Tù Lung

Tất cả đều mặc y
phục theo phong cách cổ điển, váy áo tung bay, thắt lưng trắng nõn, Hứa
Tuấn Thiên có cảm giác chính mình đi lạc vào chốn tiên cảnh. Chủ nhân
tiếp đãi không thể từ chối, bất giác Hứa Tuấn Thiên đã uống hơn hai
chén. Hứa Tuấn Thiên uống rượu, đôi mắt đã bắt đầu mơ màng, hai má ửng
đỏ. Bàn tay đặt lên trán, mỗi lời nói ra đều mang theo hơi rượu nồng
đậm.

Y Ân chỉ mỉm cười lười biếng ngồi một bên, ngẫu nhiên gắp cho Hứa Tuấn Thiên một ít đồ ăn, cũng không ngăn cản.

“Những nữ nhân đó thật đẹp mắt.” Uống rượu vào, lá gan cũng to hơn bình
thường, Hứa Tuấn Thiên dựa vào người Y Ân, kề tai nói nhỏ, sớm đã quên
bén đi Y Ân ghen tỵ kinh khủng cỡ nào. “Chúng ta đem hai người về được
không, để ngắm nhìn cũng thực vui mắt.”

Y Ân lột một trái quýt
đặt vào trong tay hắn: “Ngươi không sợ các nàng ăn luôn ngươi sao. Ta
nói cho ngươi biết, sau khi lột quần áo các nàng sẽ lộ ra đuôi rắn thật
dài.”

“Ngươi gạt ta.” Đầu óc Hứa Tuấn Thiên có chút trì độn, một
lát sau mơi phản ứng lại. “Đừng xem ta như con nít, ta không có say.”
Hắn nắm chặt nắm tay, đưa về phía Y Ân ra oai. Đột nhiên phát hiện ra
trong tay có gì đó, nhìn thoáng qua mới biết là quả quýt.

“Không
phải đang mùa đông sao, sao lại có quít.” Hắn cắn một ngụm, thật ngọt,
hương vị thơm ngon ngọt ngào làm hắn thích thú nheo mắt lại.

“Đêm cũng khuya rồi, chúng ta nên cáo từ, đa tạ đã tiếp đãi.” Hướng về phía
chủ nhân cám ơn, Y Ân nâng Hứa Tuấn Thiên dậy, rời khỏi đại sảnh.

Giữa buổi tiệc lại rời đi, có chút thất lễ. Bất quá khí độ Y Ân bất phàm,
động tác lại vô cùng tao nhã, hệt như một quý tộc. Những người trong
buổi tiệc đều ước gì y có thể làm lại vài lần. Huống hồ y cũng là dị
tộc, có y ngồi đây liền có một luồng áp lực, các vị đang ngồi ở đây cũng không dám thả lỏng mà hưởng lạc.


Tuy dáng người Hứa Tuấn Thiên
rất cường tráng nhưng nam nhân ôm hắn vào lòng không có chút nào vất vã. Phòng ngủ đã được chuẫn bị từ sớm, để thị nữ lui ra, Y Ân ngồi bên
giường, tỉ mỉ đánh giá Hứa Tuấn Thiên.

Nam nhân uống rượu say rất đáng yêu, giống như đứa nhỏ cọ qua cọ lại trên giường, thỉnh thoảng còn lầm bầm vài câu.

Y Ân mỉm cười, gạt mớ tóc lòa xòa trước trán hắn: “Thực sự là tiểu gia
khỏa thích tra tấn người khác.” Ngón tay khẽ chạm vào cánh môi, sau đó
chậm rãi cởi bỏ cúc áo.

Làn da mật ong khỏe mạnh dần dần lộ ra,
cơ thể rắn chắc, eo thon gọn, ngay cả tiểu huyệt nho nhỏ giấu giữa hai
chân cũng vô cùng đáng yêu. Mỗi một tấc trên cơ thể nam nhân dường như
được thần ưu ái mà tạo thành.

“Hỗn đản, Y Ân.”

Ngay cả lúc ngủ cũng không quên mắng người. Y Ân thở dài một hơi, trong mắt tràn
ngập ý cười. Cúi đầu cắn một ngụm lên cổ nam nhân. Không dùng sức, răng
nanh khẽ gặm cắn phần da thịt trong miệng..

Nam nhân nhíu mày, vung tay đánh người.

Dễ dàng bắt lấy cổ tay hắn, kéo tới bên môi hôn một chút.

Nam nhân say rượu vô cùng thơm ngon, ngay cả hơi thở cũng tỏa ra hương vị
ngọt ngào. Y Ân hôn một chút, lại nhịn không được hôn thêm một lần, cuối cùng lại dán sát vào đôi môi của hắn, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng,
tựa như muốn đoạt hết tất cả.

Nam nhân có chút không thoải mái, chân mày cau lại thật chặt.

Y Ân vuốt ve thân thể nam nhân, thuận theo đường cong thắt lưng tiến tới
phần bụng. Lòng bàn tay xuất hiện một đạo ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng mát
xa.


Chân mày nam nhân chậm rãi dãn ra, có lẽ vì cảm thấy lạnh nên tay chân khẽ co lại, vô thức cuốn lấy cơ thể Y Ân.

Cười khổ, quả là sự tra tấn ngọt ngào nhất a! Không thể một ngụm cắn nuốt
quả thực bức bối. Cắn một cắn lên môi nam nhân, nhìn dấu răng dần xuất
hiện trên cánh môi hồng nhạt, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Kéo chăn lên, che phủ bờ vai trần trụi của nam nhân.

Nam nhân động đậy, có lẽ vì nóng nên đá văng lớp chăn trên người.

Y Ân ôm nam nhân vào lòng, không cho hắn lộn xộn. “Không làm người ta yên tâm được chút nào.” Giống như nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng cong lên
lộ ra nụ cười xảo quyệt: “Chờ đến khi ngươi biết, chắc chắn sẽ tức giận! Bất quá ta sẽ không nói cho ngươi biết.”

Ở xà quốc quả thật rất
thích thú, hằng ngày nhấm nháp mỹ thực, tham quan nhiều nơi, Hứa Tuấn
Thiên cảm thấy Y Ân nuôi mình như dưỡng heo, cơ thể đều béo lên một
vòng.

“Tâm trạng không tốt sao?” Chung Hạo nằm trên ghế dài, trên người đắp một tấm chăn mỏng.

“Có chút bực bội.” Hứa Tuấn Thiên rầu rĩ nói. Gần đây rất dễ bực bội, hôm
qua còn cãi nhau một trận với Y Ân. Nói là cãi nhau chứ sự thật chỉ có
hắn đơn phương tức giận, Y Ân ngay cả một câu nặng lời cũng không nói,
quả thật rất ôn nhu. “Dạo này ít khi thấy Lưu Sa với Y Ân nhỉ.” Hắn rót
một chén nước cho Chung Hạo: “Đi sớm về muộn, Lưu Sa là vương nơi này,
bận rộn cũng bình thường. Bất quá Y Ân đang làm gì nhỉ?”

“Này…. chắc không có việc gì đâu.” Chung Hạo nhấp một chút trà: “Ta không hỏi anh ta mấy chuyện này.”

Hứa Tuấn Thiên cười cười, vấn đề này không nên nói tiếp. Ở đây mấy ngày,
cho dù là tên ngốc cũng nhìn ra Chung Hạo và Lưu Sa có vấn đề.

Đang nói chuyện thì Y Ân đã trở lại. Trên quần áo có mùi máu tươi nhàn nhạt.


Hứa Tuấn Thiên cảnh giác đứng lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Có lẽ vì chú ý đến Chung Hạo, Y Ân cũng không bước đến gần. “Có chút rắc rối nhỏ. Ta và Lưu Sa lập tức phải quay lại lang quốc.”

Hứa Tuấn Thiên suy nghĩ một chút: “Là người kia.”

Lúc này Chung Hạo cũng ngồi thẳng dậy, ánh mắt hướng về phía cửa.

Hứa Tuấn Thiên nhìn theo ánh mắt Chung Hạo, Lưu Sa đang đi tới, trên người cũng dính đầy máu tươi.

“Sự việc rất quan trọng phải giải quyết ngay. Nếu không cũng sẽ uy hiếp tới xà quốc.” Lưu Sa chậm rãi nói, suốt từ lúc đến đây tới giờ anh vẫn nhìn chăm chăm vào Chung Hạo.

“Nếu có một nguồn sức mạnh cường đại hơn….”

Y Ân nói một nửa đã bị Lưu Sa cắt ngang: “Hai người chúng ta, thêm huyết tộc là đủ rồi.”

Y Ân cũng không tức giận, khóe môi khẽ cong lên nhìn về phía Chung Hạo:
“Lời hứa của huyết tộc không thể tin tưởng được. Lưu Sa, trong lúc này
ngươi lại thiếu quyết đoán hay sao? Chỉ cần cởi bỏ phong ấn, hoàn toàn
sẽ không ảnh hưởng tới….”

Một đạo bạch quang đánh về phía Y Ân.

Y Ân không thèm nhìn tới, đưa tay cản lại. “Được rồi, ta không nói nữa. Đừng quên chúng ta hiện tại là liên minh.”

Lưu Sa mím môi, bước lên vài bước ôm lấy Chung Hạo rời khỏi phòng.

“Ngươi cố tình trêu chọc anh ta làm gì?” Hứa Tuấn Thiên có chút đau đầu.

“Như vậy mới thú vị.” Y Ân đem ý cười thu về, nghiêm túc nhìn Hứa Tuấn Thiên: “Chờ ta trở lại.”

Hứa Tuấn Thiên nhìn Y Ân, kiên quyết nói: “Hảo.”

Trong lúc Y Ân và Lưu Sa cấp tốc lên đường về lang quốc, Duẫn Tư La cũng đạp
gió bay tới. Bị phong ấn một khoảng thời gian dài, trí nhớ đã trở nên
rối loạn. Gặp người, nhìn thấy cảnh vật xung quanh làm Duẫn Tư La có cảm giác quen thuộc, nhưng lại vô cùng mơ hồ, duỗi tay ra, nó sẽ như ngọn
gió nhanh chóng lủi mất. Ông truy đuổi Y Ân, vì y cho ông một cảm giác
rất quen thuộc. Ông nhận ra Y Ân, nhớ được cả cha của y, bất quá, những điều đó đều không quan trọng.

Vì thế, ông không truy đuổi nữa.


Duẫn Tư La đi tới thủ phủ lang quốc, Phong đô.

Ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn thành trì nỗi tiếng thiên hạ trước mắt.

Giống như muốn đáp lại ánh nhìn chăm chú của ông, cả tòa thành lộ ra hào
quang rực rỡ, vờn quanh tường thành biên giới, giống như một dòng chảy
ánh sáng kì lạ bao trùm cả tòa thành to lớn.

Là vũ khí không thể phá vỡ của thủ phủ lang quốc.

Bất luận là chiến sĩ cường đại thế nào, pháp sư cao minh tới đâu, hay hoàng tộc cao quý, hay dân thường thấp kém, đứng trước hàng rào bạch quang
này đều trở nên trống rỗng.

Đúng vậy, trống rỗng.

Bị luồng sáng này lướt qua, tất cả sinh mệnh đều tan biến vào hư không.

Phía sau là một mảnh tuyết trắng tinh, Duẫn Tư La đứng bên ngoài thành, nhìn quần sáng phòng ngự xung quanh, không hề có chút kinh ngạc, chỉ im lặng chờ đợi.

Thành chủ đương nhiệm của Phong đô, phụ thân của Y Ân ── Ái Đức Hoam đang chờ ở bên trong.

Nhưng mọi việc không như dự đoán của Ái Đức Hoa, cột ánh sáng có dâng lên cao nhưng không hề giống như năm xưa bắt đầu càn quét, ngược lại cả tòa
thành phát ra tiếng ca như hoan hô.

Tiếp theo, luồng ánh sáng ở
phía cửa chính Phong đô dần thay đổi, ánh sáng rực rỡ, màn hào quang dần dần tách ra, giống như tình nhân mở rộng vòng tay, một con đường ánh
sáng đỏ rực xuất hiện, giống như thảm đỏ được trải trong các sự kiện kéo dài đến bên chân Duẫn Tư La.

Duẫn Tư La mỉm cười.

Mọi người làm sao có thể quên, ông ta──Duẫn Tư La, là đệ nhất thành chủ của Phong đô.

Dựa vào trí nhớ, ông đi tới quảng trường trung tâm.

Duẫn Tư La chậm rãi ngẩng đầu, nơi này, vốn có một bức tượng. Vươn tay,
giống như đang miêu tả lại hình dáng tình nhân, từng chút từng chút tạc
ra bức tượng.

Da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài đỏ rực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận