Editor: Aubrey.
Nghĩ đến trong nhà chỉ còn lại Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi, trong lòng Lê Chân bắt đầu có chút lo lắng.
Đợt trưng binh lần này là do ở biên giới phía Bắc có dị tộc xâm lấn, nghe nói mấy vạn đại quân ở U Châu đã bị đánh cho tàn phế.
Còn ở thôn Lê gia này, bởi vì ở gần U Châu, nên cũng trở thành nơi trọng điểm được trưng binh.
Lần trưng binh này, trong nhà có hai thanh niên nam đinh, nhất định phải có một người bị đưa đi.
Lê Chân không biết tình hình nhà mình có phù hợp bị đưa đi hay không, nhưng nếu Tiểu Thạch Đầu bị đưa đi, như vậy có chút không ổn.
Lê Chân vội vàng chạy về nhà, vừa đến cửa, hắn thấy có một phụ nhân đang gào khóc ở trước cửa nhà Lê Chân, mụ vừa khóc vừa nói: "Đều là người cùng một thôn, các ngươi không thể thấy chết mà không cứu.
Các ngươi không thể nhẫn tâm để Đại Lang đi chịu chết, thật là độc ác!"
Phụ nhân này không phải người nào khác, chính là người đã xúi giục mẹ kế của nguyên chủ bán Du Nhi cho người khác làm con dâu nuôi từ nhỏ, Tam thẩm nhà họ Vương.
Mụ đàn bà ba hoa này đã từng bị Lê Chân hạ ám chỉ tinh thần doạ cho chạy mất, sau này không dám tới tìm hắn gây sự nữa, nhưng mụ ta vẫn luôn oán hận Lê Chân.
Không ít tin đồn trong nhà Lê Chân đều là do mụ đồn đãi, bởi vì những tin đồn này không có tác dụng gây hại gì, nên Lê Chân lười phản ứng với mụ.
Không ngờ, lần này mụ dám tới đây gây sự.
Vương thị cũng là vì bị ép buộc đến mức không còn biện pháp nào khác, lần này trưng binh muốn đưa đi rất nhiều người, nhà nào có hai nam đinh thì phải đưa một người đi, nếu nhà đó có bốn nam đinh thành niên trở lên, thì phải đưa đi hai người.
Đáng giận nhất là những tên quan lại độc ác trong nha môn, những người này vốn không hề quan tâm đến tuổi tác, chỉ trực tiếp cho người đi tra xét số lượng nam đinh trong nhà dân, một đứa cháu trai mới tám tuổi của mụ cũng bị tính là nam đinh mà đưa đi.
Hơn nữa, trong nhà mụ có hai nhi tử và một đương gia, tổng cộng bốn người, vậy phải có hai người bị đưa đi, cả hai nhi tử của mụ đều bị đưa đi, một người lao động chính trong nhà cũng không có, cả nhà bọn họ sau này phải sống thế nào đây?!
Nếu không muốn bị đưa đi, thì phải bỏ tiền ra, xoá danh ngạch một người tương đương với năm mươi lượng bạc, còn nếu muốn xoá cả hai danh ngạch thì phải nộp một trăm năm mươi lượng.
Mấy năm nay, trong nhà tổ chức thành thân, đám tang cũng tốn không ít tiền, cho dù có gộp tất cả lại thì cũng không đủ mười lượng bạc, cho dù mụ có bán mạng đào tiền cũng không biết đào đâu ra.
Đương gia thì muốn bán đất, nhưng đó là nguồn sống duy nhất trong nhà, nếu thật sự bán đất, vậy sau này cả nhà phải sống như thế nào?!
Sau khi Vương thị nghe nói Lê Chân có bạc, cũng đã cho không ít người trong thôn vay mượn, vừa hay nghe được tin lần này Lê Chân sẽ đi ra ngoài vài hôm không về nhà, mụ cả gan quyết định tới nhà hắn một chuyến để mượn tiền, còn há mồm yêu cầu phải lập tức đưa cho mụ một trăm năm mươi lượng bạc.
Năm đó, Vương thị cấu kết với người khác muốn bán Du Nhi, Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Lần này mụ tới mượn tiền, làm sao Tiểu Thạch Đầu có thể đáp ứng? Nên bé trực tiếp nói mình không có tiền.
Mỗi ngày Vương thị đều tới đây khóc nháo, những người dân trong thôn không hiểu sự tình còn cho là mụ ta muốn dựa vào thân phận để chỉ trích Tiểu Thạch Đầu, bị cả nhà Lê Đại ra mặt đuổi người về.
Số tiền đó vốn là của gia đình người ta kiếm được, vậy mà mụ lại mở miệng đòi ngay một trăm năm mươi lượng, nếu ai cũng có suy nghĩ làm người như thế này, vậy cứ về nhà bán ruộng, bán nhà mà giúp cả nhà Tam thẩm đi.
Lê Đại vừa nói vậy, những người trong thôn không nói thêm gì nữa.
Cuộc sống của bọn họ cũng không được tốt, lần này trưng binh, cơ hồ mỗi nhà phải ra một hai người, tiền nhà mình còn chưa đủ xài, nào còn ai rảnh rỗi nghĩ tới chuyện giúp người khác?
Khi Lê Chân về đến nhà, Vương thị đang khóc lóc đột nhiên trắng bệch, những lời thô tục sắp nói ra cũng ngưng bặt, không dám lên tiếng nữa.
Ai ui! Tại sao tên sát tinh này lại trở về sớm như vậy?
Vương thị không biết vì sao bản thân lại cực kỳ sợ hãi Lê Chân, chỉ cảm thấy khi vừa nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của đối phương, mụ có cảm giác như hắn muốn ngay lập tức vặn gãy cổ mụ, Vương thị run rẩy đứng lên: "Nhà ta còn có việc, ta về trước."
Nói xong, ngay cả đôi giày mà mụ cởi ra để đập cửa cũng quên mang vào, chỉ nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.
Chạy cũng nhanh thật, Lê Chân cảm thấy Vương thị cũng là một người biết thức thời, ít nhất còn biết phân biệt khi nào nguy hiểm để tránh đi, so với phu thê Lê Nguyên Đức thì mụ biết điều hơn nhiều.
Tiểu Thạch Đầu vừa thấy Lê Chân về, lập tức như bắt được cứu tinh, kể lại chuyện trong nhà trong mấy ngày gần đây đều cho hắn nghe.
Đối với việc Tiểu Thạch Đầu cho người trong thôn mượn tiền, thật ra Lê Chân không phản đối.
Mấy nhà kia trước đây đối xử rất tốt với nguyên chủ, cách làm người cũng rất tốt.
Lúc trước, cũng nhờ những người đó khiêng hắn từ trên núi về, nên bọn họ đều coi như là ân nhân cứu mạng của Lê Chân.
Còn Lê Đại, khi hắn còn đói khổ thì người này vẫn luôn đưa đồ ăn cho nhà hắn, Lê Chân còn liên tục nói với đối phương nhất định sẽ báo đáp món nợ ân tình này.
Tiểu Thạch Đầu nghe nhiều lần nên cũng ghi tạc trong lòng, nên khi lần này bọn họ tới mượn tiền, bé đều cho mượn.
Đổi lại là Lê Chân, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Dù sao thì, chuyện kiếm tiền đối với hắn cũng không có gì phiền toái, lại còn là ân nhân cứu mạng, tiền tính là cái gì.
Chỉ là, chọc tới Vương thị, sẽ còn có mấy nhà khác tới làm ầm ĩ chuyện mượn tiền, như vậy có chút không ổn.
Tình hình hiện tại mà để chuyện gia sản lộ ra ngoài, từng nhà từng nhà ở khắp các thôn đều có nhu cầu cần tiền rất cấp bách, một khi hắn lộ tiền, nói không chừng sẽ đưa tới bọn trộm cắp.
Nếu hắn ở nhà thì tốt, nhưng hắn không thể ở nhà được, mà trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ, chuyện này không thoả đáng chút nào.
Tiểu Thạch Đầu nghe xong lời khiển trách của Lê Chân, cũng biết lần này mình hành sự có chút lỗ mãng.
Thật ra, ban đầu bé không để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng bởi vì mấy phụ nhân kia quá lắm chuyện, truyền việc này ra ngoài.
Chỉ sợ lần này người trong thôn đều đã biết nhà Lê Chân có rất nhiều tiền, nên mấy ngày nay mới có nhiều người tới mượn tiền như vậy.
Tiểu Thạch Đầu dựa theo mối quan hệ xa gần, hoặc ít hoặc nhiều đưa tiền cho bọn họ mượn.
Chỉ riêng những người lúc trước từng hãm hại nhà bé, còn thường xuyên truyền ra những tin đồn xấu về gia đình của bé, thì ngay cả một xu Tiểu Thạch Đầu cũng không cho.
"Như vầy đi, hôm nay ngươi và Du Nhi cùng ta lên núi đi." Lê Chân thật sự không yên tâm về hai tiểu tử này, chuyện tiền bạc bị lộ ra ngoài, mà mấy ngày nay bọn nhỏ ở nhà không xảy ra chuyện gì, cũng coi như là bọn nhỏ mạng lớn.
Dù sao trên núi cũng không có gì nguy hiểm, hắn dứt khoát dẫn theo bọn nhỏ cùng đi, hạt sen kia, vừa hay cũng để cho hai đứa nhỏ mỗi người một viên.
Thật ra, ban đầu Lê Chân đối với Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi ngoại trừ cảm kích thì chỉ có một chút thương hại.
Hai tiểu tử này bị bỏ đói lâu như vậy, nhưng vẫn tận lực chiếu cố hắn, tuy hắn bị ngộ nhận thành cha của bọn họ, nhưng Lê Chân vẫn được hai đứa trẻ này chiếu cố rất tốt.
Hơn nữa, hai tiểu tử này cũng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, hắn ở nơi này hơn hai năm, nhưng chưa từng phải để tâm lo lắng đến việc nhà bao giờ.
Một mình Tiểu Thạch Đầu thu xếp toàn bộ việc trong nhà rất là gọn gàng, ngăn nắp, Lê Chân thì chỉ phụ trách kiếm tiền, mua vài đồ đạc về nhà, còn những chuyện khác thì không cần hắn nhọc lòng bận tâm.
Dần dần, thời gian trôi qua, Lê Chân đã thật lòng xem hai đứa nhỏ thành hậu bối của mình mà đối đãi, có thứ gì tốt cũng sẽ nhớ đến bọn họ đầu tiên.
Nghe cha nói sẽ dẫn cả hai cùng nhau lên núi, Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi vô cùng cao hứng.
Mấy ngày nay, bọn họ ở nhà đều rất lo lắng và sợ hãi, sợ cha của bọn họ lên núi sẽ gặp chuyện không may.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy nếu có thể cùng cha lên núi, lỡ gặp phải mãnh thú, thì cũng có thể giúp cha của bé một tay.
Lần này, cả nhà bốn người phải ở trên núi, nên Lê Chân cũng chuẩn bị thêm vài túi lớn, túi nhỏ, đặt lên lưng con lừa nhà mình.
Tiếp theo, hắn đào hết bạc mà mình chôn trong nhà ra, dù sao những nhà xứng đáng được mượn tiền cũng đã mượn hết rồi, trong nhà không còn ai, mang hết tiền đi là chuyện tất nhiên.
Cả nhà Lê Chân vốn sống rất gần chân núi, nên khi đi cũng rất lặng lẽ, chờ đến chiều có vài người muốn lại đây mượn tiền, phát hiện cả nhà Lê Chân đã đi hết không còn một ai, cứ như bọn họ chưa từng tồn tại ở đây vậy.
Bọn họ lập tức chửi ầm lên, còn nói Lê Chân bởi vì không muốn cho người trong thôn mượn tiền, nên cả nhà mới trốn hết như vậy, còn có vài tên hỗn đản nói muốn trục xuất Lê Chân ra khỏi thôn.
Gã vừa nói xong, lập tức bị Lê Đại tống cho một đấm, bọn họ không dám nói gì nữa.
Mặc kệ thôn Lê gia ở bên này ầm ĩ như thế nào, cả nhà Lê Chân đã vào trong núi.
Bởi vì Lê Chân rất hay lên núi bắt cá, tìm động vật hoang dã, nên hắn cũng thuận tiện làm ra một con đường có thể lên núi dễ dàng, gặp chỗ nào khó đi, hắn sẽ chặt bớt cây ở đó, ngay cả những tảng đá gây cản trở trên đường cũng bị hắn cắt đứt.
Thật ra, vẫn còn rất nhiều con đường khó đi, chẳng qua là hắn chỉ muốn chọn một con đường dễ lẩn trốn, còn phải trực tiếp hướng đến trung tâm ngọn núi, nên rất khó để người khác phát hiện ra.
Hồ Mao Mao đang nằm phơi nắng bên bờ sông, đột nhiên bị một cái bóng rất quen mắt đè lên.
Du Nhi rất thích lông mao trên người Hồ Mao Mao, vừa thấy y đang nằm ở đó, bé ngay lập tức phóng tới, khuôn mặt nhỏ còn nhịn không được cọ cọ một chút.
Hồ Mao Mao đặt mông ngồi dậy: "Sao ngươi lại dẫn hai đứa nhỏ tới đây? Ở đó phát sinh chuyện gì sao?"
Lê Chân kể lại chuyện trưng binh cho y biết, khuôn mặt hồ ly của Hồ Mao Mao nhăn lại, y có chút lo lắng, Lê Chân chưa từng nhìn thấy y như vậy bao giờ.
Tên nhóc hồ ly này rất thích yên tĩnh, cả ngày chỉ biết ăn uống rồi chạy ra ngoài chơi, cũng chính vì vậy mà tốc độ tu hành của y kém hơn so với Hồ Tố Tố, vậy không phải là không có lý do? Tuy ngày nào y cũng tự xưng là bản thân một lòng hướng đạo, nhưng con hồ ly một lòng hướng đạo này thì...!Mỗi ngày, cứ mỗi khi tới giờ ăn, là y sẽ lập tức xuất hiện còn nhanh hơn những người khác, tốc độ gắp đồ ăn ở Lê gia vẫn luôn giữ vị trí số một, không có một chút dấu hiệu tuột hạng nào.
Một hồ ly vô tâm vô phế suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô như y mà cũng có lúc lo lắng như thế này, khiến cho Lê Chân cảm thấy có chút không khoa học.
Hồ Mao Mao thở dài, nói: "Chỉ sợ thiên hạ này sắp đại loạn rồi."
"Sao lại đại loạn?" Tuy thời gian Lê Chân đến nơi này không lâu lắm, nhưng hắn cảm thấy cuộc sống của dân chúng ở đây rất nhàn hạ, không có nhiều ăn mày, cũng chưa từng nghe nói có người vô gia cư.
Tuy thuế má có chút cao, nhưng nhà nào cũng miễn cưỡng chịu được.
Bá tánh có ruộng đất trong tay cũng không ít, chuyện đất đai cũng không có tranh giành quá gay gắt.
Như vậy thì đại loạn như thế nào?
Hồ Mao Mao nâng chân sau lên cào cào lông mao ở trên cổ, hồi tưởng nói: "Đây là cụ tổ nãi nãi của ta nói, bà ấy nói đến lúc triều đại này khai quốc, chém giết rất nhiều, chỉ sợ phải mất hơn ba trăm năm thì mới có thể tiêu diệt được ngoại tộc, kết thúc cuộc chiến binh đao này.
Hiện tại đã hơn hai trăm năm, nãi nãi nói ít nhất phải mất thêm vài thập niên nữa.
Lần này dị tộc xâm lấn, trưng binh đánh giặc chỉ là một dấu hiệu đầu tiên, sau này sự tình như thế này có lẽ sẽ càng ngày càng nhiều."
Trong lòng Lê Chân nặng trĩu, loạn như vậy à? Thật là một chuyện khiến cho người khác căm ghét: "Vậy cụ tổ nãi nãi của ngươi có nói thiên hạ này sẽ thuộc về ai không?"
Hồ Mao Mao lắc đầu: "Cái này là thiên cơ, sao có thể tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài được? Giống như yêu tộc bọn ta, hoặc những phàm nhân tu đạo, đều không tham gia vào việc triều đại này thay đổi chủ nhân.
Nhân quả trong chuyện này quá lớn, nếu không cẩn thận thì đó chính là hoạ sát thân."
Lê Chân vừa nghe đến hoạ sát thân, lập tức không nghĩ đến chuyện này nữa.
Nếu thật sự còn tiếp tục trưng binh, vậy hắn phải chuẩn bị một chút.
Chờ sau khi hắn lấy được hạt sen, sẽ dứt khoát chuyển về phía Nam cư trú.
Phía Nam chính là đất lành, cho dù thật sự bị đánh tới đó, thì lương thực cũng đủ để cung ứng tới lúc đó.
Bởi vì từ mạt thế xuyên qua, nên đối với đồ ăn, Lê Chân cực kỳ để ý.
Sau khi Hồ Mao Mao nói xong, y lập tức nhảy xuống sông bắt cá, mấy ngày nay y đã nghiện ăn cá ở nơi này, ngay cả thịt gà cũng không quá thèm nữa..