Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại FULL


Editor: Aubrey.

Hôm nay, Lê Chân dự định sẽ lên núi xem mạch nước nóng ở trung tâm dòng sông.

Hiện tại, có lẽ khúc sông đó đã trở thành suối nước nóng rồi.

Không! Chính xác mà nói, có thể cả con sông đã bị biến thành suối nước nóng, trong vòng hai mươi mét tính từ trung tâm dòng sông, độ nóng đã gần như vượt qua chín mươi độ, gần chỗ đó không còn con cá nào.

Bây giờ, mỗi lần Lê Chân muốn bắt cá thì chỉ có thể bắt ở đầu sông, cách chỗ đó khá xa, linh khí trong thịt cá cũng bị giảm rất nhiều.

Tuy nhiên, thịt cá này vẫn rất bổ dưỡng, dùng loại cá này nấu canh, có thể cho Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi mỗi người uống một chén.

Lúc này cũng đã vào mùa thu, đám động vật trong núi thoạt nhìn béo lên không ít.

Một con tuần lộc vừa thấy Lê Chân, lập tức kinh hoảng chạy đi trốn, nó biết rất rõ người này, mỗi lần hắn tới đây, là một số tuần lộc trong đàn sẽ trở nên mê muội mà để mặc cho hắn dẫn đi.

Hôm nay, Lê Chân chỉ muốn đến xem bảo bối kia, lười bắt tuần lộc, cho dù lượng thịt trên người con tuần lộc đang run rẩy kia cũng rất hấp dẫn.

Trời chưa tối, hắn đã đến bờ sông.

Vừa đến bờ sông, hắn đã ngửi thấy mùi tanh, thật ra xung quanh đây có không ít nơi có mùi tanh, có đôi khi là mùi tanh từ những con mãnh thú lớn khi đánh nhau để giành lại địa bàn, có đôi khi là từ đàn tuần lộc, đàn khỉ, hoặc từ những con vật khác thường xuyên hoạt động quanh đây, nên mùi tanh ở nơi này khá nhiều.

Thế nhưng, mùi tanh hiện tại có hơi đậm, không giống như mới có từ mấy ngày trước.

Trong lúc Lê Chân tự hỏi, có phải mấy ngày nay thường có mãnh thú nào tới nơi này hay không? Bỗng dưng, lông toàn thân hắn đột ngột dựng đứng lên, lớp da bên ngoài có cảm giác hơi tê rần.

Không ổn! Có cái gì đó đang đến!
Cảm giác áp bách nguy hiểm cực độ ập thẳng vào trong lòng Lê Chân, hắn rút Hoả Vân Đao ở bên hông ra, cúi người xuống, nhảy về phía trước vài bước, lăn một vòng.

Ngay lập tức, tại chỗ ban nãy hắn đứng, khói đen mãnh liệt bùng lên, khiến cho đất ở đó bị cháy đen.

Ngay chỗ đó, thình lình xuất hiện một con mãng xà cực lớn đang đứng thẳng, con rắn lớn này dài gần ba mươi mét, toàn thân đen nhánh, so với cái thùng đựng nước ở nhà hắn còn thô hơn, bụng của nó phình to, hình như bên trong có một con vật to lớn nào đó vẫn chưa được tiêu hoá xong.

Trên đỉnh đầu của nó còn có một cái bọc mủ rất lớn, trên bọc mủ không ngừng chảy ra chất lỏng màu vàng.

Nó thấy đã đánh một phát mà vẫn chưa trúng hắn, nên bắt đầu tức giận, cái đuôi rung rung chuẩn bị quất cho Lê Chân thêm một phát nữa.

Lập tức, bọc mủ trên đầu nó cử động một chút, phun ra nọc độc lên người Lê Chân.

Lê Chân kinh ngạc, ngoạ tào, đây là loại rắn gì vậy?! Thế giới này thật không khoa học chút nào, hắn chưa bao giờ gặp con rắn nào biết phun nọc độc như nó!
Cơ mà, lúc này không phải là lúc để suy xét nó thuộc giống loài gì, nọc độc của nó thật bá đạo, cho dù không phun trúng người Lê Chân, hắn cũng cảm nhận được mùi yêu khí rất nhạt.

Chỉ vỏn vẹn một ít độc tố mà đã mạnh như vậy, nếu thật sự bị phun lên người, mạng nhỏ này của hắn phỏng chừng đã mất từ lâu rồi.

Lê Chân cẩn thận lui về phía sau mấy bước, thử thăm dò xem có dùng tinh thần lực điều khiển nó được không, nhưng đã thử hai lần mà vẫn không thành công.

Đúng lúc này, con rắn lớn kia bỗng dưng kêu ré lên, lúc đầu Lê Chân còn không biết nó muốn làm gì, còn cho là nó đang buồn bực vì không phun trúng lên người mình, rốt cuộc nó đang gọi bậy cái gì?
Rất nhanh, tới phiên Lê Chân buồn bực, bởi vì có vô số rắn đang từ bốn phương tám hướng chậm rãi bò đến, khắp nơi đều có rất nhiều rắn lớn, rắn nhỏ, bao gồm cả những con rắn có độc hoặc không độc.

Bọn chúng bao vây Lê Chân, ngay cả một người không có hội chứng sợ rắn như Lê Chân cũng bị cảnh này khiến cho loá mắt.

Chậc! Tên gia hoả này nổi điên rồi sao? Nhìn đám rắn độc tụ tập nhiều như vậy, rắn lớn vô cùng đắc ý thè lưỡi với Lê Chân.

Mặc kệ trong lòng Lê Chân đang âm thầm mắng chửi đám rắn này như thế nào, số rắn tụ tập bên cạnh hắn vẫn càng ngày càng nhiều, con rắn lớn kia cố ý chậm rãi bò tới chỗ của hắn.

Lê Chân mặc kệ nó, hắn cố gắng tập trung tinh thần lực khống chế đám rắn con rời đi, những con rắn đang bò về phía hắn lập tức ngừng lại, chúng không biết vì sao trong đầu lại có hai mệnh lệnh, khiến cho chúng trở nên ngơ ngác, không biết bây giờ nên đi công kích ai.

Rắn lớn thấy đám tiểu đệ mà mình triệu tập lại đây bỗng dưng đứng sững tại chỗ, trong lòng cảm thấy bất mãn, thầm mắng đám nhãi này nhát như chuột, nó lại một lần nữa kêu ré lên.

Thật ra, nó sống trên ngọn núi này cũng lâu rồi, sớm đã mở linh trí, cũng đang trong quá trình tu hành, nên mới có thể ra lệnh cho đám rắn này.

Mà cũng chính vì như vậy, tinh thần lực của Lê Chân mới không thể điều khiển được nó.

Đối với loại yêu quái có thực lực cường đại như thế này, Lê Chân rất khó dùng tinh thần lực để khống chế nó.

Thấy đàn rắn mình triệu hồi tới không có tác dụng gì, nó mặc kệ, thân mình uốn éo một cái, trườn thật nhanh về phía trước mười mấy mét.

Lê Chân rút Hoả Vân Đao treo ở bên hông ra, gắt gao nhìn chằm chằm nó, hắn ở mạt thế không phải chưa từng đối phó với thú biến dị, nhưng thực lực của chúng kém hơn con rắn này rất nhiều.

Con rắn này, không biết đã đạt tới cấp sáu, hay là cấp bảy đây?
Lúc rắn lớn nhìn thấy Hoả Vân Đao, lập tức sợ hãi, xem ra nó cũng biết thanh đao này.

Lê Chân xoay đao chém một nhát vào không trung, đao khí mãnh liệt, nhanh chóng hướng về phía nó.

Nhưng, tuy đao khí có thể cắt đứt một tảng đá lớn, nhưng đối với con rắn này thì chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Tiếng động kim thạch va chạm vang lên, thân rắn bị chém rớt vài miếng vảy.

Thật mạnh! Chỉ một nhát chém như vậy, vậy mà có thể chém rớt vài miếng vảy.

Hình như rắn lớn bị đao khí khơi dậy hung tính, nó rống lên một tiếng, lập tức phun ra nọc độc.

Nó mặc kệ đàn rắn mà nó đã gọi tới, độc tính trong nọc độc mà nó phun ra khiến cho không ít rắn ở đây bị nó tiễn về địa phủ.

Lê Chân bật người nhảy lên mấy cái, ỷ vào thân hình linh hoạt của mình mà nhảy tán loạn khắp nơi.

Thừa dịp nó không chú ý, hắn lập tức nhảy lên người nó, Lê Chân nhanh tay lẹ mắt đâm xuống trên người nó một nhát thật mạnh, thừa cơ hội này, hắn tăng lực trên tay đâm sâu vào bên trong.

Lập tức "Phụt" một tiếng, mùi tanh từ máu rắn bay ra.

Rắn lớn ăn đau, liều mạng quay cuồng thân thể, nó quay đầu lại, cực kỳ hung hãn trừng mắt nhìn Lê Chân.

Nó há mồm to như một cái chậu máu muốn táp lấy Lê Chân, nhưng không biết Lê Chân đã có sẵn một cục đá trên tay từ khi nào, hắn ném vào trong miệng nó.

Nó lập tức cắn nát, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, một cục đá nặng khoảng mười đến hai mươi cân đã bị nó cắn nát thành đá vụn.

Nhưng khi nó vừa cắn, vừa lúc đánh mất lợi thế, rất thích hợp để cho hắn động thủ, nếu hơi chậm một chút, hắn sẽ mất mạng chỉ trong nháy mắt.

Lê Chân thừa dịp nó đang tập trung cắn cục đá, trực tiếp hạ một nhát lên cổ nó, dùng hết sức lực đâm mạnh xuống.

Máu rắn phun ra, văng đầy lên người hắn, Lê Chân ngửi được mùi tanh hôi nồng nặc.

Tuy đầu rắn lớn đã bị hắn chém rớt, nhưng thân thể của nó vẫn theo bản năng cuộn lại, Lê Chân lại động thủ, huy đao chém vài nhát, mới đưa bản thân thoát khỏi người nó.

Rắn lớn vừa chết, Lê Chân lập tức hạ ám chỉ tinh thần lên bầy rắn xung quanh, làm cho bọn chúng tự động tản ra.

Tuy Lê Chân không thích rắn, nhưng bọn chúng vốn là một trong những sinh vật quan trọng của thiên nhiên, không cần phải đuổi tận giết tuyệt.

Bọc mủ cực độc trên đầu rắn lớn rơi xuống mặt đất, khiến cho mặt đất bỗng chốc bị cháy đen.

Lê Chân nhìn đầu nó, có chút do dự, đầu của nó độc như vậy, không biết thịt của nó có thể ăn được hay không.

Tuy ở thế giới trước kia, rắn độc vẫn có thể ăn được, nhưng rắn độc ở thế giới kia không có lớn đến mức như thế này.

Nhìn đống thịt rắn lớn như vậy, Lê Chân thật sự có chút luyến tiếc, loại rắn có thể dùng tinh thần lực để tự bảo vệ bản thân này, năng lượng trên người nó nhất định rất là phong phú.

Suy nghĩ một lát, Lê Chân bắt một con cá trong sông, đút cho nó ăn một miếng thịt rắn.

Sau khi thả lại con cá về sông, nó lượn vài vòng một hồi lâu, rồi bắt đầu nổi lên mặt nước, vài giây sau, bụng lập tức ngửa lên trời.

Chẳng lẽ thật sự có độc? Lê Chân nhìn xung quanh, tìm một con vật lớn khác, vừa hay có một con lửng đang ngẩng đầu chạy tới bên này.

