Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại FULL


Editor: Aubrey.

Trước tiên, Lê Chân bọn họ theo Chu bộ đầu đi tới nhà có người bị hại gần nhất.

Vì thời gian xảy ra chuyện đã qua lâu rồi, nên Hồ Mao Mao không ngửi ra được mùi gì lạ.

Người nhà bên kia thấy Chu bộ đầu đến, vẻ mặt ai nấy đều u sầu, hung thủ thì chưa bắt được, mà bộ khoái thì cứ đến đây hoài, mỗi lần đến là hàng xóm xung quanh sẽ nghị luận suốt mấy ngày.

Đáng thương nữ nhi nhà bọn họ, vì sự việc lần này mà đã gầy một vòng, vậy mà tên đáng chết kia vẫn chưa bị bắt.

Chu bộ đầu đã từng nghe qua danh tiếng của Lê Chân, nên khi Lê Chân đến, ông cảm thấy sẽ có hi vọng rất lớn.

Nhưng không ngờ sau khi bọn họ dạo một vòng, mà chẳng phát hiện ra được gì, trong lòng ông không khỏi cảm thấy thất vọng.

Chẳng lẽ còn phải chờ người bị hại tiếp theo, mới bắt được thứ kia sao?
"Nữ nhi của mấy nhà đó đều rất xinh đẹp phải không?" Trên đường về nha môn, Lê Chân đột ngột hỏi.

Tuy Chu bộ đầu có hơi thất vọng, nhưng thái độ của ông với Lê Chân vẫn rất cung kính, dù gì thì đây cũng là cao nhân do Huyện thái gia mời về: "Đúng vậy, bọn họ đều rất xinh đẹp.

Vốn là những nữ nhân được rất nhiều người cầu hôn, nhưng khi xảy ra chuyện như vậy, thì không còn ai muốn tới cửa cầu hôn bọn họ nữa."
Lê Chân trầm ngâm một lát, sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Hồ Mao Mao: "Ta có cảm giác, rất có thể tà vật kia đang sống ở huyện thành này."
Nếu nó sống ở bên ngoài, thì không thể nào tìm được mục tiêu một cách chính xác được.

Những nữ nhân bị hại, đa số là những gia đình có gia cảnh không tồi, thường ngày rất ít khi ra ngoài.

Cho dù có ra ngoài, thì cùng lắm chỉ là đi chùa, đi đạp thanh, hoặc đi gặp mặt các tỷ muội tốt của bọn họ.

Nếu tà vật đang sống ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không có nhiều cơ hội để chạm vào các nàng.

Hồ Mao Mao nhìn một vòng: "Ngươi nói tà vật kia, thật ra đang trà trộn trong những người ở đây?"
Chu bộ đầu nghe vậy, lông tơ trên người ông nổi hết cả lên, chẳng lẽ tà vật kia có thể giả thành con người? Khi tưởng tượng có người nào đó đang là yêu quái giả dạng thành, ông lập tức cảm thấy ớn lạnh, nhưng ông vẫn chưa biết bên cạnh mình cũng đang có một con hồ ly là con người.

"Đi thôi, ta đã nghĩ ra một ý." Lê Chân nhìn Hồ Mao Mao, không biết lát nữa sau khi y biết được chủ ý của hắn, có lên cơn tạc mao với hắn hay không.

Hàn Nghị Thành thấy hai người trở về, vội hỏi bọn họ có phát hiện ra đầu mối gì mới không.

Lê Chân lại nhìn Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao nhận thấy cái nhìn của hắn có gì đó không ổn, y không thể không dịch người qua một chút.

"Căn cứ theo phỏng đoán của ta, tà vật kia hẳn đã biến thành người, nó cũng đang sống ở nơi này." Lê Chân nói xong, tạm dừng một chút, lại nhìn qua Hồ Mao Mao, sau đó mới nói tiếp: "Không thể để nó tiếp tục hạ thủ với người khác, nên ta nghĩ phải có một biện pháp, dùng một người làm mồi nhử để dụ nó xuất hiện.

Đến khi nào nó lộ diện, chúng ta mới có thể bắt nó."
"Cho nên?" Trong lòng Hàn Nghị Thành cũng mơ hồ nổi lên một suy đoán.

"Cho nên, ta muốn chúng ta cử một người ra làm mồi, dụ nó xuất hiện." Lê Chân nghiêm túc nói, ánh mắt thì đang lướt về phía Hồ Mao Mao.

"Không được, nữ nhân làm mồi sẽ gặp nguy hiểm." Hồ Mao Mao nghe xong kế hoạch của Lê Chân, y lập tức phản đối.

Hàn Nghị Thành không phải đồ ngốc, khi Lê Chân nói chuyện, ánh mắt luôn nhìn về phía Hồ Mao Mao, hắn cũng đã hiểu ra tính toán của Lê Chân.

Chỉ là, hắn không ngờ Hồ Mao Mao lại ngay thơ như vậy, y vẫn hoàn toàn không nhận ra ý định thật sự của Lê Chân.

Hồ Mao Mao vừa phản đối, Lê Chân lập tức gật đầu: "Đúng vậy, không thể để cho bất kỳ cô nương nào làm mồi dụ.

Cho nên, Mao Mao, việc này ta sẽ giao cho ngươi."
Hồ Mao Mao sửng sốt, sau đó, y lập tức nhận ra tính toán của Lê Chân.

Muốn y cải trang thành nữ nhân? Hồ Mao Mao trừng Lê Chân, xem ra ý đồ của gia hỏa này là muốn nhìn y mặc đồ nữ.

Không thể không nói, ở chung suốt mấy năm, Hồ Mao Mao đã quá hiểu mấy cái thú vui không ra gì của Lê Chân.

Lê Chân mỉm cười nói với Hồ Mao Mao: "Yên tâm, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."
Dù Lê Chân khá tin tưởng vào giá trị vũ lực của Hồ Mao Mao, nhưng hắn vẫn không thể để cho y một mình đối mặt với thứ kia được.

Hàn Nghị Thành rất biết thức thời, hắn không mở miệng nói chuyện.

Giữa tranh chấp của hai vị ân công, hắn chỉ nên xem thì tốt hơn, không nên xen vào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Nghị Thành lấy lý do ra ngoài để đi điều tra vụ án, mang theo vài nha dịch đến nông thôn.

Không bao lâu sau, từ hậu viện nha môn vang lên một trận ồn ào, khoảng mười lăm phút sau, có ba người bị người trong nha môn đuổi ra ngoài.


Trong đó có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, một nha hoàn và một tuỳ tùng trẻ tuổi.

Người đuổi bọn họ ra khỏi nha môn còn chế nhạo thiếu nữ, nói cái gì mà đừng hòng giả làm biểu muội bà con xa của lão gia, một cô nương như ngươi thật không biết xấu hổ.

Người dân xung quanh sôi nổi đứng vây xem, thiếu nữ kia có vẻ rất xấu hổ, vội dùng tay áo che mặt lại.

Có điều, bọn họ vẫn thấy được khuôn mặt của nàng, đồng loạt kinh diễm một phen, sau đó lại nghị luận sôi nổi.

Không bao lâu sau, có một lời đồn truyền ra, huyện lệnh phu nhân thừa dịp Huyện lão gia ra ngoài, tức khắc đuổi biểu muội vô cùng xinh đẹp của Huyện lão gia ra khỏi nha môn.

Tốc độ lan truyền của tin đồn cực kỳ nhanh, dù lúc ấy chỉ có mười mấy người chứng kiến dung mạo của thiếu nữ kia, nhưng chỉ mới có một ngày, mà khắp cả huyện ít nhất đã có hơn một nửa người biết tin Huyện thái gia có một biểu muội xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, còn khiến cho huyện lệnh phu nhân ghen ghét, đuổi nàng ra ngoài.

Nghe nói biểu muội xinh đẹp kia sẽ ở trọ trong khách điếm Phúc Lai, tin đồn này dẫn tới rất nhiều người không có hảo tâm muốn tới khách điếm Phúc Lai để được ngắm mỹ nhân.

Chỉ là, khi nghe nói biểu muội xinh đẹp của Huyện thái gia đã bao toàn bộ khách điếm, mấy người kia không thể đến quấy rầy nàng được nữa.

Lê Chân cảm thấy có chút tiếc nuối nhìn Hồ Mao Mao tẩy sạch toàn bộ son phấn trên mặt, hắn vẫn chưa nhìn đã đâu.

Hồ Mao Mao dùng khăn vải lau hơn nửa ngày, cuối cùng cũng lau sạch mấy thứ trên mặt mình, y không khỏi cảm thán làm nữ nhân thật không dễ.

Ngày nào cũng bôi đầy mấy thứ này lên mặt, thật sự rất khó chịu.

"Lại đây, qua bên này ngồi." Lê Chân vỗ vỗ cái ghế dựa bên cạnh.

"Chuyện gì?" Hồ Mao Mao vừa hỏi, vừa ngồi xuống, Lê Chân lập tức dùng một tay ôm y vào trong ngực: "Không có việc gì, chỉ muốn ôm ngươi một chút."
Hắn nói ở bên tai y, lời nói vô cùng nhu tình mật ý, khiến cho khuôn mặt của Hồ Mao Mao nhanh chóng đỏ lên.

Hiện tại trong phòng không có ai, nên hai cái tai của y đã nhô lên, Lê Chân vươn đầu lưỡi liếm một cái, Hồ Mao Mao giật mình.

Chỉ cảm thấy nơi mà Lê Chân vừa liếm đang bắt đầu nóng lên, cả người tức khắc mềm như bông.

"Đừng quậy, nếu ngươi dám quậy thì ta sẽ..." Lời nói còn chưa dứt, y đã bị Lê Chân chặn miệng.

Ban đêm.

Trên đường không còn người qua lại, phía xa xa có bóng từ đèn lồng đong đưa, đó là nha dịch đi tuần phố.

Trong bóng đêm, một cái bóng hình bầu dục xoẹt qua, chủ nhân của cái bóng này di chuyển rất nhanh.

Chỉ mất vài giây, mà đã chạy từ đầu hẻm đến cuối hẻm, nó khựng lại một chút, thò tay bám chặt vách tường, vuốt vuốt vài cái rồi bắt đầu bò lên.

"Đã đến canh giờ này rồi, chắc nó không tới đâu." Hồ Mao Mao nghe tiếng rao của người gõ mõ cầm canh ở bên ngoài, đã là canh tư, y và Lê Chân đã canh chừng một đêm.

Chẳng những chờ không được tà vật, mà ngay cả một con chuột cũng không thấy.

"Suỵt." Lê Chân giơ tay ra hiệu im lặng, trong cảm giác tinh thần lực của hắn, ngoài sân vừa xuất hiện một sinh vật có tinh thần lực vô cùng sáng ngời, loại tinh thần lực cực mạnh này, chắc chắn không phải là của con người, xem ra gia hoả đó đã mắc câu rồi.

Hồ Mao Mao cũng nghe được động tĩnh ở ngoài sân, hai tai của y không tự giác dựng lên, nhanh chóng rút roi ở bên hông ra.

Lê Chân cũng rút Hỏa Vân Đao ra, hai người một trái một phải đứng cạnh cửa, chờ nó đến.

Một bước, hai bước, tiếng bước chân của nó rất nhẹ, Hồ Mao Mao đã ngửi được mùi tanh trên người nó.

Mùi này là? Hồ Mao Mao khịt khịt mũi, hình như là mùi tanh của sinh vật ở dưới nước.

Chẳng lẽ nó là thủy quái?
Không chờ y suy nghĩ cẩn thận, từ khe cửa đã bay tới luồng hơi thở tanh hôi.

Tới rồi! Hai người ngừng thở.

Một lát sau, cửa bị đẩy ra, một cái móng vuốt màu đen sắc bén thò vào, kích thướt của móng vuốt còn lớn hơn bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, trên móng vuốt chẳng có một cọng lông nào, chỉ có duy nhất một màu đen.

Ánh trăng ở bên ngoài soi xuống, cái bóng của nó phản chiếu xuống mặt đất, ngoài cơ thể hình bầu dục, nó còn có một cái đầu tròn nhỏ.

"Bang!" một tiếng, cửa bị nó đẩy ra, Lê Chân lập tức huy đao chém tới.

Hành động của hắn khiến cho nó vô cùng ngạc nhiên.

Nó không đoán trước được, người trong phòng chẳng những không hôn mê, mà còn bất ngờ công kích nó.


Đường đao tập kích bất ngờ như vậy, dĩ nhiên sẽ chém trúng mục tiêu, nhưng Lê Chân không nghĩ tới, đường đao vừa hạ xuống, không thấy máu thịt giống như trong tưởng tượng của hắn.

Mà chỉ nghe "Keng!" một tiếng, giống như hắn vừa chém vào một tấm thép lớn, sức lực của hắn lớn bao nhiêu, nó trả về cho hắn bấy nhiêu, khiến cho cánh tay của hắn vô cùng tê dại, thiếu chút nữa không cầm nổi đao.

Hắn nhìn kỹ một chút.

Ngoạ tào! Lê Chân bị chấn kinh đến mức không nói được lời nào, thì ra đây là một con ba ba tinh, lúc nãy đao của hắn đã chém trúng cái mai của nó.

Hồ Mao Mao quất roi, con ba ba kia biết nó đã bị mắc mưu, nhưng không trốn, mà dùng cái mai của mình nhận lấy đòn roi của Hồ Mao Mao.

Không biết từ khi nào, nó đã lấy ra một cái nĩa vô cùng sắc bén, lấp loé ánh đen, nó xoay người, trực tiếp vọt tới trước mặt Lê Chân.

Lê Chân nhanh chóng dùng Hoả Vân Đao cản lại, đưa chân đá vào bụng của nó.

Kết quả, lúc đá vào bụng của nó, hắn có cảm giác như mình vừa đá vào một cục đá, hắn bị văng ra, lùi về sau mấy bước.

Con ba ba kia còn định cầm nĩa chạy qua đối phó với Hồ Mao Mao, Lê Chân ổn định thân thể.

Sau đó, hắn cầm Hoả Vân Đao nhắm ngay đầu của nó mà chém tới.

Chẳng những không thành công, nó còn rụt đầu lại, trốn vào trong mai.

Lê Chân lật tay, mũi đao chỉ thẳng vào ngực của nó, thọc thẳng vào trong mai.

Kết quả, nó lại bất ngờ phun ra chất nhầy màu đen.

Dù không biết chất nhầy này là gì, Lê Chân cũng không dám khinh thường, hắn lùi lại, chất nhầy rơi xuống mặt đất, toả ra mùi thối vô cùng nồng nặc.

Cái mùi này thật sự quá khó ngửi, dù Lê Chân đã từng giết không ít tang thi, nhưng cũng không chịu được cái mùi này.

Chỉ cần ngửi lâu hơn một chút, thì hắn sẽ bị xây xẩm, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Thối quá." Hồ Mao Mao phóng hoả hồ, con ba ba kia lại phun chất nhầy, hai bên một tới một lui, hoả hồ của Hồ Mao Mao bị dập tắt.

Không ngờ chất nhầy của nó lại lợi hại như vậy, vậy mà còn có thể dập tắt hoả hồ của y, Hồ Mao Mao kinh hãi một phen.

Lúc này, Lê Chân ở một bên nhíu chặt mày, tinh thần lực của hắn lẳng lặng ngưng tụ thành một thanh đao gió bén nhọn, thẳng tắp đâm vào *thức hải của con ba ba kia.

*đại loại là một vị trí ở trong não.

Đây là chiêu thức mới mà hắn học được sau khi thăng cấp thành công, muốn sử dụng được chiêu này, tinh thần lực phải đạt ít nhất là từ cấp chín trở lên, mới có thể làm được, tinh thần lực dưới cấp chín rất khó ngưng tụ được đao gió.

Một khi cấp bậc của dị năng giả tăng lên, càng tăng cao thì khả năng thăng cấp sẽ càng khó.

Nếu không nhờ vào công pháp trong Bảo Châu, muốn hắn từ cấp một lên tới cấp chín như hiện giờ, ít nhất phải tốn khoảng từ mười đến hai mươi năm.

Đao gió theo tinh thần lực của hắn xuyên thẳng vào thức hải của ba ba tinh, thức hải của nó vốn đang yên đang lành, đột ngột bị đâm thủng.

Tinh thần lực của nó trong nháy mắt bạo động, nếu Lê Chân không nhanh chóng thu hồi tinh thần lực, chỉ sợ tinh thần lực của hắn đã bị tinh thần lực của ba ba tinh ngộ thương.

Trong lúc ba ba tinh giao đấu với Hồ Mao Mao, nó đột ngột cảm thấy đầu của mình nhói lên.

Tiếp theo, đầu óc của nó bắt đầu trở nên hỗn loạn, các ký ức đua nhau quay cuồng.

"Ầm!" một tiếng, nĩa trên tay ba ba tinh rớt xuống mặt đất, nó vô cùng thống khổ ôm lấy đầu của mình.

Đây gọi là thừa nước đục thả câu, chiêu thức mạo hiểm như vậy, mới có thể khiến cho thần trí của nó trở nên hỗn loạn, Lê Chân làm sao có thể không nhân cơ hội nắm chắc thời cơ này.

Trên không trung, xuất hiện một tia sáng màu đỏ, Lê Chân chém thẳng xuống, chặt đứt đầu ba ba tinh, rơi xuống mặt đất.

Một lát sau, máu đen từ trong ngực của nó phun trào, văng đầy mặt và đầy cổ của hắn.

Ngay cả máu mà cũng thối như vậy, Lê Chân nhịn không được nôn khan, Hồ Mao Mao cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm, y nhanh chóng tránh xa ra.

Lê Chân lau mặt, nín thở: "Mau lấy nước tới đây, ta cần phải tắm rửa, thứ này thối chết đi được."
Bọn họ ở bên này đánh nhau, làm kinh động đến người của khách điếm.


Hơn nữa, bởi vì ngửi được mùi thối, nên có không ít người muốn đi lên xem thử.

Lê Chân không muốn để bọn họ nhìn thấy ba ba tinh, vì những nữ nhân bị hại vẫn còn đang sống ở nơi này, nếu có tin đồn truyền ra các nàng bị một con ba ba tinh vấy bẩn, thì chẳng khác gì châm dầu vào lửa.

Dù qua bao nhiêu năm, chắc chắn sẽ có người nhắc lại chuyện này.

Hắn dùng ám chỉ tinh thần đuổi bọn họ về, Lê Chân xoay người, phát hiện Hồ Mao Mao đang lục soát trên người con ba ba kia.

Chỉ trong chốc lát, y đã tìm được một cái túi nhỏ, cái túi này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Hồ Mao Mao vẫn vô cùng kinh hỉ: "Túi Càn Khôn!"
"Túi Càn Khôn? Đó là gì?" Lê Chân đi tới, Hồ Mao Mao đã mở túi ra, thả mấy thứ ở bên trong xuống đất.

Lê Chân mở to mắt, chẳng lẽ đây là bảo bối túi trữ vật trong truyền thuyết? Hắn vốn rất hâm mộ cái túi nhỏ của Hồ Mao Mao, hâm mộ từ lâu rồi, nhưng không ngờ, trên người con ba ba này lại có bảo bối tốt như vậy.

Túi Càn Khôn của ba ba tinh không lớn, Hồ Mao Mao vẩy vài lần thì không còn thấy gì nữa.

Y duỗi tay lục soát trong túi, sau đó có chút thất vọng, bĩu môi nói: "Túi Càn Khôn này quá nhỏ, trữ không được bao nhiêu."
Nhưng Lê Chân thì rất vui vẻ cầm lấy, hắn cũng duỗi tay lục thử.

Túi Càn Khôn này thật sự quá nhỏ, chỉ có hai bao gạo là tương đối đáng giá.

Đối với Lê Chân mà nói, hai bao gạo này coi như là một thu hoạch khá lớn rồi, Lê Chân không chê bảo bối này là từ trên người ba ba tinh, hắn trực tiếp cất vào trong ngực.

Sau đó, bọn họ lại tiếp tục xem xét mấy món còn lại trong túi Càn Khôn.

Bộ sưu tập của con ba ba này làm cho người ta thật sự không còn lời nào để nói, xuân cung đồ, vàng bạc, còn có một cái vòng tay bằng kim loại có hình thù rất kỳ quái, một quyển công pháp lợi dụng thể chất thuần âm của nữ nhân để tu luyện.

Trừ mấy thứ này ra, còn có một quyển danh sách các nữ nhân chưa lập gia đình trong huyện thành, không biết con ba ba kia lấy được từ đâu.

Nếu Lê Chân bọn họ không đến nơi này, không biết sẽ còn thêm bao nhiêu nữ nhân bị hại.

"Cái vòng này là gì?" Lê Chân thấy nó có hình thù rất kỳ quái, nhưng màu thì rất đẹp.

Hắn nhặt lên, vừa cầm lên tay, hắn lập tức phát hiện cái vòng này có chỗ đặc biệt, hình như nó được làm bằng kim loại, nhưng khi cầm lên thì rất nhẹ nhàng, nhẹ giống như được làm bằng gỗ vậy.

Hắn thử gõ một chút, xem ra đây cũng là bảo bối, sờ lên cũng có cảm giác như kim loại.

Hồ Mao Mao cũng nhìn thử, nhưng y lại không nhận ra có gì đặc biệt: "Tạm thời cất cái này đi."
"Được." Lê Chân bỏ nó vào túi Càn Khôn, còn đống vàng bạc trên mặt đất thì hắn không lấy, hắn định sẽ đưa số vàng bạc này cho những người bị hại làm bồi thường.

Dù chưa chắc bọn họ sẽ chịu nhận mấy thứ này, nhưng xem như đây là một chút thành ý của hắn.

Lê Chân định nhặt quyển xuân cung đồ lên, kết quả lại bị Hồ Mao Mao dùng hoả hồ đốt sạch, kể cả mấy cuốn công pháp lợi dụng thân thể của nữ nhân để tu luyện, Hồ Mao Mao cũng đốt luôn.

"Ngươi lại đây giúp ta một chút." Lê Chân muốn dùng đao cạy cái mai của ba ba tinh ra, lúc nãy đánh nhau, Lê Chân đã được chứng kiến độ cứng của cái mai này rồi.

Chuyện đầu tiên mà hắn muốn làm là lột mai của ba ba tinh xuống, sau đó sẽ làm thành một bộ áo giáp.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới, mai của nó lại khó cạy như vậy.

Hồ Mao Mao dùng hoả hồ nung nóng nơi mà Lê Chân đang dùng đao cạy ra, không bao lâu sau, nó đã bắt đầu buông lỏng: "Cái mai của con ba ba này thật tốt, chỉ tiếc chúng ta không thể luyện nó thành binh khí được."
Hồ Mao Mao gõ lên mai, thanh âm khá trong, giống như tiếng va chạm của vàng.

Về phần độ cứng, cái này thì không cần nói, chẳng những chặn được Hoả Vân Đao của Lê Chân, còn không bị thụ thương, có thể so với sắt thép.

"Hiện tại chưa thể luyện thì cứ giữ trước đi, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội dùng." Có Hồ Mao Mao giúp đỡ, cuối cùng Lê Chân cũng gỡ được cái mai của con ba ba xuống.

Trong mai vẫn còn dính không ít thứ ô uế, Lê Chân dùng nước giếng rửa vài lần, rồi bỏ vào túi Càn Khôn.

Hồ Mao Mao moi nội đan của nó ra, nó chỉ to cỡ một quả hạnh, nhưng chỉ với kích cỡ này, nó cũng đã phải là một con yêu quái không dễ đối phó.

Cũng may Lê Chân có bản lĩnh, có thể trong lúc im hơi lặng tiếng mà giết chết nó.

"Cái vòng này đúng là đồ tốt, im hơi lặng tiếng mà tồn tại, không có ai có thể phòng bị được." Hồ Mao Mao thở dài, nếu năm đó Lê Chân có một cái vòng như vậy, có lẽ hồ ly ngốc Hồ Tố Tố kia đã sớm mất mạng rồi.

Lê Chân trừng y: "Ngươi nghĩ chiêu thức vừa rồi có thể tuỳ tiện mà dùng sao? Ta phải mạo hiểm rất lớn đấy, nếu lúc nãy tinh thần lực của ta không rút kịp, có lẽ đã bị thức hải của nó cuốn lấy rồi.

Khi đó, rất có thể nguyên khí của ta sẽ bị trọng thương.

Hơn nữa, sau khi dùng chiêu đó, tinh thần lực của ta bị hao tổn rất nhiều, mấy ngày kế tiếp tạm thời không thể dùng được nữa.

Ai ui! Lúc nãy sử dụng nhiều tinh thần lực quá, bây giờ đầu của ta có hơi đau, ngươi xoa xoa giúp ta đi."
Nói xong, Lê Chân gác đầu lên đùi Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao biết hắn đang giả vờ, chủ yếu là muốn chiếm tiện nghi.

Nhưng y vẫn rất đau lòng, y duỗi tay, chậm rãi giúp hắn xoa nhẹ huyệt thái dương.

Mao Mao của ta quả nhiên vừa thiện lương vừa ôn nhu, Lê Chân càng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải ăn y vào miệng mới được, ăn sớm một chút thì hắn mới có thể yên tâm.

Xoa đầu trong chốc lát, Hồ Mao Mao phát hiện tay cầm của vũ khí của ba ba tinh hình như có một hàng chữ nhỏ.

Hồ Mao Mao dừng động tác đang xoa đầu Lê Chân, nhặt vũ khí lên.


Vừa nhặt lên, y lập tức lắp bắp kinh hãi, vì sao ư? Khi y cầm nó lên, nó ở trong tay của y chấn động một chút, giống như muốn tránh khỏi tay y.

Bình thường, những loại vũ khí như thế này sẽ có một chút linh trí, cũng giống như Hoả Vân Đao của Lê Chân.

Cũng giống với Bạch Hổ hay còn gọi là Lả Lướt Sát, nhưng nó là vũ khí thuộc đẳng cấp cao hơn.

Nếu so với cấp bậc của Hoả Vân Đao, chắc chắn thứ này không chỉ có biểu hiện như lúc nãy.

Lúc nãy, cái nĩa ở trong tay ba ba tinh chỉ giống như một thanh sắt bình thường, ngoại trừ độ cứng, độ sắc bén, hình như không còn đặc điểm nào khác.

Hồ Mao Mao kéo Lê Chân: "Ngươi nhìn cái nĩa này đi."
Y đưa cho Lê Chân, Lê Chân cầm lấy, cái nĩa này bắt đầu chấn đầu một hồi, nhưng hắn không để ý, còn thử huơ vài cái: "Hình như thứ này cũng có linh trí."
"Không sai, trên thân nĩa có một hàng chữ nhỏ, nhưng ta không đọc được." Hồ Mao Mao thân là một hồ yêu, tất nhiên sẽ không rành văn tự của nhân loại, y chỉ đọc được những văn tự mà nhân loại thời nay dùng, còn văn tự trên đây, vừa nhìn là biết đã có niên đại rất lâu rồi.

Còn Lê Chân, thì càng không thể đọc được, hắn có thể đọc được chữ phồn thể là đã rất không dễ dàng rồi.

Hai người nhìn nửa ngày: "Chờ trở về rồi tìm người đọc giúp."
Tạm thời, Lê Chân không để chuyện này ở trong lòng.

"Đi thôi, đi thông báo cho Hàn Nghị Thành đến đây dọn dẹp nơi này." Lê Chân đứng dậy, vươn vai, lại nhìn thi thể của ba ba tinh, hắn lẩm bẩm: "Thật không hiểu một con ba ba lớn như vậy thường ngày trốn ở chỗ nào."
Hàn Nghị Thành ở bên kia đã sớm mang người canh chừng ở gần khách điếm, bọn họ không dám đến quá gần, vì sợ tà vật đó sẽ hoài nghi.

Cả đêm chờ vô cùng dày vò.

Một lát sau, đến khi trong không khí có mùi thối bay đến, bọn họ lập tức thấp thỏm: "Chẳng lẽ yêu quái tới rồi?"
Không bao lâu sau, bên ngoài đột ngột có tiếng đập cửa, Hàn Nghị Thành kinh hỉ, hắn biết ân công bọn họ đã diệt trừ yêu quái thành công rồi.

Hắn lập tức sai người đi mở cửa, rồi tự thân ra đón: "Ân công, tà vật đó đã bị diệt rồi sao?"
Kết quả, còn chưa kịp nghênh đón, bọn họ đã bị mùi thối trên người Lê Chân khiến cho lùi lại mấy bước.

Hai người Lê Chân đã ở cùng mùi thối này khá lâu, sớm đã chết lặng, nên tất nhiên sẽ cho rằng mình không thối bao nhiêu.

Hàn Nghị Thành không tiện che mũi, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, đứng ở bên cạnh Lê Chân.

Mấy nha dịch còn lại, bọn họ thấy Huyện thái gia cố chịu đựng như vậy, cũng muốn làm thử, một lát sau, bọn họ không còn cảm thấy quá thối nữa.

Lê Chân gật đầu: "Đã bị diệt trừ rồi, nhưng chuyện này, tốt nhất ngươi hãy dặn dò mấy nha dịch mà hôm nay ngươi mang tới đừng nói gì ra ngoài.

Chỉ cần nói trong lúc tên hái hoa tặc kia gây án, đã bị các ngươi chém đầu rồi.

Đừng nói với bên ngoài là do tà vật làm, lát nữa đi xử lý, nhớ phải che kỹ miệng mũi một chút.

Cái thứ kia cực kỳ thối, vô cùng dơ bẩn, nên dùng lửa thiêu nó, nếu không, ta sợ mấy tà vật khác sẽ bị thu hút tới."
Lần này Chu bộ đầu không còn dùng ánh mắt thất vọng nhìn Lê Chân nữa, sau khi che mũi lại kỹ càng, ông lập tức dẫn những người khác đến khách điếm.

Vừa bước vào, quả thực còn thối hơn lúc nãy, đến khi bọn họ thấy rõ thi thể trên mặt đất, đều kinh ngạc, hoá ra con yêu quái đã gây hoạ trong huyện suốt thời gian qua có hình thù như thế này.

Dù cái mai của ba ba đã bị Lê Chân gỡ ra, nhưng chỉ cần nhìn cái đầu của nó, là người ta vẫn có thể nhận ra nguyên hình của con yêu quái này.

Chu bộ đầu lấy bản phác hoạ dấu móng vuốt ra nhìn, rồi so sánh với móng vuốt của con ba ba tinh.

Quả nhiên, hoàn toàn giống hệt nhau, ông nhẹ nhàng thở ra, xem ra đúng là con ba ba này gây hoạ trong suốt thời gian qua.

Quả không hổ danh là cao nhân có tiếng vang xa khắp mấy trăm dặm, hắn vừa ra tay, là mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay.

Trong lòng Chu bộ đầu kích động, sau khi ra lệnh cho mấy nha dịch bọc thi thể của ba ba tinh lại, ông đi múc nước, bắt đầu cọ rửa căn phòng này.

Một lát sau, mọi thứ đã được dọn dẹp ổn thoả, các nha dịch khiêng thi thể của ba ba tinh ra khỏi khách điếm.

Lúc gần đi, Lê Chân còn đưa cho lão bản khách điếm vài lượng bạc, xem như tiền bồi thường vì đã làm dơ phòng của người ta.

Hồ Mao Mao còn dặn lão bản hãy dùng lá bưởi để rửa sạch căn phòng đó, qua một thời gian, mùi thối sẽ không còn nữa.

Lão bản khách điếm liên tục gật đầu, trước đó, ông còn định từ chối bọn họ, bởi vì bọn họ nói sẽ bắt hái hoa tặc ở khách điếm của ông, ông thầm kêu khổ rồi.

Sợ sự tình nghiêm trọng thì sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của mình, nhưng đối phương là Huyện thái gia, làm sao ông có thể đắc tội được?
Thật không ngờ, chẳng những không có chuyện gì xảy ra, mà sự việc còn được giải quyết ổn thoả.

Ngoại trừ mùi thối, trong phòng chỉ bị hỏng một bộ bàn ghế, đây chỉ là một chút tổn thất nhỏ, không đáng là gì.

Nhưng bọn họ còn bồi thường cho ông, ông nhân cơ hội này lấy lòng Huyện thái gia, sự việc lần này có thể được coi là một hòn đá ném trúng liên tiếp mấy con chim.

Đến canh tư con ba ba kia mới xuất hiện, Lê Chân bọn họ lại tốn thêm nửa canh giờ đối phó với nó.

Cuối cùng, sau khi chờ nha dịch thu thập xong, trời cũng đã tờ mờ sáng, bây giờ trên đường đã có vài người đi lại.

Đám nha dịch nhớ kỹ lời dặn của Huyện thái gia, bọn họ không dám ngừng lại, một mực khiêng thẳng đến ngoại ô huyện thành, muốn tìm một nơi trống trải để thiêu huỷ thi thể của ba ba tinh.

Dĩ nhiên, không thể dùng lửa bình thường để thiêu con ba ba này, mà phải dùng hoả hồ, Hồ Mao Mao và Lê Chân cũng phải đi cùng, khi thấy bọn họ đi, tất nhiên Hàn Nghị Thành cũng muốn đi theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận