Editor: Aubrey.
"Tiếc mạng thì tốt, tiền tài cũng tốt, nhưng làm sao có thể so với tính mạng của mình."
Tiểu nhị thở dài, lại nói: "Những người đến đó đều gặp chuyện không may, có người không nghe lời khuyên, nhất định phải qua bên kia xem.
Kết quả, nhẹ nhất là bị bệnh nặng một trận, nghe nói còn có người không thể trở lại nữa.
Lúc ấy, việc này còn nháo đến tai quan phủ, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Những tên bộ đầu kia cũng không ngốc, chỉ ở bên ngoài kiểm tra đại khái một chút rồi trở lại.
Mảnh đất bên đó rất âm tà, ở chỗ bọn ta treo giá mấy năm, giá cũng đã giảm xuống một ngàn lượng rồi, nhưng vẫn không bán được.
Nói thật, cái giá này chẳng khác gì tặng không cho người ta, nếu như thôn trang kia không bị quỷ ám, bán mấy vạn lượng cũng không tính là gì, thật đáng tiếc."
Một ngàn lượng, cái giá này thật sự rất thấp, chọc người thèm muốn.
Lúc ở khách điếm, Lê Chân cũng đã từng hỏi tiểu nhị bên khách điếm giá cả đất đai ở nơi này như thế nào, một căn nhà trong thành có giá khoảng một ngàn năm trăm hoặc hơn hai ngàn lượng.
Còn ở vùng ngoại ô, một mẫu ruộng trung cấp có giá là tám lượng một mẫu, còn một mẫu ruộng cao cấp thì có giá lên đến mười ba, mười bốn lượng.
"Chẳng lẽ thôn trang này không có ai quản sao? Ta thấy xung quanh đây cũng có khá nhiều chùa, chẳng lẽ không có ai đi bắt đám quỷ kia?" Chùa miếu ở cổ đại phần lớn là phụ thuộc vào những thành thị phồn hoa, nơi này phồn hoa như thế, khẳng định có không ít chùa miếu.
Từ sau khi hắn được chứng kiến lão hoà thượng siêu độ cho Lý Khánh Bình, hiện tại cái nhìn của Lê Chân đối với các hoà thượng vẫn luôn có sự kính trọng.
"Sao không có ai đi? Các cao tăng ở chùa Linh Ấn đã từng đến đó rồi, còn ở bên kia làm pháp sự, nhưng vẫn không được việc.
Nói vậy đi, mặc kệ ngươi có tin hay không, chỉ cần có người tới gần đó, sẽ biết đó không phải là một nơi bình thường, sẽ có cảm giác tê dại khắp da đầu."
Lần này Lê Chân mới thật sự nổi hứng thú, cái khác không nói, chỉ nói giá đất này, đã khiến cho hắn động tâm.
Nếu thật sự không nắm chắc, cùng lắm thì đi tìm chỗ khác, còn nếu có thể xử lý, cái giá này đối với hắn chẳng khác gì nhặt được vàng.
Hắn hỏi tiểu nhị địa chỉ của thôn trang kia, chuyện này mấy năm nay tiểu nhị cũng gặp nhiều, không ít khách nhân sau khi biết giá cả, phản ứng đều giống với Lê Chân.
Không được mấy ngày, những khách nhân đó sẽ không còn động tới nữa, cũng không tiếp tục đề cập đến việc mua thôn trang kia.
Tiểu nhị lại cố gắng khuyên Lê Chân hơn nửa ngày, nhưng hắn lại nói, hắn có một bằng hữu tốt rất tinh thông pháp thuật, hắn sẽ không tự mình đi, mà để cho người bằng hữu kia đi xem.
Nếu có thể diệt trừ bọn quỷ kia, cũng coi như là một việc tích công đức.
Tiểu nhị vừa nghe vậy, không tiếp tục thuyết phục nữa, chỉ dặn dò Lê Chân nhất định phải thật cẩn thận.
Lê Chân không chê người này dong dài, dù sao người ta cũng có ý tốt, chờ đến khi trở về khách điếm, Lê Chân gọi Diệp Tố Nương ra.
Rốt cuộc địa phương bên kia như thế nào, nên để cho quỷ chân chính đi tìm hiểu, Bạch Hổ đối với cách làm này của Lê Chân rất là xem thường, tốt xấu gì cũng đã là người bước vào ngưỡng cửa của giới Tu Chân, mà chỉ là một quỷ trạch, còn phải để cho người khác đi tìm hiểu.
Thật ra Hồ Mao Mao cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Lê Chân lảng sang chuyện khác dụ y ở lại.
Lê Chân an bài cho Hồ Mao Mao một nhiệm vụ, đi xung quanh tìm kiếm một ngọn núi thích hợp, không bị yêu tu khác chiếm trụ, trên núi còn phải có linh khí.
Chờ tìm xong, Lê Chân sẽ lập tức nghĩ cách mua, sau này nơi đó sẽ được an bài thành Hồ Động, là địa bàn hoạt động của các tiểu hồ ly.
Vừa nghe là an bài cho các tiểu hồ ly hoạt động, Hồ Mao Mao kích động không thôi, ngay cả một khắc cũng không chờ được, cơm cũng không ăn, lập tức chạy ra ngoài đi tìm núi.
Bạch Hổ thấy Lê Chân thuận lợi dỗ dành Hồ Mao Mao như vậy, hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục gặm thịt viên trên bàn.
Hành trình đến quỷ trạch tất nhiên sẽ không đi vào ban ngày, nếu đã là quỷ trạch, dĩ nhiên chỉ có đi vào buổi tối mới có thể nhìn thấy thứ cần tìm.
Đến chạng vạng, Diệp Tố Nương mặc một bộ váy màu xanh, lượn lờ đi ra khỏi cửa thành.
Mặc dù ở Hàng Châu có rất nhiều nữ nhân đi ra đường một mình, nhưng cũng chỉ có mấy người, vào lúc sắc trời tối đen như thế này, mà một mình đi ra khỏi thành.
Huống chi, nữ nhân này có dáng người yểu điệu, mặc dù có đội mũ sa, nhưng chỉ cần nhìn dáng đi của nàng, là khiến cho người ta có cảm giác đây là một mỹ nhân.
Có không ít tên phàm phu tục tử muốn thò tay tới chiếm tiện nghi, Diệp Tố Nương không để ý tới bọn họ.
Những tên nam nhân kia muốn đi qua chọc ghẹo nàng, nhưng chợt phát hiện hình như bọn họ không theo kịp bước chân của nàng, rõ ràng là đối phương đang đi, bước đi cũng không lớn, vậy tại sao bọn họ lại khó đuổi kịp như vậy?
Bọn họ thở hổn hển đuổi theo nàng, phát hiện tốc độ di chuyển của đối phương càng lúc càng nhanh.
Không bao lâu sau, nàng đột ngột biến mất trước mặt họ.
Người môi giới nói thôn trang kia nằm ở ngoại thành, cách thành khoảng ba mươi dặm.
Thật ra nơi này may mắn ở một chỗ, núi non hai bên hình thành một góc ước chừng một trăm hai mươi độ, thôn trang nằm ngay ở trung tâm, cách đó không xa còn có một con suối từ trên núi chảy xuống, nước suối trông rất thanh khiết.
Nếu không phải nơi này có quỷ ám, chỉ sợ riêng con suối này thôi, giá cả của thôn trang này sẽ tăng lên không ít.
Có điều nơi này, thật đúng là quá thoải mái, Diệp Tố Nương là quỷ, tất nhiên cũng biết, một nơi có thể khiến cho quỷ hồn cảm thấy thoải mái, nhất định là nơi có âm khí nồng đậm.
Không nói nơi này rốt cuộc có quỷ hay không, chỉ riêng độ dày của âm khí ở đây, cho dù nơi này không có quỷ cũng sẽ đưa quỷ tới.
Trước mặt là một căn nhà không có ai ở, ngoài cửa treo hai cái lồng đèn, toả ra ánh sáng màu vàng, cửa chính thì đã mở sẵn, hình như đã lâu rồi không được đóng lại.
Diệp Tố Nương là một người lớn gan, thấy thôn trang này có gì đó kỳ quái, cũng không muốn trở về, nàng đặt chân bước vào.
Vừa đặt chân vào bên trong, cửa chính "kịch" một tiếng, tự đóng lại.
Theo tiếng cửa đóng lại, một căn phòng ở bên trong bỗng phát ra âm thanh "kẽo kẹt", một nữ tử mỹ mạo mặc một bộ váy xanh lục từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Diệp Tố Nương, nữ tử này đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: "Ta còn tưởng là vị khách quý nào lại đến, hoá ra là một tiểu muội."
Nếu không phải Diệp Tố Nương tự biết mình không quen nữ tử này, chỉ sợ nàng đã cho rằng, mình và nữ tử này có quan hệ bà con xa.
Nữ tử lục y vô cùng thân thiết muốn bắt lấy cánh tay của Diệp Tố Nương, Diệp Tố Nương nhẹ nhàng đẩy ra: "Vị tỷ tỷ này, ngươi là chủ nhân của căn nhà này?"
"Không phải, chủ nhân thật sự đang ở bên trong, nếu muội muội muốn gặp chủ nhân, ta sẽ mang muội muội đi." Nữ tử lục y nói, lại muốn kéo Diệp Tố Nương.
Mặc dù nhìn không ra nữ tử lục y này muốn gì, Diệp Tố Nương vẫn theo bản năng, không nên đi gặp cái người gọi là chủ nhân kia.
"Sao? Chẳng lẽ muội muội tới đây không phải là để nhờ cậy chủ nhân?" Nữ tử lục y kinh ngạc nhướng mày.
Diệp Tố Nương lui về sau một bước: "Tiểu nữ chỉ đi vào nhầm quý trang, hiện tại xin cáo từ."
Vốn dĩ, Lê Chân chỉ sai nàng đến đây để điều tra sơ tình huống, không có yêu cầu nàng tra xét tỉ mỉ, thật ra trong lòng Diệp Tố Nương cũng không nắm chắc, mặc dù quỷ hồn trong thôn trang này rất mạnh, nhưng cũng không tính là quá mức lợi hại.
Lấy thân thủ của chủ nhân, cùng với hung binh kia, tuyệt đối có thể chấn được đám quỷ ở nơi này.
Điều chân chính khiến đám cao tăng kia không thể giải quyết được, có lẽ là âm khí ở trong thôn trang này, âm khí ở đây có thể so sánh với địa phủ.
Cũng khó trách những người tới nơi này sẽ bị bệnh nặng một trận, âm khí nồng đậm như vậy, chỉ thích hợp làm nơi ở của quỷ, người bình thường làm sao chịu nổi.
Nữ tử lục y thấy Diệp Tố Nương muốn rời đi, lạnh lùng cười: "Muội muội thật đúng là không hiểu quy củ hiếu khách, muốn vào nhà người ta thì vào, muốn ra thì ra.
Vào nhà rồi, mà không chịu gặp mặt chủ nhân, còn nói phải đi, thật là không cho chủ nhân của ta mặt mũi."
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Diệp Tố Nương đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn nữ tử trước mặt, trên mặt nàng hiện ra bộ dạng trước khi chết, ngũ quan vặn vẹo, oán lệ khí từ trên người bắn ra, bộ dạng như vậy, chính là chuẩn bị cùng đối phương lao vào đánh nhau nếu một lời không hợp.
"Ồ! Muội muội muốn trở mặt? Thôi, nếu muội muội muốn đi thì cứ đi đi, ta cũng không cần ngăn cản ngươi." Nói xong, nàng vung tay áo, xoay người đi vào nhà, cửa phòng "lạch cạch" một tiếng, đóng lại.
Sau khi nữ tử lục y rời đi, Diệp Tố Nương xoay người, muốn rời khỏi nơi này.
Chỉ là, khi nàng quay người lại, phát hiện khung cảnh này không biết đã thay đổi từ khi nào, ngay cả cửa chính cũng đã không còn thấy bóng dáng.
Diệp Tố Nương đi vòng vòng trong sân không bao lâu, đột nhiên trong lòng cảm thấy nguy hiểm, nàng không nhịn được tiến về phía trước một chút.
Sau đó, nàng lấy ra Lôi Âm Phù mà Lê Chân đã đưa cho nàng, Lôi Âm Phù này là một loại bùa trong sách của Quỷ Tông trăm năm, trong khoảng thời gian ngắn tụ một lượng lớn âm khí ngưng tụ lại với nhau, sau khi ngưng tụ thành công, sẽ lập tức phát nổ, âm khí văng tứ tán khắp nơi.
Động tĩnh phát ra khi âm khí ngưng tụ lại, nháy mắt phát ra tiếng nổ, nghe rất giống với tiếng sấm, nên mới được gọi là Lôi Âm Phù.
Lực sát thương của loại bùa này thật ra cũng không được coi là quá lợi hại, cùng lắm chỉ thích hợp dùng để doạ vài vong hồn.
Diệp Tố Nương ném Lôi Âm Phù về hướng Nam, "phịch" một tiếng, cảnh sắc phía trước đột ngột chấn động giống như vằn nước, chờ đến khi chấn động kết thúc, thứ xuất hiện trước mặt Diệp Tố Nương không còn là khuôn viên hoa lệ tinh mỹ ban đầu, mà là một cái sân rách nát.
Một khuôn mặt trắng nhợt từ trong phòng xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía Diệp Tố Nương đang đứng ở trong sân, quỷ ảnh trong phòng giương miệng nói khẽ một câu, từ khẩu hình của nó, hình như là đang nói ngươi cũng ở lại đi.
Ai muốn ở lại một nơi như thế này? Từ khi đi theo Lê Chân, ánh mắt của Diệp Tố Nương đã cao hơn rất nhiều, một nơi để cho cô hồn dã quỷ tụ tập như thế này, nàng nào để vào mắt? Nàng căn bản không để ý tới quỷ ảnh trong phòng, nhưng cửa chính đã biến mất vẫn không xuất hiện trở lại.
Thật ra, nếu Diệp Tố Nương không bị Lê Chân nhốt vào ngọc phù, thì nàng đã có thể trực tiếp xuyên tường trở về.
Chỉ là, khi nàng ở trong ngọc phù, mới có thể có được hình thể, muốn xuyên tường là không có khả năng.
Hơn nữa, bức tường kia trông có chút cổ quái, Diệp Tố Nương đi quanh tường một vòng, nhưng không có ý định tiếp xúc với nó.
Cũng chính vì như thế, nàng đành ở lại chỗ này với mấy thứ kia.
Dù sao, đợi đến khi hừng đông, bọn chúng sẽ không làm trò gì được nữa, mà nàng có ngọc phù, sẽ không cần phải sợ ánh nắng.
Cứ như vậy, Diệp Tố Nương ở trong căn nhà này một đêm.
Đến ngày hôm sau, buổi trưa, canh ba, thời khắc mà dương khí hưng thịnh nhất, tường viện cao ngất biến trở về vách tường loang lổ, cửa chính vốn dĩ đã biến mất, chợt xuất hiện trước mặt Diệp Tố Nương một lần nữa.
Diệp Tố Nương mới đi ra không bao lâu, đã nhìn thấy Lê Chân dẫn Hồ Mao Mao tới.
Hoá ra là suốt cả buổi sáng chưa thấy nàng trở về, Lê Chân bọn họ bắt đầu lo lắng, nên đã cùng Hồ Mao Mao đi đến đây tìm nàng.
Còn Bạch Hổ, nó tỏ vẻ bản thân không thích đi xem loại náo nhiệt này, rồi lười biếng bò lên nóc nhà trên khách điếm phơi nắng.
Diệp Tố Nương có chút cảm động, thì ra chủ nhân không hề xem nàng như nô lệ mà sử dụng.
Nàng vội kể lại những chuyện hôm qua mà mình biết cho Lê Chân, còn nói ra vài phỏng đoán của mình, ngay cả lượng âm khí nồng đậm ở đây cũng nói cho Lê Chân biết.
Lê Chân thì lại tò mò với quỷ trạch có thể nhiều lần vây khốn Diệp Tố Nương, trước đây, hắn chỉ từng nghe người ta nhắc đến quỷ đánh tường, không ngờ còn có một loại quỷ có thể làm được khả năng của quỷ đánh tường.
Lúc tới gần thôn trang, Lê Chân mới chân chính hiểu được cảm giác của những người đi ngang qua đây.
Quả thật, nơi này rất âm hàn, khiến cho người ta bất giác nổi da gà, ngay cả loại người linh khí tràn đầy như hắn, cũng cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Mao Mao nghiêm túc hẳn lên, y dạo một vòng quanh thôn trang, hoá thành nguyên hình lẻn ra sau núi.
Trong nháy mắt, không còn thấy bóng dáng của y nữa.
Lê Chân cũng không vội đi vào, mà chỉ đi quanh nơi này một chút, hắn muốn nhìn xem nơi này có đáng giá để hắn bỏ công ra cải tạo hay không.
Thổ nhưỡng ở nơi này khá tốt, chỉ là lượng âm khí ở đây quá mức dày đặc, hoa cỏ xung quanh đây cũng rất ít, ngẫu nhiên chỉ có vài cây sinh trưởng, nhưng không tươi tốt lắm, chim chóc hay côn trùng gần như đều không có.
Cách căn nhà này không xa là một sơn tuyền, như vậy cũng không tồi.
Lê Chân lại đi xung quanh, càng xem càng cảm thấy nơi này rất không tồi, dựa núi gần sông.
Gần đây cũng không có nhiều thôn xóm, rất là thanh tĩnh, cách thành thị cũng không quá xa, khuyết điểm duy nhất là ở đây có âm khí quá nồng, không biết nó được tạo thành như thế nào.
Lê Chân không cho rằng nơi này trời sinh có thể tụ âm, nếu thật sự là như vậy, thì ban đầu âm khí đã nồng đậm sẵn rồi.
Một người ở còn cảm thấy khó chịu, địa chủ trước kia căn bản sẽ không bỏ ra một số tiền lớn để xây một căn nhà lớn như thế này.
Hồ Mao Mao loanh quanh trên núi hết một buổi chiều, cuối cùng cả người dính đầy cỏ dại, lá cây trở lại, vừa nhìn là biết y đã đi không ít nơi.
Lê Chân giúp y phủi lá cây, Hồ Mao Mao dùng móng vuốt cào chỗ ngứa, sau đó mới nói ra những thu hoạch mà mình thu được từ trên núi, lúc y lên núi, mới biết nơi này là do thiên nhiên tụ âm.
Chỉ là, nếu thật sự là do thiên nhiên tụ âm, người sống ở đây lâu sẽ bị bệnh, sao còn có người chọn một nơi như này để xây nhà?
Vì vậy, hắn căn cứ theo hướng âm khí lưu động, rồi lên núi tra xét một vòng.
Kết quả, hắn phát hiện ra ngọn núi bên trái có một chỗ giống như từng bị sét đánh, địa hình ở chỗ đó đã biến động rất nhiều, tám phần là vì nguyên nhân này, nên nơi này mới bị đổi hướng âm khí lưu động, biến nơi này thành một nơi tụ âm.
Vốn dĩ, đây là một nơi rất bình thường, từ khi bị thiên lôi đánh xuống, nơi này biến thành địa bàn của ma quỷ?
Lê Chân nhìn nơi này, thật sự thấy hơi đáng tiếc, Hồ Mao Mao thấy Lê Chân thích nơi này như vậy, y an ủi hắn: "Phong thuỷ ở nơi này chỉ mới thay đổi mấy năm nay thôi, cùng lắm chỉ hơi nhiều âm khí tích tụ.
Nếu ngươi muốn ở đây, chỉ cần bày một trận pháp tán âm là được, có điều cái này chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.
Ta đã nhìn qua chỗ bị sét đánh trên núi, có vài tảng đá lớn đã bị nứt, sắp sửa nứt hẳn ra, có lẽ một ngày nào đó có mưa to đổ xuống, những khối đá trên núi lăn xuống, hướng đi của âm khí ở nơi này sẽ thay đổi một lần nữa."
Nếu đây đã là nơi tụ âm, vậy đám quỷ trong căn nhà kia sẽ không dễ giải quyết.
Âm khí nồng đậm như vậy, cho dù đối phương chỉ có năm phần bản lĩnh, vẫn có thể được âm khí ở nơi này phóng đại thành mười phần.
Sắc trời càng ngày càng tối, hoàng hôn chậm rãi buông xuống, đèn đuốc trong nhà đột nhiên sáng lên, tiếng nhạc, tiếng người, phút chốc trở nên náo nhiệt, trong không khí bay tới mùi rượu và mùi thức ăn.
Cửa lớn chậm rãi mở ra, hình như là muốn cho bọn họ vào.
Đây là khiêu khích? Lê Chân cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào.
Hồ Mao Mao không biến trở về hình người, cứ thế đi theo Lê Chân, chủ nhân đã vào, tất nhiên Diệp Tố Nương cũng sẽ không đứng ở bên ngoài.
Sau khi Diệp Tố Nương bước vào, cửa lớn "bang" một tiếng, tự đóng lại.
Cái sân rách nát ngày hôm qua cũng không thấy bóng dáng, cái sân trước mắt rất có khí chất đại gia, có điều cái này chỉ để che dấu tai mắt của người khác mà thôi.
Lê Chân thả toàn bộ tinh thần lực ra, trong cảm giác của hắn, tử khí ở nơi này cực kỳ âm trầm, trước mặt có vài mỹ nữ đi tới, nhưng trong cảm giác của hắn chỉ là những làn khói, nơi duy nhất có dao động, chính là ở hậu viện.
Dao động này ở trong cảm giác của Lê Chân biểu hiện rất kỳ quái, không phải có vật thể nào đó phát ra loại ánh sáng này, mà giống như một đoàn sương mù màu xám, hơi rung động.
"Keng" một tiếng, Lê Chân rút Hoả Vân Đao ra khỏi vỏ, khiến cho mấy mỹ nữ trước mặt tức khắc hoa dung thất sắc, không dám đến gần bọn họ nữa.
Lê Chân không để ý tới các nàng, chỉ là một đám tiểu quỷ mà thôi, chân chính khiến cho hắn để ý chính là cái thứ đang ở hậu viện.
Dựa vào ba mươi sáu chiêu thức, tinh thần lực của Lê Chân đã có thể thực thể hoá, trong cảm giác của hắn, chỉ cần là vật thể có sinh mệnh, là hắn chắc chắn sẽ cảm ứng được dao động tinh thần của đối phương.
Chỉ là, cái thứ đang ở hậu viện, gần như hư vô, rồi lại miễn cưỡng cảm nhận được dao động, không biết rốt cuộc đó là gì.
Thấy Lê Chân bọn họ định hướng về hậu viện, những mỹ nữ trước mặt không dám tiến lên ngăn trở, bọn họ lập tức biến mất trong không trung.
Trong căn nhà trống rỗng, như truyền ra âm thanh của nhiều người đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Dừng lại." Hồ Mao Mao bước lên phía trước một bước, đứng ở trước người Lê Chân, cảnh giác nhìn về phía hành lang gấp khúc sau hậu viện: "Ta có cảm giác rất nguy hiểm, hình như ở phía trước đang giấu thứ gì đó."
Nói tới đây, vẻ mặt của Hồ Mao Mao cũng trở nên hoang mang, y cảm nhận được nguy hiểm, nhưng không thể phát hiện cái gì đang mang đến sự nguy hiểm, rốt cuộc ở phía trước đang tiềm tàng thứ gì?
Thân là một yêu tu, Hồ Mao Mao mẫn cảm với nguy cơ mạnh hơn Lê Chân.
Nếu y đã cho rằng hành lang gấp khúc phía trước có vấn đề, tất nhiên Lê Chân sẽ không hoài nghi, hắn cũng bắt đầu quan sát, hành lang gấp khúc hoàn toàn tối đen, không có bất kỳ ma quỷ nào, ngay cả gió cũng tránh không thổi qua nơi này.
Lúc này, Diệp Tố Nương mới nhớ lại cảm giác nguy hiểm đêm qua, hình như căn nhà này quả thật có một sinh vật khác thường, không phải quỷ, cũng không phải yêu tu giống Hồ Mao Mao, thứ này ẩn mình trong bóng tối, tuỳ thời mà hành động.
"Ta thử phóng hoả xem." Hồ Mao Mao nói, đầu ngón tay tụ ra một chùm hoả hồ, nhưng y còn chưa ném hoả hồ ra, loại cảm giác nguy hiểm ban nãy, trong nháy mắt đã biến mất.
Hồ Mao Mao sửng sốt, cảm giác nguy hiểm cứ như vậy mà biến mất? Bị doạ đi rồi? Chẳng lẽ cái thứ kia sợ lửa?
"Làm sao vậy? Không phải ngươi nói muốn thử phóng hoả sao?" Lê Chân thấy Hồ Mao Mao ngưng tụ lửa, mà cũng không nhúc nhích, chỉ đứng sững sờ một chỗ, hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hồ Mao Mao dùng móng vuốt cào lên cổ: "Bây giờ ta lại có cảm giác thứ kia không còn ở hành lang gấp khúc nữa."
Không còn nữa? Duới tình huống bọn họ hoàn toàn không biết gì, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, đây là trò đùa kiểu gì vậy? Chẳng lẽ là cảm giác của Hồ Mao Mao sai rồi?
Lê Chân đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện, hành lang gấp khúc so với ban nãy có chỗ bất đồng.
Là một dị năng giả hệ tinh thần, Lê Chân nhớ rất rõ hình dạng lúc nãy của hành lang gấp khúc, nhưng cái hành lang trước mặt này, so với cái lúc nãy có vài điểm khác nhau rất nhỏ.
Loại khác biệt này, phỏng chừng sẽ không có ai nhận ra được, duy nhất chỉ có hắn, hắn có thể tự phác hoạ cấu trúc của hành lang gấp khúc một cách chi tiết nhất ngay ở trong đầu.
"Như cái bóng ở chỗ này phai nhạt một chút, màu sắc của cây cột so với vừa rồi cũng đỏ hơn một chút.
Còn nữa, những vết rạn nứt của gạch đá, có mấy chỗ không giống với lúc nãy." Theo từng điểm bất đồng mà Lê Chân chỉ ra, Hồ Mao Mao và Diệp Tố Nương đều choáng váng, vết nứt trên gạch đá, sao bọn họ không nhận ra? Màu sắc của cây cột? Cái bóng phai nhạt một ít?
Mặc kệ như thế nào, hành lang gấp khúc hiện tại, so với ban đầu quả thật có vấn đề.
Khoé miệng Lê Chân gợi ra một nụ cười lạnh, xem ra thứ này thật sự đang ẩn núp ở đâu đây: "Mao Mao! Ngươi cứ giữ nguyên hoả hồ đi, khi nào có cảm giác có gì đó không ổn, cứ trực tiếp ném ra."
"Được." Hồ Mao Mao lớn tiếng đáp ứng, đầu ngón tay ngưng tụ, lại tụ ra một chùm lửa.
Đang định đi, chợt phát hiện bản thân đã chừa ra một móng vuốt giữ hoả hồ, bây giờ chỉ còn lại ba chân, cực kỳ không tiện.
Y vội biến trở về hình người, tụ hoả hồ ở trong lòng bàn tay.
Lê Chân nhịn không được nhẹ nhàng xoa đầu y: "Thật là ngốc."
Hồ Mao Mao hừ hừ hai tiếng, sau đó dẫn đầu tiến về phía trước.
Trong cảm giác của Lê Chân, đám khói màu xám vẫn còn ở trong hậu viện, dao động rất thong thả, giống như là sinh mệnh của nó đã gần như trở nên vô hình, nhưng Lê Chân không cho rằng cái thứ kia sắp chết.
Vừa đi qua một ngỏ ngoặc, đột nhiên ở phía trên hành lang gấp khúc, có thứ gì đó rơi xuống, có hơi mỏng.
Lê Chân nhìn kỹ, khá giống với da người, sau khi những bộ da này rơi xuống, lập tức đứng lên, nhìn kỹ lại, hình như là người giấy da, chỉ là ngũ quan trên mặt, hoàn toàn tối đen.
Có hơn mười bộ da người, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía đám người Lê Chân.
Thanh đao trong tay Lê Chân vung lên, bộ da người trước mặt bị chẻ thành một nửa, nhưng nó không ngã xuống, ngược lại càng đi nhanh hơn.
Từng bộ da người chạm lên mặt Lê Chân, hết con này tới con khác, bọc Lê Chân kín mít.
Giống như muốn lấp kín toàn bộ mắt, mũi, miệng của hắn vậy, Lê Chân ngửi thấy mùi tanh hôi chui vào trong mũi, miệng mình.
Không đợi hắn ra tay, đột nhiên trên mặt nóng lên, Hồ Mao Mao dùng hoả hồ thiêu sạch sẽ đám da người trên mặt hắn.
Lê Chân chỉ mới cảm nhận một chút, mà đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không biết trong đám da người kia giấu cái gì, thiếu chút nữa đã chui vào thân thể của hắn.
"Ta cảm thấy, hình như cái thứ kia đang sợ hãi, không muốn chúng ta vào sâu hơn." Lê Chân lau mặt, không biết mấy bộ da người kia chứa cái gì, vừa dính nhớp, vừa nhầy nhụa, lại còn vô cùng thối, rất là ghê tởm..