền cúi đầu hôn chặt đôi môi cô.Nhớ cái lần cô bắt tay với Triệu Hải Đình và được hắn khen cô xinh đẹp thì trong lòng anh đã cảm thấy thoải mái rồi nói chi là hắn ta dám nhắm trúng vợ anh.
Chung Linh cũng chủ động dâng hiến đôi môi cho anh.Cô chỉ nghĩ thôi chứ cô cũng không dám ra mặt thi thố làm gì, trong khi cô đã có một người chồng lý tưởng là anh rồi,cho dù lúc đó cô rất là ghét anh.
Bản nhạc vừa dứt thì cũng là lúc Tịch Duy An đã không chịu nổi rồi.Anh ôm cô nằm xuống tấm thảm bắt đầu cùng cô dây dưa.
Khi Duy An đang định cởi chiếc váy của cô thì anh liền nhớ ra một điều gì đó liền bật người ngồi dậy.
Chung Linh từ nãy giờ vẫn cứ nhắm chặt mắt lại, khi anh rời khỏi cô liền cảm giác phía trên mình trống không cô liền lập tức mở mắt ra.
Duy An đang gương mắt lên nhìn về cô mà không hề có một động thái nào tiếp theo.
Chung Linh khó hiểu liền ngồi dậy,cô ngại ngùng không dám hỏi thái độ anh là như thế nào.
Nụ cười thâm hiểm của Duy An liền cong lên, anh đứng dậy bắt một chiếc ghế ngồi xuống chính giữa căn phòng.
Lạnh lùng ra lệnh cho cô.
–" Anh đã nói dùng thân báo đáp thì em hãy chủ động quyến rũ anh đi.Lần nào cũng là anh phục vụ em,lần này tới lượt em"Anh nói rồi liền ung dung ngồi trên ghế nhìn cô khẽ ngoắc ngón trỏ khiêu khích kêu cô lại
Chung Linh nghe xong thì gương mặt đã đỏ hơn quả cà chua.Cô chưa từng quyến rũ anh, đối với chuyện phòng the thì cô rất dở.
Cho dù anh và cô đã có ba đứa con nhưng cô vẫn ngại ngùng khi tiếp xúc thân mật với anh.
–" Em không biết làm..." Cô quay người sang chỗ khác,không dám nhìn thẳng vào anh mà nói.
Duy An nghe xong lập tức cười lớn.
–"Anh nhớ lúc ai đó bị tên người yêu cũ của mình chuốt thuốc thì ai đó đã không ngừng quyến rũ nằm thẳng trên người anh câu dẫn anh,muốn anh hết lần này tới lần khác vậy"
–" Anh...!Anh không được nói nữa" Chung Linh muốn tìm cái lỗ để chui xuống.Cô không dám nhớ những hình ảnh đó một chút nào.
Thật là xấu hổ.
Tịch Duy An vừa tức vừa buồn cười,ánh mắt anh ngập tràn dục vọng khi nhìn thấy cặp ngực cô đang lấp ló bên trong chiếc váy.
Anh thầm nghiến răng vì muốn thấy hình ảnh cô quyến rũ anh mà anh phải nhẫn nhịn,không là từ nãy giờ cô đã bị anh ăn từ lâu rồi.
–" Bây giờ sau em muốn tự nguyện lại đây...!Hay là muốn anh trừng phạt em." Duy An không khuyên nhủ nữa mà dùng lời lẽ răng đe cô .
Chung Linh kinh sợ rụt rè nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của ông chồng luôn mang tâm hồn đen tối này.
Cuối cùng cô cũng từ từ nhích đôi chân nặng trĩu tới trước mặt anh.
Duy An vươn tay kéo cô một cái cô liền ngã vào lòng anh.
–" Quay lại dạng chân ra ngồi thẳng lên đùi anh" Duy An ra lệnh.
Cô bắt đầu nghe theo lời hướng dẫn của anh, xoay người ngồi lên đùi của anh nhưng cô nhích người ra xa không dám chạm vào con quái vật đã ***** **** trong lớp dưới quần của anh.
Duy An bực bội liền kéo mạnh cô vào lòng.
–" Tiểu Linh.Em thật là thơm" Anh kêu tên thân mật mà anh đặt cho cô.
Chung Linh lập tức né tránh đôi môi râu ria của anh, cô đưa tay lên chống trước ngực anh.
Ánh mắt e thẹn không dám nhìn trực diện anh.
Duy An đưa tay vòng ra sau lưng cô kéo sợi dây chiếc váy đang lòng thòng sau lưng cô,anh chỉ vừa rút thắt dây ra thì ngay lập tức tấm lưng trần của cô liền hiện ra .
Chung Linh cảm nhận được sự ớn lạnh từ phía sau của mình thì cô liền đưa tay vịnh chiếc váy không cho nó rơi xuống.
Duy An ôm chặt cô vào lòng đôi tay anh không ngừng di chuyển lên xuống tấm lưng của cô.
Da thịt cô đúng thật là mềm mại mà còn lại thơm nữa khiến anh mê luyến không muốn dừng lại.
Đôi môi anh bắt đầu di chuyển xuống cổ rồi đến chiếc xương quai xanh gợi cảm nhất của người phụ nữ.Chỉ có ai có thân hình quyến rũ xinh đẹp như cô mới có thể thừa hưởng được chiếc xương quai xanh như thế thôi và cô chính là người phụ nữ đó.
–" Em cởi áo cho anh đi" Duy An dẫn dắt cầm lấy tay cô hướng dẫn.
Chiếc váy cô lập tức buông lỏng tuột xuống từ từ.
Đập vào mắt anh bây giờ là ngọn đồi cao vút đang từ từ hiện ra.
Chung Linh hoảng sợ một tay vịnh chiếc váy, một tay cởi nút áo cho anh.
Nhưng một tay thì có lẽ tới mai cô cũng chưa cởi xong áo cho anh nữa.
Duy An bực bội kéo tay còn lại của cô đặt lên áo anh và sau đó anh liền thô bạo tuột thẳng chiếc váy của cô xuống.
–" Á....!" Chung Linh sợ hãi hét lên lấy hai tay che ngực mình
Cảnh xuân lập tức xuất hiện.Tịch Duy An nhìn thấy cặp ngực cô thì thèm chảy nước miếng anh bất giác anh đưa cả hai bàn tay mà ôm lấy hai bên ngực của vợ mình.
–" Duy...!An" Cô nhìn anh đầy xấu hổ.
–" Suỵt....!Em tiếp tục câu việc của mình đi"Anh thương yêu nâng niu hai ngọn đồi cao vút của cô.
Đôi tay Chung Linh run rẩy cho tới khi cô tháo chiếc cút áo cuối cùng của anh thì ngay lập tức vòm ngực cường tráng ánh đồng lập tức xuất hiện ngay trước mắt cô.
Duy An từ từ đưa môi mình tới cắn mút một bên ngực của cô còn bên kia thì anh luân phiên nhào nặn nhẹ nhàng
Chung Linh liền co dật lên từng hồi cô khẽ nhắm chặt mắt lại không dám nhìn vào gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của anh.
Cô cảm giác hơi sợ hãi người đàn ông này.
Duy An ngẩng đầu lên thấy thái độ vợ anh vẫn sợ sệt thì anh liền vươn tay cởi chiếc áo mình ra liền quăng mạnh xuống đất.
Anh nâng mặt cô lên hôn thiệt mạnh lên môi căng mọng của cô.Một nụ hôn mà anh thèm khát từ nãy giờ.