Tư Lệnh Và Trung Khuyển

Du Tĩnh Đức ngẩn người “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cả gương mặt của Tiểu Long đều mất hứng.

“Các bạn cướp kẹo hồ lô của con, bắt nạt con, nói con không có mẹ, còn mắng con là dã chủng, con mất hứng, sau đó đánh nhau với các bạn! Chú, chú không thể nói cho ba ba con biết!”

Du Tĩnh Đức dừng chân một lát, trái tim bỗng nhiên tăng tốc độ đập loạn, dò xét hỏi “Vậy Tiểu Long, hy vọng có mẹ sao?”

Tiểu Long suy nghĩ một lát, nói “Không liên quan a, con vẫn cùng ba sống tốt, người khác bắt nạt con, vậy con liền bắt nạt trở về cũng được, nhưng mà, còn xem ba có vui vẻ hay không.”

Đôi mắt của Du Tĩnh Đức tối lại “Chú cũng nghĩ như vậy, tư lệnh vui vẻ là tốt rồi.”

Rồi sau đó, Tiểu Long làm bộ dạng như người lớn, thở dài một cái “Thật là phiền toái.”

Du Tĩnh Đức nhận ra cô bé còn chưa cao hứng, Tiểu Long vất vả lắm mới thích ứng được với trường học trong nước, bây giờ lại vì chuyện mẹ mà bị người khác bắt nạt, Du Tĩnh Đức cũng cảm thấy đau lòng, càng không cần phải nói tư lệnh sau khi biết chuyện sẽ như thế nào.

Hai người trầm mặc đi về, Du Tĩnh Đức mặt không thay đổi nhìn đường đi, lúc cách chỗ để xe còn có một đoạn, Tiểu Long bị gió mùa đông làm rét cóng đến mức cả người đều rúc vào trong ngực của cậu, tiếp theo, Tiểu Long bỗng nhiên phát hiện cả người cậu đứng yên không động đậy.

“Chú?” Tiểu Long nghi ngờ, ngẩng đầu lên.

Hai tay của Du Tĩnh Đức run rẩy, cậu yên lặng nhìn chăm chú về phía Tiểu Long, trong đầu sinh ra một loại ý nghĩ vô cùng điên cuồng.

Sắc mặt cương ngạnh, âm thanh giống như run rẩy “Vậy chú, để cho chú làm mẹ của Tiểu Long có được không?”

Lời này làm cho Tiểu Long sợ hãi, trợn to hai mắt “Mẹ phải là con gái, chú là nam.”

“Chú, chú biết.” Du Tĩnh Đức có chút lắp bắp, cậu thành khẩn nhìn Tiểu Long “Nhưng mà, chú nguyện ý sinh con cho tư lệnh.”

Cho dù cậu là nam, bị một đứa bé gọi là mẹ sẽ bị tất cả mọi người nhạo báng.

Cậu cũng cảm thấy giống như ăn mật.

Tiểu Long suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái “Không thể, mẹ phải là người ba thích, phải được sự đồng ý của ba mới được.”

Du Tĩnh Đức cảm thấy bản thân điên rồi.

Nhưng cậu biết mình đang làm gì.

Cậu muốn bảo vệ Tiểu Long, cũng muốn được hỗ trợ tư lệnh.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, nói “Không, không phải vậy, Tiểu Long không thể nói cho tư lệnh, tư lệnh biết được sẽ không vui, đây là bí mật của riêng chú và Tiểu Long.”

Một khi liên quan đến Cố Thanh Nhượng, Tiểu Long lập tức vô cùng kiên quyết, cô bé giữ vững lập trường, lắc đầu một cái “Còn không được, phải là ba thích.”

Du Tĩnh Đức mất mát, cúi đầu xuống, nhưng chỉ trong chớp mắt, Tiểu Long bỗng nhiên hét lên một tiếng, cậu nhạy bén nhận ra được phía sau có một cơn gió sắc bén đang lao tới, ngay sau đó, chưa kịp tránh nhé, cậu đã cảm thấy bụng đau xót, Du Tĩnh Đức nhíu mày, bên tai vang lên một tiếng cười lạnh, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng chạy trốn của Tấn Tứ, cậu dùng đôi tay run rẩy ôm chặt lấy Tiểu Long, lại kéo Tiểu Long ngã xuống cùng.

