Tư Lệnh Và Trung Khuyển

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mấy sĩ quan kia biết bản thân không giúp được gì, liền tự giác lôi kéo nhau ra cửa canh chừng.

Trong phòng chỉ có Cố Thanh Nhượng và Du Tĩnh Đức.

Trên cái giường rộng lớn, hai người dán sát vào nhau, gần như có thể cảm nhận được hô hấp phập phồng của nhau.

Du Tĩnh Đức trầm mặc một lúc lâu, Cố Thanh Nhượng không có kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời của cậu, nhắm mắt lại, liền chuẩn bị lại chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng mà ngay lập tức, nam nhân ở bên cạnh hắn hơi hơi nhổm người dậy, hô hấp dồn dập giống như sắp không thở nổi, chậm rãi lại gần Cố Thanh Nhượng, môi giống như dò xét thử chạm vào má của Cố Thanh Nhượng, sau đó lại gần bên tai của hắn, âm thanh rất nhỏ, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định, thâm tình.

“Tôi yêu ngài.”

Không phải nợ ân tình, cũng không phải sùng kính, chỉ là giống như đang nói chuyện rất bình thường.

Cố Thanh Nhượng bỗng dưng mở to mắt, nhíu mày, nhưng lại đối diện với đôi mắt cố chấp của Du Tĩnh Đức.

Đối diện với ngọn lửa lóng lánh bên trong đôi mắt kia, thâm tình, cố chấp, chân thành, thành thật, lo lắng,… đan vào cùng một chỗ, ở bên trong thời tiết đầu xuân giá rét, vô cùng lạnh lẽo, sưởi ấm Cố Thanh Nhượng một chút.

“Tư lệnh, tôi yêu ngài, đừng đuổi tôi đi.” Trong ánh mắt Du Tĩnh Đức toát ra một tia khẩn cầu “Ngài nhìn tôi một chút, tư lệnh, lại nhìn tôi một cái, thật sự, thật sự, tôi yêu ngài.”

Ngọn lửa kia, sưởi ấm hắn một chút, lại sưởi ấm thêm một chút.

Giống như vẫn không đủ, Du Tĩnh Đức bỗng nhiên cúi đầu xuống, ôm lấy mặt của Cố Thanh Nhượng, vừa vụng về vừa ôn nhu hôn lên đó một nụ hôn, đầu lưỡi liếm láp môi của Cố Thanh Nhượng, ngón tay lại cẩn thận lướt qua mi mắt của Cố Thanh Nhượng, mà trong lúc Cố Thanh Nhượng còn đang kinh ngạc, Du Tĩnh Đức liền được voi đòi tiên mà cạy môi của hắn ra, triền miên hôn hắn, cho dù thiên hoang địa lão cũng không muốn rời đi.

Cố Thanh Nhượng tỉnh táo lại, thân thể bị bệnh khiến cả người mệt mỏi, đến khi Du Tĩnh Đức rốt cuộc buông ra, Cố Thanh Nhượng cho rằng hắn thật sự không thở nổi, giương mắt nhìn lên, ánh mắt của Du Tĩnh Đức ướt đẫm, gò má đỏ ửng, môi ẩm ướt sáng bóng, giống như người bị xâm phạm là Du Tĩnh Đức, mà không phải Cố Thanh Nhượng hắn.

Cố Thanh Nhượng cau mày “Ngươi biết, ta đối với ngươi không cương được.”

Đôi môi của Du Tĩnh Đức không kiềm chế được đáp lại rằng biết, nhưng ánh mắt vẫn ướt át mà sáng ngời.

“Tôi không dám cầu mong tư lệnh yêu tôi, chỉ cầu ngài, để cho tôi đi theo ngài, hiện tại tôi với ngài vừa hôn nhau, nếu như ngài mắc bệnh, tôi cũng sẽ mắc, nếu phải chết, chỉ không lâu sau, tôi cũng sẽ chết theo ngài.”

Dừng một chút, đôi mắt tràn ngập hơi nước kia bỗng nhiên ẩn hiện lên một mạt điên cuồng.

“Ngài chết, tôi chết, ai cũng không thể ngăn cản.”

Cố Thanh Nhượng bình tĩnh nhìn cậu một lúc, lại nhắm mắt lại, tầm mắt một mảnh tối đen, trong đầu cũng không thể nào ngăn cản xuất hiện gương mặt thâm tình chăm chú của Du Tĩnh Đức.

Còn có ngọn lửa kia —

Lại tiếp tục sưởi ấm hắn thêm một chút.

Thật nóng a.

Cố Thanh Nhượng bỗng nhiên trở nên mơ màng, nặng nề, thật sự quá mệt mỏi, mọi chuyện giống như đèn kéo quân, lần lượt xuất hiện ở trước mắt hắn, nghe nói người sắp chết, luôn nhớ lại những hình ảnh khi còn sống. Cuộc sống màu mè, cẩm y ngọc thực khi còn nhỏ, sau đó hắn vừa đạp một cánh cửa phòng, liền nhìn thấy hình ảnh dân chúng thống khổ trong mưa bom bão đạn, sau khi nhập ngũ lao vào bên trong rừng súng mưa đạn, rồi sau đó đến cuộc sống không thể đi lại sau cuộc chiến, khiến hắn tiếc nuối, không khỏi cảm thấy tinh thần ảm đạm, âm u không giống bình thường.

Quá mệt mỏi.

Tư lệnh!

Không biết có ai gọi hắn một tiếng, một tiếng, lại tiếp một tiếng, từng câu từng chữ lặp đi lặp lại, hoang mang, rối loạn, sợ hãi, đau khổ, giống như đỗ quyên đổ máu.

“Tư lệnh, tư lệnh, tư lệnh!”

“Cố Thanh Nhượng!”

Trong bóng tối, hắn đột nhiên cảm nhận được có ai đó đang nhìn hắn, cũng không biết nhìn bao lâu, bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm, Cố Thanh Nhượng trầm mặc một lúc, phía trước có một con đường âm u, hắn biết bản thân nên đi chỗ nào, hắn không do dự, đi về phía mà hắn luôn tin tưởng.

Nhưng mà, âm thanh kia càng lúc càng bi thương, thậm chí có lúc kèm theo tiếng trẻ con khóc —

Tư lệnh, nhìn tôi một cái, lại nhìn tôi thêm một cái.

Dẫn tôi theo, chúng ta cùng chết.

Cố Thanh Nhượng cảm thấy khinh thường, cùng chết? Đường của hắn là của hắn, đừng có đến dính dáng vào làm gì.

Nhưng hắn không nhịn được, nghe thấy ai đó giống như mất hồn mất vía gọi hắn không ngừng, rốt cuộc không chịu nổi mà quay đầu nhìn một cái, Du Tĩnh Đức đạp núi đao biển lửa, từng bước từng bước đi về phía hắn, sắc mặt kiên định, Cố Thanh Nhượng trong chốc lát trở lại khoảng thời gian hai người sóng vai chiến đấu.

Sau đó hắn thấy một ngọn lửa bùng lên, cháy bùng lên từng chút từng chút một.

Trái tim của Cố Thanh Nhượng nóng bỏng, cuối cùng, hắn cười nhạo một tiếng, khoát tay với cậu.

“Ngu xuẩn, tôi không dễ chết như vậy.”

Hình ảnh nhất thời biến mất, Cố Thanh Nhượng rơi vào hôn mê, mơ hồ chỉ cảm thấy trên vai của hắn ướt đẫm, không biết quỷ xui xẻo nào lau một đống nước mắt nước mũi trên người hắn.

Trong phòng Cố Thanh Nhượng vây quanh một đống bác sĩ, Sở Hoa và Cho Linh cũng mang sắc mặt lo lắng đứng trong đó, bọn họ vừa nhận được tin tức lập tức chạy tới.

Thật ra thì đã một ngày trôi qua.

Du Tĩnh Đức đứng ở góc, hai mắt vô thần nhìn Cố Thanh Nhượng, hồn phách của cậu tựa như trôi dạt đến một thế giới khác, mà nơi đó, Cố Thanh Nhượng đang đi về phía một con đường mòn u ám, cậu nhanh chóng đuổi theo hắn, không dám dừng lại.

Không biết qua bao lâu, nhóm thầy thuốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“May mà đến kịp, trận sốt cao này của Cố tư lệnh, còn nguy hiểm hơn nhiều so với những người bị lây bệnh truyền nhiễm.”

Tâm của Cho Linh rất nhỏ, lập tức nhận ra được lời nói của bác sĩ không đúng.

“Ý tứ của ngài là, tư lệnh sốt cao, không phải là do bệnh truyền nhiễm….”

Bác sĩ gật đầu một cái “Những người bị bệnh truyền nhiễm, sau khi sốt cao lập tức sẽ qua đời, nhưng mà tình huống của tư lệnh hiện tại, hẳn là giảm sốt.”

Vừa dứt lời, những người ở chỗ này lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, Sở Hoa không kìm được, ôm lấy Cho Linh, trên mặt lộ ra nụ cười “Quá tốt, thật sự dọa chết lão tử.”

“Tóm lại, thật sự vui mừng, tư lệnh không bị lây bệnh truyền nhiễm, cũng sẽ không chết, chẳng qua thân thể của tư lệnh bị nhiễm lạnh, tình huống trở nên ác liệt cho nên sốt cao, thật may đến kịp.”

Dừng một chút, bác sĩ lại nói thêm một câu “Tư lệnh đã từng vượt qua vô số kiếp nạn, thật sự ngay cả trời cao cũng không thu được mạng của ngài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui