Từ Mafia Đến Anh Hùng

"Cảm ơn vì lúc nãy đã cứu tôi."

Chạy được một đoạn, Nae dáo dác nhìn xung quanh, sau khi đảm bảo không còn ai bám theo nữa, Nae mới buông tay cậu thiếu niên ra, thân thiện nói, "Cậu muốn ăn gì không? Tôi mời."

Cậu ta đánh giá cô bằng một ánh mắt thâm sâu khó lường, Nae cũng kệ cho cậu ấy nhìn. Mãi đến khi cô tưởng mình bị từ chối rồi, cậu ta mới lạnh nhạt lên tiếng:

"Soba lạnh."

Nae chớp mắt.

"... Được rồi."

.

Tiệm mì không đông lắm, chỗ ngồi cũng chẳng nhiều, chỉ là một quán nhỏ, nhưng theo cách ông chủ thò đầu ra khỏi bếp chào một tiếng thì có vẻ quý tử nhà Todoroki là khách quen ở đây.

"Ồ, Todoroki, lần này đưa bạn gái đến đấy à!"

"Chào bác, cháu là bạn của cậu ấy." Nae mỉm cười đáp, không dấu vết phủ định lời nói của chủ tiệm.

Todoroki liếc cô một cái, im lặng ngồi vào bàn.


"Thằng bé chưa bao giờ đi cùng ai cả, toàn đến một mình thôi. Chắc hai đứa thân nhau lắm hả?" Chủ tiệm phúc hậu cười ha ha, chìa cho Nae tờ menu, quay đầu hỏi Todoroki, "Vẫn như cũ đúng không nhóc?"

Cậu thiếu niên vẫn lạnh nhạt gật đầu, Nae nhanh chóng lướt sơ qua menu, cuối cùng nói:

"Vậy cháu cũng giống cậu ấy ạ."

Gì chứ, để một người cuồng Soba lạnh đến đây thường xuyên như Todoroki thì hẳn là rất ngon rồi.

Bác chủ tiệm nhìn hai đứa bằng một ánh mắt ái muội, sau đó cười cười nói chờ một chút, xoay người đi vào bếp.

Bầu không khí rơi vào im lặng. Nae hơi bất đắc dĩ, thiếu niên này thực sự quá kiệm lời, chẳng phải con trai thường chủ động một chút sao? Nghĩ thế, cô đành phải mở lời trước, bày tỏ lòng chân thành:

"Tôi là Nakahara Nae, cậu có thể gọi tôi là Nae. Một lần nữa, cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ."

Đôi mắt dị sắc của Todoroki loé lên, khoé môi nghiền ngẫm, chậm rãi trả lời:

"Thực ra với kosei đó, cậu cũng không cần tôi giúp."

Nae cười khẽ, lắc đầu. Không đâu thiếu niên à, nếu cậu không ra tay, thì kết cục của tên tội phạm đã chẳng đơn giản như thế.

Những kẻ dám xúc phạm tới Nakahara Nae luôn luôn nhận được trừng phạt thích đáng.

Tuy là cô tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng Todoroki vẫn thấy được nét thản nhiên trong đôi mắt xanh tĩnh mịch nọ. Đáy lòng đột nhiên dấy lên tò mò, cô gái này rõ ràng ý thức được khả năng của mình đến đâu và hoàn toàn tự tin vào điều đó. Todoroki vẫn nhớ biểu tình ngạo nghễ không thể che giấu khi cô nhìn xuống tên tội phạm, đây là loại khí chất toát ra từ trong cốt tuỷ, mà chỉ kẻ mạnh mới có thể nắm giữ được.

Cực kì tương tự với ông bố đáng ghét của cậu.

Dù không muốn, nhưng bất chấp nỗi thù hằn của mình, Todoroki phải thừa nhận rằng người đàn ông kia thực sự rất cường đại, huống hồ gã đã đứng vững ở vị trí no.2 suốt nhiều năm liền.

"Todoroki Shouto."

Nae khẽ nhướn mày khi cậu thiếu niên chủ động xưng tên.

Đối với cô, việc trao cho người khác tư cách để gọi tên mình tức là bày tỏ ý định hoà giải và công bằng, đó là quy tắc bất thành văn của giới Mafia nơi Yokohama.

Sự thật đúng là như thế, Todoroki muốn làm bạn với thiếu nữ này, xuất phát từ lòng hiếu kì đối với một cô bạn trạc tuổi mình nhưng có một kosei đầy tiềm năng. Nếu không cần thiết phải đối đầu, cậu lựa chọn đứng trên cùng chiến tuyến, huống chi thêm một người bạn để học hỏi kinh nghiệm thì cũng chẳng thiệt gì.


Mục tiêu của Todoroki vốn là trở nên mạnh mẽ mà.

"Tôi biết." Nae cười khẽ một tiếng, "Cậu có một ông bố nổi tiếng đấy."

Dường như là ngay tức khắc, Todoroki nhíu mày.

Cậu không thấy ngạc nhiên lắm trước phản ứng của thiếu nữ, Todoroki biết người cậu gọi là "bố" kia suốt ngày rêu rao rằng ông ta hài lòng đến thế nào với "người thừa kế" là con trai út của mình, thiếu điều hận không thể nắm cổ cậu trực tiếp cùng gã phỏng vấn mà lên TV.

Nhưng Todoroki không thích thú chút nào trước sự nổi tiếng đó, cái bóng của "Endeavor" đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời cậu.

"Mì đến rồi đây!!"

Thiếu niên giật mình sực tỉnh.

Nhìn bát Soba lạnh trước mặt, Todoroki chợt nhận ra vừa rồi cậu đã không khống chế nổi biểu tình trên mặt mình. Cậu ngẩng đầu, đón lấy ánh nhìn đầy tìm tòi của người đối diện.

"Todoroki, cậu có một đôi mắt rất xinh đẹp, thật đáng tiếc khi cậu để thứ cảm xúc vừa nãy làm vấy bẩn nó."

Todoroki sững sờ.

Thưởng thức biểu tình khác biệt của cậu thiếu niên, giọng Nae đột nhiên ngân nga như hát.

"Mỗi vết sẹo đều có câu chuyện của mình. Có thể người bắt đầu câu chuyện là một ai đó, nhưng người kết thúc nó chắc chắn là cậu."

Thiếu nữ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, từng chữ một thốt ra, nặng nề rơi xuống đâu đó trong tiềm thức.


"Và kết thúc như thế nào, thì đó là quyết định của cậu."
4

...

Todoroki không biết mình đã ăn xong bữa xế này từ bao giờ, chỉ nhớ khi cậu thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu đã thấy mình và thiếu nữ nọ đứng ngoài cửa tiệm.

Cô hơi cúi đầu với cậu, vẻ mặt thoải mái.

"Soba rất ngon, cảm ơn cậu vì hôm nay. Tôi phải đi rồi."

Cậu buột miệng ừ một tiếng, sau đó trơ mắt nhìn cô ấy xoay người rời đi.

Chợt, một ý nghĩ xẹt qua đầu cậu, nhanh như chớp, những đủ khiến Todoroki không thể hiểu được mà tiến lên một bước, cao giọng hỏi:

"Cậu sẽ thi vào UA chứ?"

Nae khựng lại, nhưng giây sau vẫn tiếp tục rảo bước. Cô vươn tay lên, không quay đầu.

"Todoroki, có duyên sẽ gặp."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận