Editor: Aubrey.
Hồ Mao Mao định đi theo, nhưng khi nghe hắn nói đến chùa để làm lễ siêu độ, y lập tức nằm ăn vạ trong nhà, nhất quyết không chịu ra ngoài.
Ngay cả Bạch Hổ cũng ghét bỏ, tỏ vẻ không muốn đi.
Thật ra, Lê Chân cũng không định mang họ theo, ai biết trong chùa có cao tăng nào đó hay không? Lỡ như có hoà thượng nào đó giống như Pháp Hải, nhà của hắn nhiều phi nhân loại như vậy, chẳng lẽ đều phải bị tiêu diệt?
Cuối cùng, Lê Chân đặt Lả Lướt Sát ở nhà, một mình mang theo Lý Khánh Bình và ác quỷ hôm nọ rời đi.
Trong kinh có rất nhiều chùa miếu, có vài nơi ngập tràn hương khói, nơi mà Lê Chân đến chính là nơi xa nhà nhất, chùa Thọ An.
Ngôi chùa này ở vùng ngoại thành, cách Kinh Thành khoảng ba mươi dặm, mặc dù cách Kinh Thành khá xa, nhưng hương khói ở đây vẫn rất thịnh.
Lê Chân đi nhanh, hơn một canh giờ đã tới chân núi, người đến đây dâng hương rất nhiều, trước chùa còn có một vài tiểu sạp bán thức ăn.
Lê Chân cầm nhánh cây hoè trong tay, thấp giọng hỏi: "Ngươi có thể vào ngôi chùa này không?"
Lý Khánh Bình ở trong nhánh cây rầu rĩ trả lời: "Có thể thì có thể, nhưng không ở lâu được, không khí trong ngôi chùa này làm cho ta có chút không thoải mái."
Có thể vào là được rồi, Lê Chân không hỏi ác quỷ trong ngọc phù có thấy khó chịu hay không, hắn cầm nhánh cây đi vào.
Trong đại điện có không ít thiện nam tín nữ đang dập đầu dâng hương, Lê Chân tìm một tiểu hòa thượng, hỏi: "Tiểu sư phụ! Trong này có ai có khả năng siêu độ cho oan hồn không?"
Việc siêu độ này, ở hiện đại Lê Chân chỉ từng nghe qua, nhưng chưa từng gặp.
Đối với trình tự trong chuyện này, hắn hoàn toàn không biết.
Tiểu hòa thượng chỉ mới tám, chín tuổi, trông rất đáng yêu, nhưng lại trưng ra biểu tình nghiêm túc.
Thấy Lê Chân hỏi đến chuyện siêu độ, bảo hắn ở tại chỗ chờ, còn mình thì đi bẩm báo cho sư phụ.
Trong lúc đợi tiểu hòa thượng, hắn bắt đầu thưởng thức những bức hoạ và tượng Phật trong chùa, có lẽ đã hơn hai trăm năm cũng không chừng, đã từng vượt qua thời chiến loạn.
Những bức tượng Phật trong đây đều được làm bằng vàng, vô cùng xa hoa, những tăng nhân đi qua đi lại thoạt nhìn sắc mặt cũng hồng nhuận, xem ra cuộc sống ở đây cũng không tồi, Lê Chân thầm nghĩ.
Đang suy nghĩ, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân cực nhẹ, nghe tiếng hít thở, so với người bình thường chậm hơn mấy nhịp.
Đây là một người biết võ? Trong lòng Lê Chân hiện lên nghi vấn.
Vừa xoay người lại, thì ra là một lão hoà thượng, đang cười tủm tỉm nhìn Lê Chân: "Thí chủ." Lão hòa thượng hành lễ, Lê Chân vội đáp lễ.
"Lão nạp thấy thí chủ đứng ở đây ngẩn người, xem ra là có chuyện phiền lòng." Lão hòa thượng mỉm cười nhìn Lê Chân.
Lê Chân khụ một cái: "Không có việc gì, chỉ là tới quý tự tìm người làm pháp sự, vừa nãy có một tiểu sư phụ đã giúp ta đi thông báo."
"Ồ." Lão hòa thượng gật đầu, lại cười nói với Lê Chân: "Nếu thí chủ chờ ở đây mệt, có thể đi vào thiện phòng trong chùa nghỉ ngơi một chút."
Lê Chân cảm thấy kỳ quái nhìn lão hòa thượng, sao lão hoà thượng này lại ân cần như vậy? Không đợi hắn mở miệng, ông lại cười với Lê Chân, xoay người rời đi.
Không bao lâu sau, tiểu hoà thượng ban đầu rời đi cuối cùng cũng mang người trở lại, người mà tiểu hoà thượng mang đến đây là một hoà thượng có chút to con, khi cười trên khoé mắt có nhiều nếp nhăn, còn chưa mở miệng, ông đã cười trước, làm cho người ta có cảm giác rất dễ gần.
"Thí chủ có lễ." Hoà thượng mập mạp thi lễ trước, Lê Chân cũng đáp lại, ông cũng không dong dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói thí chủ muốn làm pháp sự siêu độ?"
Lê Chân gật đầu: "Đúng vậy! Ta có hai người bằng hữu, đều là ôm hận mà chết, oán khí thật sự quá nặng, ta sợ bọn họ không thể đầu thai, muốn làm một pháp sự, siêu độ cho bọn họ."
Hoà thượng mập cười nói: "Pháp sự siêu độ ở chỗ bọn ta có ba loại, mười lượng, năm mươi lượng, đắt nhất là một trăm lượng.
Loại mười lượng, sẽ có tăng nhân tụng kinh tiêu trừ oán khí.
Năm mươi lượng, không chỉ tiêu trừ oán khí, mà còn tặng kèm bùa bình an của bổn chùa, trừ tà đuổi quỷ.
Còn loại một trăm lượng, sẽ do cao tăng của bổn chùa tự mình niệm kinh bảy ngày để tiêu trừ oán khí, còn tặng một quyển Kinh Phật khoảng bảy bảy bốn mươi chín trang, Kinh Kim Cương.
Không biết thí chủ muốn chọn loại nào?"
Lê Chân không hé răng, thầm đánh giá hoà thượng mập một chút, loại trình độ buôn bán này, không thể so với những thương nhân thế tục kém cỏi ở ngoài kia: "Ta chọn mười lượng, những cái khác ta không cần, chỉ cần làm cho bọn họ tiêu tan oán khí, thuận lợi đi đầu thai là được.
Có điều, có một việc ta phải nói trước, nếu hai người bằng hữu của ta vẫn chưa tiêu tan hết oán khí, thì ta sẽ không trả tiền."
"Đương nhiên." Hòa thượng mập cười tủm tỉm đáp.
Lê Chân cầm năm lượng bạc ra làm tiền đặt cọc, lấy nhánh cây hoè chứa Lý Khánh Bình và ngọc phù chứa ác quỷ đưa cho đối phương: "Hồn phách hai người bằng hữu của ta đang bám vào hai thứ này, xin đại sư tìm người siêu độ giúp."
Nhìn Lê Chân cầm nhánh cây và ngọc phù ra, biểu tình của hoà thượng mập và tiểu hoà thượng có chút quái dị, nào có ai siêu độ vong hồn mà lại đưa nhánh cây và ngọc phù ra? Chẳng lẽ muốn bọn họ siêu độ một nhánh cây sao? Đừng bảo người này tới đây chỉ để trêu chọc bọn họ nhé? Có điều, Lê Chân đã đưa tiền, tiểu hòa thượng và hoà thượng mập vẫn đành phải cụp mắt, căng da đầu tiếp nhận nhánh cây và ngọc phù.
Đang định đưa Lê Chân ra hậu viện, lão hoà thượng ban nãy vừa gặp Lê Chân lại xuất hiện.
Lão hoà thượng liếc mắt nhìn nhánh cây và ngọc phù trong tay tiểu hoà thượng, trong mắt hơi loé lên: "Đưa cho ta đi, ta mang thí chủ đi siêu độ hai vong hồn này."
"Vâng." Tiểu hòa thượng kinh ngạc, nhưng không dám nói gì, tất cung tất kính đưa nhánh cây và ngọc phù cho lão hòa thượng.
Không biết vì sao, Lê Chân cảm thấy ánh mắt của lão hoà thượng này luôn đảo quanh trên người mình.
Từ khi chân chính ký khế ước nhận chủ với Lả Lướt Sát, hình như vận mệnh đã chú định có một sợi dây liên kết hắn với hung binh kia.
Dù hiện tại Lả Lướt Sát không ở bên cạnh, linh khí trên người cũng không lộ ra bao nhiêu.
Đồng dạng, thuật độc tâm vẫn bị sát khí cưỡng chế, nhưng khi ở xa, ngẫu nhiên có thể cảm nhận được một chút dao động tinh thần và nghe được tiếng lòng cực nhỏ.
Lê Chân nhìn ra được, lão hoà thượng này là một người biết võ, tinh thần lực cũng rất mạnh, nhưng vẫn không thoát ly khỏi phạm trù của một người bình thường, hẳn là sẽ không có bao nhiêu uy hiếp.
Trên đường đi, lão hoà thượng không ngừng liếc nhìn nhánh cây hoè và ngọc phù, đột nhiên mở miệng hỏi: "Trước kia thí chủ đã từng vào quân doanh?"
Lê Chân sửng sốt: "Vẫn chưa tòng quân."
"Không biết thí chủ đối với việc xuất gia theo Phật thấy thế nào?" Lão hòa thượng tiếp tục hỏi.
Lão hoà thượng vừa nói ra, trong lòng Lê Chân lập tức nổi lên cảm giác cổ quái, hắn đáp: "Ta không hiểu nhiều về Phật, thật sự không biết nên trả lời như thế nào."
Lê Chân là một tên phàm phu tục tử chân chính, thấy người ta tuân thủ nhiều giới luật như vậy, còn không thể ăn thịt.
Hắn cảm thấy như vậy thật quá thống khổ, nhưng tốt nhất không nên nói ra lời này ở trước mặt hoà thượng.
Lão hòa thượng gật đầu: "Vậy thí chủ, trong thời gian ta siêu độ cho bằng hữu của ngươi, thí chủ không cần ở lại chờ."
Pháp sự siêu độ thường tốn thời gian rất lâu, không phải tín nam tín nữ chân chính thì rất khó mà kiên nhẫn canh chừng ở bên cạnh.
Lê Chân cũng không hiểu nhiều về mấy chuyện này, đành gật đầu đáp ứng.
Chuyện siêu độ oan hồn, trước kia Lê Chân chưa từng thấy.
Lão hòa thượng thực hiện rất nghiêm túc, trước tiên là đi tắm gội, dâng hương, thay y phục, như vậy mới chính thức xong bước khởi đầu, Lê Chân cảm thấy có phải hắn đưa không đủ tiền hay không.
Chờ đến khi lão hoà thượng bắt đầu tụng kinh, Lê Chân kinh ngạc, thật ra hắn đối với việc siêu độ này vẫn luôn bán tín bán nghi, nếu không phải hai sinh vật trong nhà không thể giúp quỷ tiêu trừ oán khí, hắn căn bản sẽ không tới ngôi chùa này.
Chỉ là, hiện tại xem ra, hắn không có đến nhầm, khi lão hoà thượng tụng kinh, âm thanh như mang theo một loại cảm giác kỳ diệu, Lê Chân chỉ mới nghe vài câu, đã cảm thấy đáy lòng bình tĩnh hơn nhiều.
Tinh thần lực của lão hoà thượng rất cao, nhưng vẫn không vượt qua dị năng giả hệ tinh thần cấp một, người như vậy, tinh thần lực của ông sinh ra cộng hưởng với kinh văn khi ông niệm kinh.
Mỗi lần cộng hưởng, Lê Chân có thể nhìn thấy một vòng kim quang, toả ra xung quanh, gột rửa hết thảy tạp vật xung quanh.
Mà hồn phách của Lý Khánh Bình ở trong cây hoè bị oán khí bao vây, hiện tại được từng vòng kim quang chậm rãi gột rửa, ác quỷ trong ngọc phù cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Này...!Đây là tiêu trừ oán khí sao? Lê Chân nhìn không chớp mắt, một phần trong từng vòng kim quang rơi xuống trên hai oan hồn, phần còn lại thì rơi trên người hắn.
Có điều, bởi vì mấy vòng kim quang này không đau không ngứa, nên hắn không để ý.
Kết thúc một quyển kinh văn, tụng kinh đã xong, oán khí của hai oan hồn tiêu tán đi khá nhiều.
Từ trước đến nay, Lê Chân vẫn luôn rất tôn trọng người có bản lĩnh, kiến thức của lão hoà thượng phong phú như vậy, so với ban đầu, tôn kính của hắn dành cho ông cũng tăng lên.
Sau khi trả xong tiền còn lại, một lần nữa cảm tạ lão hoà thượng, hắn lập tức mang Lý Khánh Bình bọn họ về nhà, oán khí đã tiêu tan, không bao lâu sau hẳn là có thể đi đầu thai.
"Thí chủ chờ đã." Lão hòa thượng túm lấy Lê Chân.
"Đại sư còn chuyện gì?" Lê Chân nghi hoặc.
"Ta thấy thí chủ có duyên với Phật, muốn đưa một món đồ cho thí chủ, xin thí chủ chờ ở đây một chút." Nói xong, lão hòa thượng xoay người vào phòng, không bao lâu sau, ông đi ra.
Trên tay ông cầm một hộp gỗ, chiếc hộp này thoạt nhìn không có gì đặc sắc, nguyên liệu cũng bình thường, ông mỉm cười đưa hộp cho Lê Chân.
"Vật này không có gì đáng giá, thí chủ hãy nhận lấy, xem như là duyên phận."
Lê Chân ước lượng trọng lượng của hộp, rất nhẹ, hẳn là không phải bằng kim loại: "Xin hỏi đại sư, trong này là gì?"
Lão hòa thượng liếc mắt nhìn Lê Chân, thở dài: "Yêu ma không phải là con người, sau này thí chủ đừng nên tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, thí chủ cũng hãy nhớ làm nhiều việc thiện."
Lê Chân ngây người, lão hòa thượng này đã nhìn ra cái gì rồi sao? Hắn định hỏi lại, nhưng ông đã đi rồi, Lê Chân quan sát hộp gỗ trong tay một hồi lâu, đừng bảo là ông ấy cũng giống với Pháp Hải? Sẽ không đưa đồ bắt yêu cho hắn chứ? Thật ra, hắn không cảm thấy ông có địch ý với mình.
Từ đầu tới giờ, ông chỉ thể hiện biểu tình ôn hoà, Lê Chân nghĩ nghĩ, thử mở hộp, bên trong không phải bảo bối gì, chỉ là một chuỗi Phật châu, thoạt nhìn rất bình thường, khi ngửi lên còn có mùi đàn hương, rất dễ chịu, ngửi lâu sẽ bất giác sinh ra cảm giác bình yên trong lòng.
Mặc dù vẫn chưa cảm nhận được có gì nguy hiểm, Lê Chân vẫn có chút do dự, lo lắng thứ này sẽ gây trở ngại cho Hồ Mao Mao.
Nhưng nếu trực tiếp ném đi, trong lòng hắn lại có cảm giác không nên làm như vậy.
Hừm...!Tạm thời mang về trước vậy, nhưng không thể trực tiếp mang vào trong nhà, trước tiên phải cho Bạch Hổ xem, nếu không có gì nguy hiểm, hắn sẽ giữ lại.
Lúc đi tới đầu ngõ, Lê Chân gọi một đứa trẻ hàng xóm đi vào trong nhà gọi Tiểu Thạch Đầu ra.
Không bao lâu sau, Tiểu Thạch Đầu buồn bực bước ra, sau khi nghe lời dặn của Lê Chân, bé chỉ có thể nghi hoặc vào trong nhà kêu Du Nhi gọi Bạch Hổ ra ngoài.
Chốc lát sau, một con hổ con màu trắng xuyên qua vách tường nhảy ra ngoài, nó liếc mắt một cái, ghét bỏ nhìn Lê Chân: "Trên người ngươi toàn là mùi gì vậy? Sao lại khó ngửi như vậy?" Nó không muốn lại gần Lê Chân.
Lê Chân cúi đầu ngửi ngửi, trên người của mình đâu dính mùi gì lạ đâu? Ngoại trừ mùi đàn hương, còn lại không có mùi gì khác.
Bạch Hổ liếc mắt một cái, phát hiện ra chuỗi Phật châu trên cổ tay Lê Chân, nó lập tức thể hiện thái độ chán ghét, lông mao trên người xù lên: "Ngươi chỉ đi tìm người siêu độ oan hồn thôi mà? Sao còn mang theo pháp khí của con *lừa trọc trở về!"
*lừa trọc: ý chỉ hoà thượng.
Thì ra thứ này là một pháp khí, Lê Chân quan sát chuỗi Phật châu trên tay mình.
Nếu là pháp khí, thứ này hẳn là rất quý giá, sao lão hòa thượng lại tùy tiện cho hắn?
Bạch Hổ hắt xì một cái, cách xa Lê Chân vài bước: "Thứ này thật sự quá đáng ghét, ngươi mau vứt đi cho ta." Nhìn Bạch Hổ khó chịu như vậy, Lê Chân chỉ có thể bỏ Phật châu vào trong hộp.
Chiếc hộp này có thể ngăn cách mùi hương của Phật châu, lông mao trên người Bạch Hổ nhanh chóng khôi phục lại như cũ, nó nhảy lên đầu vai Lê Chân, bất mãn nói: "Sao ngươi lại mang thứ này về? Thối hoắc, khó ngửi muốn chết, toàn là mùi của lừa trọc."
"Một lão hoà thượng đưa thứ này cho ta, ta cũng không biết nó có tác dụng gì, chỉ cảm thấy mùi hương của nó rất dễ ngửi, nên mang về.
Sẽ không gây trở ngại cho các ngươi chứ?" Sau khi biết đây là pháp khí của Phật gia, Lê Chân vội vàng nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ vung đuôi: "Thứ pháp khí dỏm này cùng lắm chỉ có một chút tác dụng, thường ngày chỉ dùng để tránh tiểu quỷ, bình tâm tĩnh thần."
"Không gây trở ngại là được." Lê Chân sờ đầu Bạch Hổ.
Bạch Hổ thuận thế vuốt lông mao: "Tại sao ngươi không trực tiếp về nhà? Còn kêu ta một mình ra đây..." Lời còn chưa dứt, nó đột nhiên quăng cho Lê Chân một cái tát, từ khi cả hai chân chính ký khế ước nhận chủ, đây là lần đầu tiên Bạch Hổ tát Lê Chân.
"Ngươi sợ tiểu hồ ly kia bị thương? Nên mới kêu ta ra trước?" Đột nhiên ý thức được dụng ý của Lê Chân, biểu tình của Bạch Hổ trở nên dữ tợn.
Lê Chân bị vạch trần ý đồ của bản thân, lập tức giải thích: "Không phải đâu, bởi vì ngươi có kiến thức rộng rãi, thực lực cũng mạnh mẽ, nên ta mới kêu ngươi ra xem."
Bạch Hổ nghe vậy, thần sắc hơi hoà hoãn một chút, nhưng vẫn có chút khó chịu, nó hừ một tiếng, không thèm nói chuyện với Lê Chân nữa, nhảy lên tường rồi trở về phòng.
Hồ Mao Mao thấy Bạch Hổ thở phì phì trở về, muốn hỏi chuyện gì vậy, nhưng lại nhận phải một ánh mắt xem thường.
Vào ban đêm, Lê Chân bồi tội với Bạch Hổ, cố ý lấy số thịt rắn còn thừa lại không bao nhiêu cho nó ăn, lúc này Bạch Hổ mới không còn giận nữa.
Lý Khánh Bình đã được tiêu trừ hết oán khí, đến tối, hắn từ nhánh cây hoè bay ra: "Đa tạ chân nhân đã tìm người giúp ta tiêu trừ oán khí, bây giờ tiểu nhân phải đi đầu thai, chân nhân hãy bảo trọng."
Lê Chân nhìn Lý Khánh Bình rời đi, thở dài, hy vọng kiếp sau người này không tiếp tục thê thảm giống như kiếp này.
Mà ác quỷ bắt được từ trên người Chu Thành thì bi thương ăn vạ ở nhà Lê Chân, nhất quyết không chịu rời đi.
Ác quỷ này là một nữ nhân, sau khi oán khí tiêu tan, diện mạo đã khôi phục trở lại bộ dạng ban đầu, vô cùng xinh đẹp.
Nữ quỷ họ Diệp, tên là Diệp Tố Nương, chết rất oan ức.
Theo như lời kể của Diệp Tố Nương, cha mẹ nàng qua đời sớm, từ nhỏ đã đi theo tổ mẫu, gia đình đại bá đối xử với nàng cũng coi như hoà thuận, từ nhỏ nàng đã được định sẵn một mối hôn nhân, là một người đọc sách, nghe nói người nhà bên kia rất hiền lành.
Vốn tưởng cuộc sống cứ như vậy bình bình trôi qua, nhưng không ngờ một hôm đường ca của nàng mang về một người đồng học.
Từ khi bằng hữu của hắn nhìn thấy nàng, bắt đầu có ý nghĩ biến thái, nhà của hắn có vài phần thế lực, hắn đả động đường ca của nàng, muốn mang nàng về làm thiếp của hắn.
Đại tổ mẫu của nàng nhất quyết không đồng ý, đại bá bọn họ cũng cho rằng không ổn, nhưng đường ca lại lén lút dẫn người bằng hữu kia vào trong nhà, cường bạo vấy bẩn nàng.
Sau khi tổ mẫu biết được việc này, bà giận tím mặt, thậm chí còn muốn trục xuất đường ca ra khỏi gia môn.
Nhưng vì bá mẫu đau khổ cầu xin, cuối cùng mới khiến cho tổ mẫu bỏ qua chủ ý này, nhưng vẫn không cho đường ca ở lại Kinh Thành, mà đuổi hắn về Bình Thành, cả đời không được đến Kinh Thành.
Lão thái thái xử trí như vậy, xem như chặt đứt tiền đồ của đường ca.
Sau đó, bá mẫu lại nói dù sao nàng cũng đã thất trinh, không thì cứ đưa nàng cho Ngô công tử kia làm thiếp đi.
Tuy nàng không tình nguyện, nhưng cũng không thể chống đối với người nhà.
Lúc này, không biết ở bên ngoài từ đâu truyền ra lời đồn đại, nói nàng thân là khuê nữ lại đi thông đồng với nam nhân, càng không biết xấu hổ, còn muốn quấn lấy công tử người ta làm thiếp.
Lời đồn này vừa được truyền ra, nàng không còn đường sống nữa, tổ mẫu cũng vì việc này mà bị bệnh nặng một trận, nằm liệt trên giường, không bao lâu sau qua đời.
Sau khi tổ mẫu chết, bá mẫu lập tức cho người treo nàng lên xà nhà, nói là nàng đã hại chết tổ mẫu, chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch, thanh danh trong nhà mới được khôi phục.
Sau khi nàng chết, hồn phách cũng theo đó mà bám vào xà nhà, oán khí quá nặng, khiến cho cả nhà không được yên.
Sau đó, bá mẫu cũng không mời ai đến làm phép, mà trực tiếp ném xà nhà mà nàng đã treo cổ ra ngoài.
Lúc bám vào người Chu Thành, những chuyện xảy ra trước kia nàng gần như không nhớ rõ, hoàn toàn bị oán khí khống chế, muốn giết tất cả những người sống xuất hiện trước mặt mình.
Sau khi Lê Chân nghe Diệp Tố Nương kể xong oan tình của nàng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao đối phương không chịu đi đầu thai, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ ở lại trả thù.
"Như vậy đi, ta mang ngươi về nhà, ngươi muốn trả thù như thế nào thì tuỳ ngươi." Lê Chân nói xong, lại giam Diệp Tố Nương vào ngọc phù, đây là pháp thuật mà hắn đã học được từ quyển sách của Quỷ Tông trăm năm, có thể làm cho quỷ hồn tạm thời bảo trì thực thể một thời gian, vừa lúc hắn mượn nàng để thực nghiệm.
Diệp phủ không phải là một gia tộc lớn, cùng lắm chỉ là một gia đình khá giả sống ở Kinh Thành nhiều năm, nha hoàn và ma ma trong nhà tổng cộng chỉ có mười mấy người.
Diệp phủ nằm ở khu nhà phía Đông, cách hai hộ gia đình là tới.
Chỉ là, Lê Chân không nghĩ tới, lúc hắn đưa nữ quỷ tới đây, phát hiện Diệp phủ đã không còn bóng người nào.
Sau khi hỏi hàng xóm xung quanh mới biết, hoá ra là thanh danh của Diệp phủ đã hỏng rồi.
Chẳng cần Diệp Tố Nương lấy cái chết ra để chứng minh sự trong sạch, bọn họ cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở Kinh Thành, tháng trước đã mang theo vẻ mặt xám xịt về quê nhà, ngay cả căn nhà trong kinh cũng đã bán.
Hơn nữa, bởi vì có tin đồn trong nhà có quỷ, nên giá cả đã bị giảm hơn một nửa.
Người mua nhà là một phú thương, nghe nói ông ta muốn tìm một vị cao tăng đến làm pháp sự, mới bằng lòng vào ở.
Cho nên, hiện tại căn nhà này vẫn chưa có ai dọn vào.
Diệp Tố Nương biết tin gia đình đại bá đã dọn khỏi Kinh Thành, nàng tuyệt vọng.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm Ngô công tử kia." Lê Chân thấy Diệp Tố Nương dù sao cũng là một nữ nhân đáng thương, nên không ngại phiền, lại mang nàng đi một chuyến đến Ngô phủ.
Vậy mà Ngô công tử cũng đã rời khỏi Kinh Thành, nghe nói là về quê đọc sách, chuẩn bị tham gia kỳ thi vào mùa thu năm nay.
Lại đi một chuyến không công, Lê Chân cũng không giận, hắn nhìn Diệp Tố Nương, nhẹ giọng nói: "Kẻ thù của ngươi đã rời khỏi Kinh Thành, có thể ý trời đã định sẵn ngươi không thể báo thù.
Ngươi vẫn nên đi đầu thai đi, những người này làm nhiều việc ác, nhất định sẽ có một ngày bị trừng phạt."
Diệp Tố Nương làm sao chịu cam tâm, nàng dứt khoát trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lê Chân: "Ân công có khả năng ngự quỷ, tiểu nữ nguyện ý ở lại bên cạnh ân công, hầu hạ cả nhà ân công, chỉ xin ân công hãy giúp tiểu nữ giải quyết mối thù này."
Lê Chân nhìn Diệp Tố Nương, xem ra nữ quỷ này đã hạ quyết tâm nhất quyết không đầu thai.
Thật ra, oán khí của nàng đã được lão hoà thượng tiêu trừ, chỉ còn lại không cam lòng, nên mới kiên trì không chịu đi đầu thai.
Nếu hắn mặc kệ, chỉ sợ không bao lâu sau, sẽ lại sinh ra oán khí mới, để nàng ở lại cũng tốt, vừa hay Du Nhi cũng cần một nữ nhân trưởng thành dạy dỗ.
"Ta không thể bảo đảm có thể giúp ngươi báo thù, ta chỉ bảo đảm, nếu ngày nào đó gặp được bọn họ, chắc chắn sẽ giúp ngươi báo thù." Lê Chân không có ý định đi khắp nơi chỉ để tìm người giúp nàng báo thù.
Diệp Tố Nương cắn môi, cuối cùng vẫn đáp ứng, hai ngày nay nàng cũng đã nghe được dự định của Lê Chân, biết bọn họ chuẩn bị về phía Nam.
Nếu nàng ở lại, sẽ có hy vọng báo được thù, như vậy là đủ rồi.
Ngây người ở Kinh Thành mấy tháng trời, cũng đã trải qua không ít chuyện, những chuyện náo nhiệt nên xem cũng đã trải qua.
Lê Chân không định tiếp tục ở lại nơi này nữa, bắt đầu chuẩn bị đi về phía Nam.
Lần này, đi về phía Nam, hắn chuẩn bị đi đường thủy, dù sao đường thủy cũng nhanh hơn một chút.
Chỉ là, một khi đi đường thủy, chỉ sợ hai con lừa mà hắn mua không thể cùng đi theo.
Từ khi hai con lừa này đi theo Lê Chân, đã giúp ích cho Lê Chân rất nhiều, linh trí so với những con vật bình thường khác cũng cao hơn.
Hình như bọn chúng biết sắp bị bán đi, lập tức cắn tay áo của Lê Chân, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, như đang cầu xin đừng bán bọn chúng đi, khiến cho người mua lừa phải tấm tắc nói thật kỳ lạ.
Bọn họ nói hai con lừa này thật thông minh, lưu luyến gia chủ như vậy, không nên tuỳ tiện bán đi.
Hồ Mao Mao cũng bị hai con lừa này khiến cho tim mềm nhũn, cũng cầu xin Lê Chân, giữ bọn chúng lại.
Hai con lừa này cũng thông minh, nhận thấy thiện ý của Hồ Mao Mao, lập tức quay lại nước mắt lưng tròng đi tìm Hồ Mao Mao.
Cuối cùng, Lê Chân đành phải đáp ứng mang theo bọn nó cùng đi về phía Nam.
Như vậy, bọn họ phải thuê một chiếc thuyền lớn mới được.
Thuyền lớn giá không rẻ, chủ thuyền nói, một lần thuê là một trăm lượng bạc.
Đến khi lên thuyền, Lê Chân mới phát hiện hình như chiếc thuyền này hơi trầm xuống.
Hắn đột nhiên ý thức được, đoàn người của hắn, tuy không có bao nhiêu hành lý, thật ra phần lớn đã bị Hồ Mao Mao nhét vào chiếc túi nhỏ của y, vàng bạc châu báu, còn có các loại gia vị, thức ăn, nước uống, đồ dùng hằng ngày.
Nếu mướn một chiếc thuyền nhỏ, chỉ sợ sẽ không chịu nổi trọng lượng của bọn họ.
Chủ thuyền cũng cảm thấy kỳ quái, mấy người bọn họ bao một chiếc thuyền lớn, nhưng không mang theo hạ nhân nào.
Hơn nữa, hành lý trên người cũng không nhiều, sao trọng lượng lại nặng như vậy?
Lê Chân đành cho đối phương một ám chỉ tinh thần, mới có thể khiến cho ông xem nhẹ nghi vấn này, tiếp tục vui vẻ lái thuyền..