Đại khái là bởi vì ở đây có rất nhiều rắn, nên vị đại gia này mới tới đây nhặt tiện nghi phải không?
Lê Chân trực tiếp ra lệnh cho nó đến đây, cắt một miếng thịt rắn nhỏ bằng cái móng tay uy cho nó.

Sau khi con lửng ăn xong, không bao lâu sau, nó trở nên giống như uống phải thuốc kích thích, ở tại chỗ xoay mấy chục vòng.

Không biết xoay bao lâu, "lạch cạch" một tiếng, ngã xuống mặt đất, bụng nhỏ lúc lên lúc xuống, nhưng không có chết.

Vậy là, do thịt rắn này có quá nhiều năng lượng nên con cá kia mới bị căng chết sao?
Lê Chân quyết định mang thịt con rắn lớn này về, nó đã bị hắn chém thành bốn đoạn, đoạn lớn nhất chính là phần đuôi dài gần hai mươi mét, còn ba đoạn còn lại cùng lắm chỉ dài khoảng từ hai đến ba mét.

Lê Chân lấy dây mây trói chúng lại, rồi ném lên cây, hắn xuống sông tắm rửa một chút, sẵn tiện giặt sạch y phục trên người.

So với tháng trước, độ ấm trong nước sông hình như cao hơn mấy độ.

Cũng nhờ Lê Chân thường xuyên rèn luyện nên linh khí quanh thân khiến cho da thịt của hắn rất cứng rắn, so với lần trước, hắn có thể chịu được độ nóng cao hơn.

Hắn cũng đã từng nấu một nồi nước nóng rồi thử chạm vào, phát hiện nước nóng đối với hắn không có ảnh hưởng gì.

Tất nhiên, nếu là nước sôi thì hắn không thể chịu đựng lâu được.

Bởi vì lần này có thể chịu đựng được nước nóng, nên hắn mới trở lại ngọn núi này.

Không biết bảo bối ở trung tâm dòng sông này là gì, cá trong sông uống nước ở gần khu vực này, tinh khí trong thịt trở nên sung túc hơn rất nhiều.

Lê Chân không cho rằng động vật ở đây không phát hiện ra bảo bối này, đặc biệt là thế giới này còn có yêu quái biết tu hành, Lê Chân nhớ rất rõ.

Thật ra, hắn lo lắng cũng không sai, con rắn lớn kia chính là lần theo bảo bối này mà tới đây.

Sau khi nó phát hiện dị thường trong dòng sông này, biết phía dưới nhất định có dị bảo, nó không đi tìm thức ăn nữa, cũng không tiếp tục hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, ngày ngày canh giữ ở bờ sông, chờ dị bảo hiện thế.

Hôm nay, khi Lê Chân vừa đến, khiến cho nó cảnh giác, tiểu tử này không phải đã phát hiện ra dị bảo rồi chứ? Nghĩ đến dị bảo mà nó đã canh giữ gần một tháng nay, nó dự định sẽ đánh lén tên này, trực tiếp xử lý Lê Chân.

Nếu không, ngược lại nó sẽ bị Lê Chân làm thịt.

Sau khi Lê Chân xuống sông, hắn tiếp tục công việc đào bới cái hố lần trước, nhưng hắn càng đào thì càng thấy nóng, nóng đến mức khiến cho đầu óc của hắn quay cuồng.

Đột nhiên, Lê Chân nghĩ ra một chuyện, xem ra con rắn lớn kia đã mở ra linh trí, lúc nãy đánh nhau với nó, Lê Chân cảm thấy gia hoả này rất thông minh.

Hơn nữa, xem xét mùi tanh quanh dòng sông, hẳn là nó đã canh giữ ở đây từ lâu rồi.

Một con yêu quái đã sớm mở ra linh trí, còn muốn canh giữ ở khúc sông này, nhất định là vì món bảo bối dưới lòng sông.

Nhưng nó không trực tiếp xuống dưới lấy, chẳng lẽ là chưa đến thời điểm thích hợp sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui