Tứ Mạc Hí



Khang nhị kinh hãi: “A? A! Xin lỗi nha Phi Phi, mình không biết bồ không muốn nói chuyện này, vừa rồi mình thấy bồ có vẻ vô cùng lí trí, một chút tâm tình cũng không biểu hiện ra nên tưởng rằng chúng ta có thể bỏ thêm chút thời gian phân tích vấn đề này cho kỹ lưỡng hơn.”

Tôi nói “Kỳ thực......” Dừng lại một chút rồi nói nhanh: “Nhiếp Diệc nói không chừng đã từng thích Ung Khả, có điều đây đều đã là chuyện đã qua, dù sao trong quá khứ mình cũng đã từng thích......”

Khang Tố La ngắt lời tôi: “Cậu ai cũng chưa từng thích, Nhiếp Diệc là mối tình đầu, sau đó bồ và mối tình đầu kết hôn.” Cô ấy kiên quyết: “Tình cảm của bồ chính là đặc biệt dài lâu hiếm thấy trên thế giới này.”

Tôi há miệng, sau đó khó khăn nói: “Được rồi, là mình không đúng. Mấy ngày trước thật ra mình đúng là có chút nghĩ bậy.”

Rốt cuộc tôi cũng lấy dũng khí can đảm thẳng thắn với Khang Tố La, tôi nói: “Phần lớn là mình hoàn toàn tự tin, mình cảm thấy dù là Nhiếp Diệc cũng từng đánh giá cao Ung Khả đi chăng nữa thì hiện tại cũng tuyệt đối không có tư tình gì với cô ta, anh ấy hiện tại là thích mình nha. Nhưng có đôi khi cũng sẽ sợ, lo sợ khi liên lạc được với anh ấy rồi, sau đó anh ấy nói mọi lời nói của Ung Khả đều là sự thật, vậy thì chúng mình thật sự là có thể kết thúc ở đây chăng.”

Khang Tố La không an ủi tôi mà hỏi. “Nếu như điều này thật sự xảy ra thì bồ sẽ làm gì?” Giọng điệu còn pha lẫn chút dụ ngọt, thông minh lý trí bất ngờ thật không giống cô ấy.

Một hồi lâu sau tôi mới trả lời. “Nếu đã như vậy thì mình cũng không làm khó người có tình.”

Khang Tố La ngây ngẩn nửa ngày, cuối cùng nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta tổng hợp lại một chút. Nếu như hắn lựa chọn Ung Khả, bồ sẽ ly hôn với hắn ta; nhưng nếu như hắn thừa nhận bản thân đúng là không có cách nào hoàn toàn quên Ung Khả, mà hắn cũng thích bồ, muốn tiếp tục với bồ......” Nói tới đây có lẽ Khang Tố La cũng cảm thấy như vậy là quá cặn bã, yếu ớt nói: “Được rồi, mình vẫn là nên bỏ qua cái giả thiết này đi.”

Tôi ngược lại hứng thú với cái giả thiết đó vô cùng, tôi nói: “Vậy thì nhất định phải tiếp tục rồi.”

Khang Tố La khiếp sợ: “Bồ không đùa?”

Tôi vô cùng tỉ mỉ cùng cô ấy phân tích: “Kỳ thực hồi mới bắt đầu mình không nghĩ tới muốn anh ấy yêu mình mà phải không, ước nguyện ban đầu của mình chỉ là muốn ở bên cạnh anh ấy. Mà dựa theo giả thiết này thì anh ấy vẫn nguyện ý ở cùng nhau, hoàn toàn không vi phạm ước nguyện ban đầu khi gả cho anh ấy mà. Vì vậy nên mình chỉ cần đem mong muốn trong lòng đối với cuộc hôn nhân này một lần nữa reset về cấp độ bốn tháng trước là được rồi, cũng không tệ lắm.”

Cô ấy lẩm bẩm: “Nghe bồ nói thì cũng thấy có đạo lý đấy, mình hiện tại không có cách nào phản bác lại được, có điều, ‘bốn tháng trước’ là cái cột mốc gì sao?”

Tôi nói: “Bốn tháng trước tụi này kết hôn đó.”

Tôi bóp trán nói với cô ấy: “Lúc tụi mình kết hôn mình thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh ấy lại nói thích mình, có thể là vì gần đây anh ấy nói thích mình, mình liền......” Tôi cười cười, nói: “Chuyện này giống như là mở chiếc hộp pandora(*), lập tức đã khiến mình trở nên tham lam hơn, nhưng bồ còn nhớ năm ngoái khi tụi mình đính hôn không? Mình thì lại vô cùng nhớ tâm trạng của mình khi ấy. Lúc ấy mình đối với anh ấy không hề đòi hỏi gì hết, cảm thấy chỉ nói với anh ấy thêm hai câu là đã vô cùng mãn nguyện, mỗi ngày trải qua vô cùng hài lòng vui vẻ.”

(*) đây là một sự tích trong thần thoại hy lạp. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp của nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống. (theo Wikipedia)

Khang Tố La nghiêm túc ngắt lời tôi: “Phi Phi, bồ vẫn luôn vô cùng không có cảm giác an toàn.” Trần giọng nói: “Đều là lỗi của Nhiếp Diệc.”

Tôi kinh ngạc nói: “Không, đây không phải là lỗi của anh ấy, cảm giác an toàn gì đó mình không nghĩ tới. Có lẽ là vì bốn chữ anh ấy thích mình nếu như nói ra sẽ khiến mình có cảm giác rất không chân thực, nên đối với loại yêu thích này, nói thể nào nhỉ, mình cảm thấy là đặc biệt giống như muốn nhìn thấy một loài sinh vật đẹp đẽ nào đó không biêt tên giữa biển rộng, tuy nhiên lại cảm thấy thập phần huyền ảo, vậy nên dĩ nhiên là sẽ cảm thấy rất tốt, tốt cực kỳ, cũng không có...... Nói chung là không thể có một từ ngữ nào có thể nói rõ cái cảm giác tốt đẹp đó ra đâu.”

Khang Tố La lần thứ hai ngắt lời tôi: “Bồ còn rất bi quan.”

Tôi và Khang nhị đã có sáu năm tình bạn, lần đầu tiên trong đời bị cô ấy nói cho cứng họng.

Một lúc lâu sau, tôi nói: “Cái này gọi là sống theo phong cách thanh bần vui đời đạo(*), là một loại quan niệm về cuộc sống mà thôi.” Lại giảng đạo lý cho cô ấy nghe. “Chuyện của Nhiếp Diệc mình quả thật cũng có nghi hoặc, đôi khi còn có cả nóng vội, nhưng tình yêu không phải là đều như vậy sao? Chỉ là gần đây không hiểu sao mình không thể khống chế nổi bản thân, ngày càng muốn nhiều hơn.”

(*) nói chung là sống thanh nhàn như mấy lão đạo sĩ ở ẩn đó ""))

Khang Tố La nói: “Bồ đang tổn thương, Phi Phi.”

Tôi nói: “...... Đêm nay bồ nói chuyện thật là khiến người ta khó theo nổi.”

Cô ấy nói: “Bồ không phát hiện ra sao, đêm nay bồ nói những lời này với mình, còn nói rất nhiều. Tất cả đều nói rõ là bồ đang tổn thương.”

Tôi kéo cửa sổ ra, một trận gió lạnh lẽo của đêm đông theo đà phả vào mặt, đem đầu óc tôi thổi cho tình táo lại. Ngừng một chút, tôi nói: “Nếu như nói về chuyện tình cảm, trên đời này người duy nhất có thể tổn thương mình chính là Nhiếp Diệc, nhưng anh ấy hiện tại không biết ở nơi đó đang bận bịu nghiên cứu cái đề tài khoa học gì, cái gì cũng không biết, chúng ta không thể đối xử không công bằng với anh ấy như thế được.” Tôi thở dài, cười cười nói: “Ha, đột nhiên mình cảm thấy mấy ngày nay là mình nghĩ quá nhiều rồi, trường hợp xấu nhất bất quá là Nhiếp Diệc đã từng thích Ung Khả, nhưng mình cảm thấy anh ấy bây giờ đối với Ung Khả không thể có cái gì được, càng không có lựa chọn nào giữa chúng mình cả.”

Khang Tố La ừ liên tục: “Bồ nghĩ được như vậy là tốt nhất.”

Không lâu sau khi tôi nằm trong bệnh viện rảnh rỗi không có việc gì làm, hồi tưởng lại toàn bộ tình cảm và tâm tình với Nhiếp Diệc trong thời gian này, không thể không thừa nhận Khang Tố La trong lúc vô tình đã nói đúng, đó quả thực là một loại bi quan.

Liên quan đến tương lai của tôi và Nhiếp Diệc, tôi chưa từng muốn có một khoảng thời gian bi quan như vậy. Bởi nó thật giống như lũ côn trùng dã thú có một trực giác thần bí nào đó với một tương lai tồi tệ không biết trước, giống như là con kiến di chuyển trước khi núi lửa phun trào, hay là con cóc di tản đi nơi khác trước khi động đất xảy ra.

Khi ấy vì sao trong tiềm thức của tôi lại tự nói với chính mình rằng cảnh tượng huyền ảo đó cuối cùng rồi sẽ biến mất thôi, sau đó bản năng bắt đầu tự thu mình lại?

Khang Tố La từ vạn dặm bên kia đại dương gọi điện thoại qua giúp tôi phân tích tâm lý cả một đêm, chúng tôi nghĩ ra vô số giả thiết, giả thiết rằng Nhiếp Diệc sẽ gọi điện thoại cho tôi, nói chúng tôi dừng lại ở đây, hoặc là Nhiếp Diệc gọi cho tôi, nói với tôi quả thật anh ấy đối với Ung Khả khó có thể dứt bỏ hoàn toàn, nhưng lại không muốn ly hôn với tôi.

Nhưng thực tế vẫn là lệch hẳn ngoài dự liệu, mà so với tình hình bết bát nhất tôi nghĩ ra còn thảm thương hơn gấp bội.

Đó là ngày đếm ngược thứ hai trước ngày tôi về nước, trợ lý Chử  gọi điện thoại tới, nói Nhiếp Diệc muốn ly hôn với tôi.

Thật ra lúc ấy tôi cũng chỉ vừa mới khai thông phía mẹ tôi xong xuôi, thương lượng với bà lịch đón Tết năm nay, còn câu được câu chăng ra vẻ oán trách năm nay phỏng chừng năm nay Nhiếp Diệc sẽ không về nhà ăn Tết.

Mẹ tôi ngay lập tức an ủi, nói đàn ông đều như vậy, còn nói tôi so với làm vợ quân nhân còn tốt hơn rất nhiều. Kể rằng một người bạn là vợ quân nhân của bà hai mươi năm trước ngay cả sinh con cũng không có chồng bên cạnh, lúc trở dạ cũng là hàng xóm giúp đưa đến bệnh viện.

Bởi vì cuộc đối thoại với mẹ quá mức ấm áp yên ổn, nên khi đột nhiên nghe đến những lời của trợ lý Chử nhất thời không thể phản ứng lại.

Sau khi cúp điện thoại, tôi vừa nói với trợ lý Chử những gì đều không nhớ rõ, chỉ nhớ được cú điện thoại này có vô số thông tin, mà tôi thì lại thu được vào đầu rất ít.

Tôi lại ngồi thêm nửa giờ, sau đó một lần nữa gọi cho trợ lý Chử, tôi nói: “Tôi thật sự không hiểu chuyện này là như thế nào, đang yên đang lành tự nhiên sao lại ly hôn, Nhiếp Diệc trở về rồi? Tôi có thể gọi điện trực tiếp cho anh ấy hay không?”

Trợ lý Chử đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mới nói: “Những lời này vừa rồi cô đã hỏi rồi mà, cô không nhớ sao?” Giọng nói của ông rất ôn hòa.

Tôi nói: “A? Vậy sao?” Tôi dùng sức nuốt những lời muốn nói trở lại.

Trợ lý Chử vẫn rất ôn hòa, lần thứ hai trả lời tôi: “Yee chưa về, chỉ gọi điện bàn giao cho tôi làm chuyện này.”

Tôi nói: “Thế này cũng quá......” Tôi tìm mãi không được từ thích hợp, bèn nói: “Tôi không thể nghĩ ra được vì sao anh ấy đột nhiên nói ly hôn, chúng tôi vẫn đang rất tốt, không phải là anh ấy......” Trong đầu tự động hiện ra nguyên nhân, tôi nói: “Không phải là anh ấy xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Tôi bị suy nghĩ đó dọa cho hoảng sợ, cổ họng nghẹn ứ, trên trán đổ mồ hôi lạnh: “Đến tột cùng là anh ấy làm sao vậy ạ?”

Trợ lý Chử trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “Yee không xảy ra chuyện gì cả, tôi biết cô sẽ cảm thấy đột ngột, Yee chỉ nói là......”

Tôi ngắt lời ông ấy: “Không được gạt tôi, nếu như anh ấy không xảy ra chuyện gì thì làm sao lại thế......”

Trợ lý Chử nói: “Cậu ấy nói đã đến thời điểm thả cô đi.”

Tôi lập tức bị đóng băng nơi đó không nói ra lời.

Trợ lý Chử nói: “Tôi cũng rất kinh ngạc lúc cậu ấy đưa ra quyết định này, nhưng sau đó......” Ông ấy dừng một chút rồi nói: “Tôi không biết hai người là có khế ước hôn nhân, cậu ấy nói hai người từng có một thỏa thuận, đến thời điểm thích hợp sẽ thả cho đối phương rời đi.” Nói tới đây trợ lý Chử thở dài: “Mấy người trẻ tuổi hiện giờ thật là làm bừa, hôn nhân đại sự lại có thể coi như chuyện đùa vui vậy sao?” Nghe ra giọng trách cứ, nhưng sau đó ông ấy lại nhanh chóng cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, là tôi lỡ lời, chỉ là việc làm này của hai người thật sự là không ổn.” Trợ lý Chử khi còn trẻ từng làm rất lâu ở vị trí trưởng phòng quan hệ xã hội của Nhiếp thị, nói chuyện luôn rất kín kẽ không một lỗ hổng, lúc này có thể vô tình lộ ra mấy lời trách cứ, có thể thấy được là đã thật sự rất thất vọng.

Nếu ông ấy không nhắc thì trong thời khắc vô cùng hỗn loạn này của mình có lẽ tôi đã quên mất đoạn hôn nhân này có động cơ không trong sáng.

Trợ lý Chử tiếp tục nói: “Cậu ấy biết cô có bao nhiêu cố chấp với thiết bị dưỡng khí, vậy nên trong thỏa thuận ly hôn còn có cả thứ này, cô cứ cân nhắc xem còn muốn yêu cầu gì nữa không thì nói ra để tôi cho luôn vào.”

Tôi nói tôi không có.

Trợ lý Chử đột nhiên: “Tôi không hiểu, nghe giọng của cô giống như rất khó chấp nhận.”

Bởi đây là một cuộc hôn nhân theo thỏa thuận, vậy nên trong mắt người ngoài thì dù chồng tôi có muốn ly hôn tôi cũng không có gì để phải khổ sở cả. Hôn nhân hợp đồng mà, bất quá cũng chỉ là để lừa gạt mấy người trưởng bối muốn có con cái nối dõi, an gia lập nghiệp. Lừa dối người già đã không nói, huống hồ cuộc hôn nhân này tôi còn định ra một cái giá khá cao – thiết bị  dưỡng khí dùng cho bơi lặn lên đến chín con số, tôi có lý do gì phải hoảng hốt khổ sở đây?

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “À, không có, chỉ là hơi kinh ngạc.” Sau đó còn chủ động cùng ông ấy  xác nhận kế hoạch và thời gian cùng Nhiếp chủ tịch về nước.

Trợ lý Chử nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, hai người đều rất lý trí như vậy, không khiến cho người khác phải lo lắng.”

Tôi kỳ thực không lý trí được như vậy, ròng rã ba ngày sau tôi một không hề ra khỏi khách sạn, luôn cảm thấy sinh hoạt của mình đột nhiên giống như một giấc mơ mơ không chân thực.

Ngày thứ ba Hứa Thư Nhiên gọi điện thoại nói sắp đến Newyork một chuyến, lịch trình là ngày mai, nói nếu tôi chưa có kế hoạch về nước thì đi uống trà với anh ta.

Tôi mơ mơ hồ hồ nghe anh ta ở bên đó nói.

Hứa Thư Nhiên vô cùng nhạy bén đã nhận ra: “Phi Phi, cô rất kỳ lạ.”

Tôi quả thật là rất kỳ lạ. Mấy ngày nay tôi đều không có cách nào vận hành não, 90% trong đầu đều là trống không, giống như có một tầng mây dày lượn lờ. Mặc dù đã dùng sức gạt chúng đi nhưng sau tầng mây cũng chỉ ngập tràn lớp không khí trống rỗng lạnh lẽo, tư duy vì thế mà trở nên chậm chạp trì trệ, uống một chút rượu sẽ say, nhưng điểm tốt chính là chỉ cần uống một chút là sẽ có thể được ngủ yên bình.

Đối mặt với trạng thái cơ thể như vậy, tôi cảm thấy mình cũng không còn cách nào khác, vậy nên liền ba ngày đều trong khách sạn, chỉ uống một chút rượu, cảm giác say rồi liền lập tức mê man ngủ đi, khi bị đói bụng tỉnh dậy thì gọi phục vụ phòng mang lên thức ăn, dù khẩu vị đắng nghét cũng vẫn tận lực cố gắng ăn một vài miếng.

Tôi nghĩ nghỉ ngơi thật tốt mới có thể dùng đầu óc suy nghĩ cho thật cặn kẽ, sau đó có thể nghĩ cho rõ ràng nên làm sao đối mặt và xử lý đại sự đột nhiên xuất hiện này, có thể thấy rõ ràng hơn tương lai sẽ như thế nào, nên là ra sao.

Hứa Thư Nhiên lo lắng nói: “Tối mai gặp nhau cùng ăn cơm tối đi, cho tôi địa chỉ khách sạn của cô, tôi bảo trợ lý sắp xếp phòng ăn ở đó luôn.”

Tôi thật ra một chút cũng không muốn ra ngoài, nhưng lại cảm thấy có lẽ ra ngoài lúc này mới có lợi cho trạng thái của mình, bèn cùng anh ta hẹn thời gian.

Nửa đêm hôm ấy lại nhận được điện thoại của Ung Khả, tựa như cười mà không phải cười nói với tôi: “Nhiếp Phi Phi, nghe nói gần đây Yee đang làm thủ tục ly hôn với cô.” Tôi không lên tiếng, cô ta nói: “Cô sẽ ngoan ngoãn phối hợp chứ? Tôi nhớ là cô đã từng đáp ứng sẽ không làm khó người có tình.” Tôi nói: “Ờ, tôi nói được làm được, chúc hai người hạnh phúc.”

Ngắt điện thoại đi mới cảm giác được tay mình đang run lên, bởi vì buổi tối không ăn gì nên lúc này chỉ có thể nôn ra mật xanh mật vàng. Tôi đỡ bồn cầu đứng lên, cảm giác cả người choáng váng, chờ nó qua đi mới trở lại phòng ngủ rót cho mình một cốc nước. Nước trong suốt ấm áp, từ từ dâng lên theo từng vòng lan ra tận thành cốc.

Rốt cuộc lúc này tôi đã hiểu vì sao Nhiếp Diệc đột nhiên muốn ly hôn, giống như giữa một đám dây len rối thành một cục cuối cùng tôi cũng thành công rút ra một cái đầu mối. Có lẽ là vì Ung Khả. Tôi cũng không biết nữa.

Tôi chỉ hy vọng được một đời sống vui vẻ tự do phóng khoáng, bởi vậy đối với vô số khiêu khích trước giờ của Ung Khả đều chỉ cười cho qua chuyện. Tôi căm ghét phải tranh giành, cho dù là đến bây giờ, mặc dù Nhiếp Diệc muốn ly hôn với tôi bởi vì Ung Khả thì tôi cũng vẫn hy vọng đây chỉ là vấn đề của tôi và hắn, là vấn đề tình cảm. Một đoạn tình cảm sắp sửa kết thúc, có nguyên nhân có kết quả vô cùng rõ ràng, không có lừa dối cũng không có phản bội, mặc dù kết cục không hoàn mỹ, nhưng nó cũng có thể coi là đơn giản tốt đẹp, đáng giá để ghi nhớ cả đời, nhiều năm sau nhớ lại có thể coi như một đóa hoa thơm ngát của quá khứ, có thể mang theo đau thương và tiếc nuối kể cho bạn bè. Người kia có một người hắn yêu hơn tôi, mà  tôi lại không phải người chính xác, đoạn thời gian làm bạn bè chính là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, cuối cùng phải rời xa, cũng chính là cái bi thương cùng cực của nhân sinh.

Tôi ghét Ung Khả dùng cái giọng điệu đó để nhắc đến Nhiếp Diệc, tôi với cô ta trong giọng điệu đó có cảm giác giống như chúng tôi không phải là cùng một đoạn cảm tình mà là một cuộc chiến sống còn, mà Nhiếp Diệc trở thành chiến lợi phẩm cho kẻ thắng. Trong ngôn ngữ của cô ta, đây không giống như một đoạn tình cảm theo ý trời hợp ý người mà giống như chiến đến ngươi sống ta chết, mặc kệ là ai đúng ai sai, người trải qua đều phải chịu tổn thương; giống như là một cuộc chiến tranh chắc chắn phải chém giết mới có thể cướp đoạt, thắng làm vua thua làm giặc. Khuôn mặt này có một loại khôn kể đáng ghét.

Tôi không muốn lại suy nghĩ đến người này.

Cầm nước nóng trên tay ngẩn người một thời gian rất dài, mãi đến khi cảm giác nước trong ly ấm đến độ thích hợp mới đặt lên môi uống từng ngụm từng ngụm. Dạ dày dần dần trở nên ấm áp, nhưng tay chân vẫn lạnh lẽo đến mất cảm giác, dù đắp bao nhiêu chăn cũng vô dụng. Tôi co rúc trên giường không thể ngủ lại nữa, ánh mắt dừng lại ở trần nhà đen kịt, đếm cừu đến con thứ 1,000 rốt cuộc phải bò dậy dốc cạn một ly rượu lớn.

Cảm giác đầu óc bắt đầu chuếnh choáng, đây quả thật là trạng thái tốt nhất để đi vào giấc ngủ.

Đang ngủ thì nghe được tiếng điện thoại di động reo báo có cuộc gọi đến. Tôi thò tay từ trong chăn ra, mơ mơ hồ hồ ấn nghe, dùng giọng mũi ừ một tiếng, không nghe được tiếng trả lời bên kia mà chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng thanh đạm. Mà tiếng hít thở ấy không phải của tôi.

Tiếng hít thở ấy cũng thật là giống với Nhiếp Diệc. Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi thầm nghĩ, đây hẳn là mộng rồi.

Nhiếp Diệc rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới, gọi đến trong giấc mộng của tôi.

Nhiếp Phi Phi, mày đè nén bao nhiêu ngày, mày đau đớn tuyệt vọng bao nhiêu ngày, đã đợi bao nhiêu ngày điện thoại của hắn?

Tôi nhắm mắt lại mở miệng hỏi hắn: “Nhiếp Diệc, anh vẫn khỏe chứ?”

Hắn không trả lời.

Đây là mộng, hắn đương nhiên không thể trả lời được.

Ngừng một hồi lâu, mặc dù đã có đáp án nhưng tôi vẫn muốn hỏi hắn: “Vì sao chúng ta lại phải ly hôn?”

Hắn vẫn không trả lời.

Tôi biết hắn vì sao không trả lời, bởi vì đây là do tôi đang nằm mơ, vậy nên nếu muốn hắn nói gì đó thì cũng là do tôi nghĩ để hắn nói ra, nhưng liên quan đến vấn đề này, tôi thật sự không biết nên để hắn trả lời thế nào.

Tôi nghe được tiếng nghẹn ngào của chính mình, từ nghẹn ngào sau đó chuyển thành khóc nức nở, tôi đặt môi lại gần micro hơn. “Không phải đã nói em là người thân thiết nhất trên đời này của anh sao?”

Nhiếp Phi Phi, mày thật là vô dụng mà.

Thế nhưng tiếng hít thở bên kia đột nhiên trở nên nặng nề.

Tôi tiếp tục hỏi hắn: “Làm sao anh lại không cần em nữa rồi?”

Tôi ôm lấy ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em thấy rất khó chịu.”

Đây chỉ là giấc mơ mà thôi, Nhiếp Phi Phi, không cần phải cậy mạnh che giấu gì nữa, sự tình đã đến nước này rồi thì còn có thể tệ hơn thế nào nữa, mày hãy cứ nói thứ mà nội tâm mày mong muốn nhất đi, yếu đuối cũng được, mất mặt cũng được, oán giận cũng được, khóc lóc cũng chẳng sao. Không phải mày vẫn rất muốn khóc rống lên một trận hay sao?

Tôi bị tiềm thức coi như trong mộng đầu độc, dần dần khóc ra thành tiếng, cuối cùng ngay cả nói chuyện cũng chỉ có thể khóc thút thít.

Tôi nắm chặt chiếc gối, chỉ cảm thấy chiếc gối đã ướt đẫm một mảng, vô ý lẩm bẩm: “Em thấy khó chịu lắm, Nhiếp Diệc, vì sao anh lại không cần em nữa, em không hề kiên cường một chút nào, anh không cần em nữa rồi, em nên làm gì bây giờ?”

Tôi không nhớ rõ mình khóc bao nhiêu lâu, điện thoại không hề bị cắt đứt, nhưng cũng không có tiếng đáp lại.

Tôi nghĩ, có thể là vì tôi khát vọng hắn lắng nghe tôi, chứ không hề cần hắn cho tôi đáp án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui