Rời khỏi công hội, Điệp Vũ đi về phía Tây.
Trước mặt hắn là một khu nhà sang trọng, đây là khu vực sinh sống của mạo hiểm giả cấp cao.
“Ta muốn tìm một căn nhà rộng rãi, sạch sẽ, có phòng tắm.” Hắn đi tới chỗ người đàn ông môi giới đang ngồi viết gì đó.
Người đàn ông nhìn vào miếng ngọc bội màu bạc được công hội cấp đeo trên cổ hắn, sau đó khinh thường nói:
“Bạc đoàn thì qua khu phía Nam mà ở! Cho dù ngươi có đốc hết tiền cũng không đủ thuê một căn phòng tàn nhất ở đây đâu.”
Điệp Vũ không quan tâm đến thái độ của người đàn ông. Hắn lấy trong người ra một đồng xu màu trắng xám trong túi có in số 1 trên mặt. sau đó hắn lãnh đạm nói:
“Sư phụ ta nói cứ chọn một căn phòng tốt là được. Tiền bạc không phải là vấn đề.”
Người đàn ông kia kinh ngạc khi nhìn thấy đồng tiền trên bàn. Bởi vì nó là 1 đồng Bạch Kim! 1 Bạch Kim có giá trị bằng 1000 đồng vàng!
Tiền tệ thế giới này được chia làm 6 loại: Đồng- Bạc- Vàng- Bạch Kim- Hắc Thiết- Linh thạch. 1 bạc bằng 1000 đồng, 1 vàng bằng 1000 bạc.
Hầu như mọi giao dịch ở Bạch Ngân đế quốc đều dùng Đồng, Bạc và Vàng còn những thứ như Bạch Kim thì chỉ có tầng lớp hoàng tộc mới dùng, ngay cả những mạo hiểm giả cấp bạch kim cũng chưa chắc có.
Sư phụ của tên tiểu tử này nhất định là một nhân vật không tầm thường -Tên môi giới thầm nghĩ.
Nở một nụ cười thân thiện khác hẳn với thái độ khinh bỉ lúc trước hắn nói:
“Nếu công tử muốn chọn một căn nhà sang trọng thì người đã tìm đúng chỗ rồi. Ta có một căn nhà đáp ứng được mọi yêu cầu của công tử, vô cùng rộng rãi đừng nói là phòng tắm hay nhà bếp cho dù mật thất tu luyện cũng có! nếu công tử không chê thì bây giờ ta sẽ dẫn công tử đi xem.”
“Được! dẫn đường đi.” Điệp Vũ sảng khoái đồng ý.
Cả hai rời đi.
Sau khi tham quan xong khu nhà thì Điệp Vũ hỏi người môi giới:
“Giá tiền bao nhiêu?”
“Thuê một tháng tốn 200 đồng vàng, nếu thuê một năm chỉ tốn 2000 đồng vàng thôi.” Tên đó cung kính đáp.
Điệp Vũ lấy ra 6 đồng bạch kim ném cho tên kia, mắt không thèm nhíu một cái.
“Ta thuê 3 năm.”
Tên môi giới nhìn ba đồng Bạch Kim, miệng há hốc, bàn tay run lẩy bẩy. Sau khi bình tĩnh lại hắn lấy trong người một tờ giấy ra đưa cho Điệp Vũ ký vào. Giao dịch hoàn thành.
“Nếu công tử cần gì cứ nói với tiểu nhân. Nếu có thể giúp được thì tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức.” Tên kia nói bằng giọng điệu nịnh nót.
Suy nghĩ một chút Điệp Vũ hỏi:
“Ngươi biết nơi nào bán thuốc nổ và độc dược không?”
“Độc dược thì có thể nhờ dược liệu sư điều chế còn thuốc nổ là hàng quốc cấm cho nên không có bán.” Tên kia trả lời, sau đó nhìn xung quanh phát hiện không có ai, hắn bắt đầu nhỏ giọng:
“Nghe nói ở phía Bắc có một thương hội chuyên buôn những mặt hàng hiếm có. Chỉ cần có tiền đừng nói là thuốc nổ, cho dù đại pháo họ cũng có. Nghe đồn thế lực của thương hội này rất lớn cho dù Đế quốc cũng không dám làm gì. Nhưng cần phải có người giới thiệu thì mới vào đó được.”
“Hiểu rồi, cho ngươi.”
Điệp Vũ lấy ra một đồng vàng sau đó ném cho tên kia.
Tên đó bắt lấy đồng tiền vàng mà hai chân đứng không vững.
Nói mấy câu mà được một đồng vàng, nửa tháng lương đó nha! đại gia a!
“Đa tạ! đa tạ! ngài cần gì thì cứ đến trụ sở tìm ta, ta luôn sẵn lòng giúp đỡ.” tên kia nhanh chóng rời đi cứ như là sợ bị đòi tiền lại vậy.
Điệp Vũ cũng chẳng quan tâm, hắn vào nhà. Việc đầu tiên hắn làm là cởi đồ ra vào phòng tắm để rửa sạch mùi máu và mồ hôi trên cơ thể.
Hắn khoanh chân ngồi thềm trong phòng tắm. Nhắm chặt mắt hắn chuyển hóa linh khí của lũ ma thú để tấn cấp.
Linh khí đi qua kinh mạch tràn vào nguyên đan vô sắc của hắn làm nó phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
‘Phanh’ một âm thanh khô khốc vang lên, hắn thành công tấn cấp lên vũ đồ cấp ba. Nhưng linh khí vẫn tiếp tục tràn vào nguyên đan.
‘Phanh’ Hắn tiếp tục tấn cấp lên vũ đồ cấp bốn. Sau đó dòng chảy linh khí mới ngừng lại.
Làng sương đen từ lời nguyền cũng đã rút về ấn ký.
Điệp Vũ mở mắt.
Hắn có thể thấy được sự biến đổi trong cơ thể mình. Hắn nhíu mày.
Tại sao lại nhanh như vậy?
Thông thường việc tấn cấp của vũ đồ sẽ mất khoảng vài giờ, có khi cả ngày. Nhưng hắn chỉ mất có vài phút mà có thể tấn cấp liên tục hai lần! đây là điều mà thiên tài tu luyện cũng không làm được!
Thể chất này thật là kỳ dị. -hắn thôi không nghĩ về nó nữa.
Thay một bộ áo bào bình thường, hắn đi ra ngoài tìm một quán ăn nào đó. Bây giờ đã là 9 giờ đêm. Từ trưa tới giờ hắn vẫn chưa ăn gì.
Khi đi được một đoạn hắn phát hiện ở trước mặt hắn là một người phụ nữ kiều diễm khoảng 27,28 tuổi. Thân thể đẫy đà lồi lõm rất bắt mắt, eo thon đong đưa tỏa ra vị đạo mị người. Cô ta mở cửa nhà ra sau khi đi được mấy bước thì lăn quay ra sàn, hình như cô nàng bị say rượu.
Điệp Vũ nhìn người mỹ nhân đang nằm bẹp dưới sàn lộ ra cặp đùi trắng nõn kia. Chẳng hiểu sau trong lòng hắn có cảm giác không lành.
Do dự một chút nhưng hắn vẫn bước tới phía người phụ nữ, hắn nhẹ nhàng lay đôi vai nhỏ của cô.
“Này cô nương! có sao không?” hắn nhẹ giọng hỏi.
“@#$#@%” người phụ nữ bắt đầu nói nhảm.
Hắn nhìn cô ta một lúc, sau đó dìu cơ thể đẫy đà đó vào trong nhà.
Mùi hương quyến rũ từ người cô ta bay vào mũi hắn. Bộ ngực to lớn thỉnh thoảng cạ vào người khiến cơ thể hắn bốc lên dục hỏa.
Nhưng hắn vẫn cố kiềm chế. Nơi đây là khu thượng lưu, người ở đây không phải là kẻ giàu thì là kẻ mạnh, vì vậy không lên trêu vào thì tốt hơn.
Khi đến phòng khách hắn bật công tắt trên tường. Những viên ma thạch trên tường sáng lên như những bóng đèn.
Hắn nhìn vào gương mặt người phụ nữ bên cạnh. Khuôn mặt trái xoan, da trắng như sữa, bờ môi mọng đỏ quyến rũ mê người.
“Bình tĩnh! Đời vạn thính, tâm vô thính. Đời vạn thính, tâm vô thính …” Hắn lầm bầm để xua đi tạp niệm trong đầu.
Rời mắt khỏi khuôn mặt tuyệt mỹ đó, hắn nhìn xung quanh phòng tìm kiếm nơi để đặt cái cơ thể hại nước hại dân này xuống.
Nhưng khi vừa đưa mắt nhìn khắp phòng thì mồ hôi lạnh từ cơ thể hắn chảy xuống ròng ròng.
Trước mắt hắn là mấy chục cái đầu người được sắp xếp ngay ngắn trên kệ. Đôi mắt chúng trừng lên dữ tợn, máu tươi từ những chiếc cổ vẫn còn rỉ ra.
‘Ực’
Điệp Vũ nuốt nước bọt, hắn từ từ xoay mặt qua nhìn vào người phụ nữ bên cạnh mình.
Đôi mắt của người phụ nữ từ lúc nào đã mở to, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn rê cặp mắt trống rỗng của mình nhìn vào hư không.
Đậu má cuộc đời
‘Bụp’
Tâm trí hắn chìm vào bóng tối.