Tiểu Long không thèm để ý, kinh hoảng thất thố đỡ lấy cậu, kêu đo “Chú! Dao! Dao đâm qua rồi! Làm chú đau! Chú!”

Du Tĩnh Đức nhịn đau, nhíu mày, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng khẽ đẩy Tiểu Long một cái.

“Đi gọi, gọi thầy giáo đến…. Còn nữa, đừng nói cho tư lệnh.”

Nói xong, cậu không cách nào nhẫn nại được nữa mà ngã quỵ ra nền đất, run rẩy bấm chặt lấy vết thương đang chảy máu.

Cậu té xỉu dưới một mảnh huyết sắc.

Không biết qua bao lâu, Du Tĩnh Đức mới hoảng hốt tỉnh lại.

Trên người là một mảnh ấm áp, cái chăn mềm mại nghiêm nghiêm thật thật bọc kín lấy cậu.

Sắc trời đã rất khuya, ngoài cửa sổ có hạt tuyết bay bay, ánh đèn trong phòng hiện lên một màu vàng nhạt nhu hòa, Du Tĩnh Đức ráng chống thân thể ngồi dậy, chân mày nhíu chặt, lại sợ kinh động người khác nên không dám phát ra âm thanh nào. Cậu nhận ra được nơi này là phòng của mình, trong lòng không khỏi một mảnh u ám, nếu là trong nhà, như vậy, chắc chắn tư lệnh đã biết.

Uổng công cậu còn muốn giấu diếm.

Du Tĩnh Đức tự giận bản thân, cậu lại rước lấy phiền phức cho tư lệnh, vốn dĩ muốn giúp đỡ tư lệnh, bây giờ làm gì còn mặt mũi nào để đi theo bên người tư lệnh?

Đang suy nghĩ, cửa phòng bị mở ra.

Cố Thanh Nhượng sắc mặt bình thản đi vào, trong tay cầm một bát cháo “Tỉnh? Trước nằm xuống đi.”

“Tư, tư lệnh!” Hốc mắt của Du Tĩnh Đức đỏ bừng, cúi đầu xuống “Thật xin lỗi, tư lệnh.”

“Thật xin lỗi tôi cái gì?” Cố Thanh Nhượng nhìn cậu một cái đầy kỳ quái “Thể chất của cậu tốt như vậy? Bị thương như vậy vẫn có thể ngồi dậy?”

Lúc này Du Tĩnh Đức mới ý thức được bụng của cậu đang đau âm ỉ, lộp bộp đáp một tiếng, dựa vào gối, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường.

Cố Thanh Nhượng cau mày nhìn cậu một lúc, nói “Chuyện của Tiểu Long, cảm ơn cậu, chuyện của Tấn Tứ tôi cũng đã biết, thời gian trước cậu ta bị người thuê đuổi việc, phỏng chừng là trong lòng ghi hận cậu, hiện tại tôi đã cho người đi bắt cậu ta, phỏng chừng cậu ta trốn chưa được xa, cậu yên tâm đi.”

Du Tĩnh Đức lập tức vội vàng lắc đầu “Không phải, là tôi nên cảm ơn tư lệnh.”

Cố Thanh Nhượng giơ tay lên ngăn lại lời nói của cậu “Không cần suy nghĩ những chuyện này, trước khi cậu dưỡng thương khỏi hắn, cậu tạm thời không cần làm bất cứ thứ gì.”

Du Tĩnh Đức vừa nghe, lập tức luống cuống “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi có thể.”

Cố Thanh Nhượng đứng dậy vỗ vỗ vai của cậu, cúi đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười.

“Chỉ cần cậu không làm mấy chuyện kì quái với tôi nữa, hiểu rõ mối quan hệ giữa tôi và cậu, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè trở lại, từ trước đến giờ tôi không quá khắt khe với bạn bè, sau này cậu cũng không cần trốn tôi, cùng nhau ăn cơm đi.”

Vừa nói, hắn vừa đi ra ngoài, dừng một chút, hắn quay đầu lại, vừa cười vừa nói với cậu “Tiểu Long bị dọa sợ, có rảnh thì dỗ dành con bé đi.”

Du Tĩnh Đứng ngẩn người nhìn bóng lưng của Cố Thanh Nhượng, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Ngay sau đó, trong mắt của cậu lóe ra một tia kinh ngạc cùng vui sướng.

“Mình, mình lại, có thể làm bạn của tư lệnh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui