Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại FULL


Editor: Aubrey.

Thời điểm Lê Chân và Tiểu Bạch Long từ đỉnh núi trở về, chỉ thấy Thanh Cẩm đang bày ra vẻ mặt hoảng sợ khi bị một đám âm hồn vây quanh.

Hồ Mao Mao dẫn Hồng Ngọc đứng cách xa ở một bên, biểu tình trên mặt y cũng rất kỳ quái.

"Ngươi là hậu đại của Chu Lân đi? Không nghĩ tới hậu đại của Chu Lân đã lớn như vậy rồi."
"Đúng vậy, bộ dạng này quả thực rất giống Chu Lân."
"Năm đó Chu Lân trông cũng ngốc ngốc như thế này, bên kia là nhi tử của ngươi à? Còn đẹp hơn ngươi nha." Đám âm hồn đã sớm biết bên cạnh Lê Chân có người dẫn đường, tổ tiên còn từng là một trong những thành viên của bọn họ.

Thanh Cẩm vừa thò đầu ra, liền được đám âm hồn này nhận ra.

Đối với hậu nhân năm đó của lão hủ, tất nhiên bọn họ muốn đến xem một chút, Hồ Mao Mao thì kịp thời dẫn Hồng Ngọc tránh ra xa, còn Thanh Cẩm thì đã bị bọn họ bao vây.

Sự xuất hiện của Lê Chân đối với Thanh Cẩm mà nói, chính là vị cứu tinh cứu hắn thoát khỏi tình cảnh như nước với lửa này.

Đây là lần đầu tiên Thanh Cẩm chủ động trốn ra sau lưng Lê Chân, Tiểu Bạch Long nhìn những âm hồn kia, nhẹ giọng nói: "Ảo cảnh đã bị tiêu hủy, các ngươi có thể đi được rồi."
Bọn họ đều không hé răng, tâm trạng vốn đang vui vẻ, phấn chấn, lại đột ngột biến mất, thoạt nhìn bọn họ ai cũng không muốn rời đi.

"Đi đi, các ngươi đã đồng ý với ta rồi." Tiểu Bạch Long thở dài nói, nó nào muốn các thủ hạ của phụ vương rời đi, nhưng nơi này không phải địa phủ, không phải là nơi mà bọn họ ở lại được.

Nếu còn tiếp tục ở lại nơi này, chỉ hại bọn họ mà thôi.

"Chủ quân, hiện tại ảo cảnh đã được phá, lúc nào bọn thuộc hạ cũng có thể đi.

Xin chủ quân hãy để cho bọn thuộc hạ được ở lại đây bồi ngài." Tôm hùm tinh đứng ra khẩn cầu, hắn nói xong, những âm hồn còn lại cũng sôi nổi gật đầu.

Như vậy cũng có lý, dù sao hiện tại lúc nào bọn họ cũng có thể rời đi, cần gì phải đi ngay lúc này, dù sao ảo cảnh cũng đã được phá rồi.

Tiểu Bạch Long xoay người nhìn về một phía nào đó, nhàn nhạt nói: "Cho các ngươi đi, tất nhiên là có lý do, Long Cung này đã sớm không còn thích hợp cho các ngươi ở nữa, có ở lại cũng chỉ tăng thêm thị phi mà thôi.

Đều đi đi, đừng ở lại nơi này làm ta phân tâm."
Đám âm hồn sôi nổi chuyển tầm mắt nhìn về phía Lê Chân, trong mắt của bọn họ, Lê Chân vừa mới cứu Long Cung, nếu nhờ hắn cầu tình, chắc chắn tiểu chủ nhân sẽ không lập tức đuổi bọn họ đi.

Ai ngờ, bọn họ còn chưa kịp mở miệng, Lê Chân lại khuyên nhủ: "Các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời đi đi, các ngươi ở lại nơi này, cũng chẳng giúp được gì cho chủ quân của các ngươi, sẽ chỉ làm cho chủ quân của các ngươi thêm nhọc lòng thôi."
Đám âm hồn chỉ có thể hung hăng liếc mắt trừng Lê Chân, bọn họ lại tiếp tục cầu xin Tiểu Bạch Long, muốn được ở lại.

Lê Chân xoay người, đi tìm Hồ Mao Mao bọn họ, tính mang theo bọn họ cùng đi tham quan Long Cung.

Những nội thất màu hoàng kim huy hoàng đối với hai con cá này mà nói, lực hấp dẫn cũng không lớn bao nhiêu, ngược lại là hoa viên linh thảo làm cho Thanh Cẩm và Hồng Ngọc cảm thấy hứng thú hơn rất nhiều.

Hai con cá ở trong hoa viên ngửi tới ngửi lui, dường như là muốn đoán xem loại linh thảo nào ăn ngon, những cây linh thảo kia lập tức rút vào trong đất, có cây thì xoay tới xoay lui, tính tình hung hơn một chút thì quất tới.

Đột nhiên, Lê Chân nhìn thấy tiểu hài tử chỉ cao khoảng năm tấc kia, Long Sinh Liên.

Không phải gia hoả này nói không muốn gặp lại bọn họ sao? Nhưng hiện tại lại đột ngột xuất hiện, còn dám thò mặt ra gặp bọn họ, Long Sinh Liên lén lén lút lút nhích lại gần.

Nhìn bộ dạng cẩn thận ẩn nấp của nó, hẳn là tám phần cho rằng mình vẫn chưa bị phát hiện.

Lê Chân cũng giả vờ không phát hiện ra, hắn muốn nhìn xem gia hoả này lén lút muốn làm gì.

Kết quả, khi phát hiện Long Sinh Liên đang tới gần hai cha con Hồng Ngọc, duỗi tay ra, vảy cá trên người hai cha con Thanh Cẩm và Hồng Ngọc đột ngột bị giật, Thanh Cẩm bị đau chợt vung đuôi một cái, Long Sinh Liên nhéo vẩy cá của bọn họ xong liền chạy đi.

Thanh Cẩm nhìn vẩy đuôi cá của mình bị mất đi hai mảnh, lửa giận nhất thời bùng lên.

Cũng không để ý tới Lê Chân đang nói gì, vẻ mặt giận dữ đuổi theo Long Sinh Liên.


Hồng Ngọc ngơ ngác nhìn cha đuổi theo tiểu hài tử kia trong nháy mắt, bỏ quên bé ở lại nơi này.

Dường như Tiểu Hồng Ngọc cảm thấy đuổi theo không kịp, nên cũng không đuổi theo, bé chậm rãi bơi tới chỗ Lê Chân.

Bé bơi quanh Lê Chân hai vòng, hỏi: "Ân công, còn trái cây không? Mấy ngày nay không có đồ ăn vặt, ta rất đói."
Phụ cận Long Cung có quá nhiều nguy hiểm, căn bản không có con cá nào dám bơi đến bên này.

Mấy ngày nay, hai cha con Hồng Ngọc đều bị đói.

Hồ Mao Mao rất thích Tiểu Hồng Ngọc, thấy bé nói đói, y liền vội vàng lấy trái cây và thịt khô ra, Hồng Ngọc lập tức ăn ngấu nghiến.

Lê Chân chờ Hồng Ngọc ăn xong, liền dẫn bọn họ đi tìm Thanh Cẩm, phương hướng mà lúc nãy Thanh Cẩm đuổi theo hẳn là ở bên kia.

Long Sinh Liên này cũng khá là xảo quyệt, nó rút vẩy cá của người ta, thấy Thanh Cẩm đuổi theo, còn cực kỳ hung dữ.

Không trốn ở nơi nào khác, mà là trực tiếp đi vào đại điện tìm Tiểu Bạch Long.

Chờ đến khi Lê Chân bọn họ lại đây, phát hiện Long Sinh Liên đang tránh ở phía sau Tiểu Bạch Long, cười vô cùng đắc ý với Thanh Cẩm, vẩy đuôi cá của Thanh Cẩm bị nó nhổ đã bị nó cột vào cái váy rong biển của nó.

Thanh Cẩm thở phì phì bơi qua bơi lại tại chỗ, dù như thế nào cũng không dám tiến lên.

Những âm hồn trong đại điện đã rời đi, không biết Tiểu Bạch Long đã nói gì với họ, mà những binh sĩ cực kỳ trung thành kia lại đồng ý cáo biệt Tiểu Bạch Long.

Chỉ là, trên mặt ai cũng có biểu tình như sắp khóc.

Sau khi bọn họ rời khỏi Long Cung, Tiểu Bạch Long liền dùng đuôi vỗ lên đầu Long Sinh Liên một cái.

Tiếp theo, lại nhìn về phía đám người Lê Chân: "Đa tạ đạo hữu đã tương trợ, nếu đạo hữu có nhìn trúng món vật nào thì cứ tuỳ ý chọn lựa."
Thanh Cẩm muốn tìm Long Sinh Liên để tính sổ, nhưng từ trong xương máu của hắn lại muốn thuận theo con rồng trước mặt này, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù con rồng trước mặt này chỉ là một âm hồn, hắn cũng không dám làm ra hành động gì bất kính.

Tiểu Bạch Long vừa thấy Thanh Cẩm cùng biểu tình của Long Sinh Liên liền biết việc này khẳng định là Long Sinh Liên sai.

Nó bảo Thanh Cẩm lại gần, Thanh Cẩm vừa thấy Tiểu Bạch Long gọi mình, trong đầu lập tức như có một lực hút, kéo hắn lại gần, ngây ngốc bơi tới.

Tiểu Bạch Long lại nhìn Long Sinh Liên, lạnh lùng nói: "Mang mấy thứ linh tinh kia ra đây."
Long Sinh Liên do dự, không muốn động, Tiểu Bạch Long lập tức lấy mảnh vẩy đuôi cá trong tay Long Sinh Liên ra.

Long Sinh Liên luống cuống, liền vội vàng lấy ra một viên tinh thể hình thoi màu lam, Tiểu Bạch Long lại liếc mắt nhìn Long Sinh Liên một cái.

Long Sinh Liên nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Bạch Long, thấy Tiểu Bạch Long vẫn chưa hài lòng, chỉ đành phải ủy khuất lấy ra thêm một viên tinh thể khác.

Long Sinh Liên nắm chặt hai viên tinh thể một hồi lâu, nhưng vẫn phải duỗi tay, đưa tới trước mặt Thanh Cẩm, Thanh Cẩm thì lại không biết hai viên tinh thể này là gì.

Hắn muốn mở miệng hỏi Tiểu Bạch Long, nhưng lại không dám mở miệng.

Chỉ là, tinh thể này toả ra một mùi hương rất đặc biệt, khiến cho hắn cơ hồ không thể dứt khỏi tầm mắt, nhìn nửa ngày, hắn vẫn nhịn không được hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Bạch Long đang trấn an Long Sinh Liên đang ủ rũ cụp đuôi, thấy Thanh Cẩm hỏi, nó liền đáp: "Đây là tinh thể trích ra từ phiến lá của Long Sinh Liên, có thể trực tiếp dùng."
Thanh Cẩm cũng không ngốc, hắn lập tức nhận ra đây là thứ tốt, nếu không, vật nhỏ này sẽ không thấy tiếc như vậy, cho xong còn vô cùng ủy khuất.

Hai viên, vừa tiện cho hắn và nhi tử chia đều, Thanh Cẩm ngậm tinh thể màu lam, vui vẻ đi tìm Hồng Ngọc, đưa cho nhi tử một viên, còn hắn thì nuốt viên còn lại.

Sau khi tinh thể màu lam kia trôi vào trong bụng, lập tức hoá thành một làn linh khí lớn cực kỳ tinh thuần.

Thanh Cẩm chỉ cảm thấy thân thể giống như bị linh khí gột rửa khắp nơi trong cơ thể, hắn thoải mái đến mức dường như đã quên mất mình đang ở nơi nào.


Lê Chân cảm thấy hình như màu sắc vẩy cá trên người Thanh Cẩm còn đẹp hơn trước rất nhiều, từng mảnh vẩy giống như là từng miếng ngọc, phản xạ toả ra ánh hào quang, ngay cả cơ thể của Thanh Cẩm cũng dài hơn một chút.

Không bao lâu sau, Thanh Cẩm mở mắt, vẻ mặt vô cùng kinh hỉ, chỉ mới một viên, mà đã giúp hắn tiết kiệm nhiều năm tu vi như vậy, chiếu theo tiến độ này, hắn chỉ cần tu luyện hơn mười năm nữa thôi, là có thể hóa thành hình người được rồi.

Tuổi của Hồng Ngọc còn nhỏ, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng biến hoá trên người Hồng Ngọc còn rõ ràng hơn cả Thanh Cẩm, vốn dĩ tu vi của Hồng Ngọc không cao, cho nên biến hóa thoạt nhìn cũng đặc biệt lớn.

Thanh Cẩm cảm thấy hôm nay mình tổn thất vẩy cá cũng thật là có giá trị, chỉ mất vài mảnh vẩy, vậy mà lại đổi được thứ tốt như vậy.

Hơn nữa, vẩy đuôi cá của hắn lại mọc dài ra một lần nữa, còn đẹp hơn trước nhiều, Thanh Cẩm nhịn không được bắt đầu đong đưa cái đuôi, thưởng thức.

Tiểu Bạch Long vẫn đang từng chút vỗ nhẹ lên đầu Long Sinh Liên: "Lần sau không được như vậy."
Long Sinh Liên dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Cái đó vốn nên cho ngài."
Trong giọng nói vẫn có nhiều ủy khuất.

Lê Chân nhìn đại điện trống trải, âm hồn trong Long Cung đều đã rời đi sạch sẽ, chỉ còn lại một mình tàn hồn của Tiểu Bạch Long: "Chẳng lẽ ngươi định ở luôn trong này sao? Hiện tại ảo cảnh đã bị phá, nơi này không còn an toàn như trước nữa, nếu có người xông vào, ngươi muốn ngăn cản như thế nào?"
Thật ra, thời điểm Tiểu Bạch Long yêu cầu phá ảo cảnh, Lê Chân đã sớm nghĩ tới vấn đề này.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi ảo cảnh được phá, Tiểu Bạch Long sẽ cùng những âm hồn kia đến địa phủ, không nghĩ tới, vậy mà đối phương lại muốn ở lại, chẳng lẽ nó thật sự không định rời khỏi Long Cung?
Tiểu Bạch Long nhìn Long Cung, nói: "Ta sẽ phong ấn Long Cung này, năm đó phụ vương đã dạy ta biện pháp phong ấn.

Đạo hữu không cần vì ta mà lo lắng, ta vẫn còn vài biện pháp tự bảo vệ mình.

Trước khi ảo cảnh bị phá, ta đã đáp ứng với đạo hữu sẽ cho ngươi bất cứ món bảo bối nào trong Long Cung này, nếu đạo hữu không biết chọn món nào, vậy ta sẽ làm chủ."
"Được, vậy xin làm phiền Long Quân." Lê Chân gật đầu.

Tiểu Bạch Long rời đi không bao lâu, lại cầm theo một hộp ngọc trở lại, vừa đưa hộp ngọc cho Lê Chân, vừa nói: "Năm đó, Long Cung bị người nọ chiếm đoạt, bảo vật tốt nhất cũng không còn.

Ta thấy mấy món này cũng còn một ít hữu dụng, đạo hữu hãy cầm lấy đi."
Lê Chân mở hộp ngọc ra, bên trong có ba món đồ vật, một bó hương, một hạt châu khi sờ lên có cảm giác khá trơn nhẵn, cuối cùng là một cây kim châm nhỏ.

Tiểu Bạch Long ở bên cạnh giải thích: "Đây là Định Hồn Hương, có tác dụng tiêu trừ tâm ma.

Hạt châu kia là Thủy Linh Châu, có tác dụng hấp thụ linh khí, có thể sử dụng mỗi ngày, món này sử dụng ở Long Cung còn có thể tích trữ ba phần nước, nước được đựng bên trong có tư vị rất tuyệt mỹ, vô luận là chứa trà hay chứa rượu, đều rất tốt, đạo hữu có thể thử một lần.

Còn kim châm này, chính là Phá Thần Hồn, đạo hữu tuyệt đối không thể tuỳ ý lạm dụng."
Ba món bảo bối như vậy còn có cái gì không hài lòng? Lê Chân cất hộp ngọc, chắp tay đa tạ Tiểu Bạch Long: "Đa tạ Long Quân."
Hồ Mao Mao thấy Lê Chân sắp đi, y cảm thấy có chút đáng thương cho Tiểu Bạch Long khi phải ở một mình trong Long Cung rộng lớn như vậy, y nói: "Nếu ngươi nguyện ý cùng bọn ta trở về, chỗ của bọn ta có công pháp thích hợp cho quỷ tu."
Tiểu Bạch Long lắc đầu: "Đa tạ đạo hữu, nhưng ta vẫn không định rời khỏi Long Cung này."
Tiễn Lê Chân bọn họ đi xong, Tiểu Bạch Long liền bế Long Sinh Liên lên, trấn an nói: "Được rồi, đừng giận nữa, sau này nơi này cũng chỉ còn lại hai chúng ta thôi."
Long Sinh Liên lắc đầu, chỉ chỉ vườn linh thảo, bên kia vẫn còn rất nhiều linh thảo, không phải chỉ có hai người bọn họ thôi.

Tiểu Bạch Long đưa mắt nhìn vườn linh thảo, nói với Long Sinh Liên: "Đi cáo biệt bọn chúng đi, không biết lần sau gặp lại là khi nào, ta ở bên kia chờ ngươi."
Long Sinh Liên gật đầu, nhảy xuống, đi tới vườn linh thảo.

Tiểu Bạch Long nhìn thân ảnh rời đi của Long Sinh Liên, rồi nhắm mắt, chìm xuống lòng đất.

Trước đây, Long Cung đã từng xây dựng một số cung thất ngầm dưới mặt đất, cách mặt đất khoảng vài chục mét.

Ngoại trừ Tiểu Bạch Long và phụ vương của nó, còn lại những người khác không ai biết.

Năm đó, sau khi Tiểu Bạch Long bị thương, đã chạy trốn đến nơi này, cuối cùng chết ở trong một gian phòng, thi thể của nó cũng nằm ở trong này.


Bên cạnh thi thể của nó, có một đoá hoa sen màu vàng kim mọc bên cạnh.

Thân sen vô cùng kiều mỹ, cánh hoa màu vàng kim toả ánh hào quang màu hồng, thật sự là vô cùng mỹ lệ.

Tiểu Bạch Long ở trong phòng đợi một lúc, thấy Long Sinh Liên tung tăng trở lại, nhảy lên người Tiểu Bạch Long, cực kỳ không muốn rời xa đối phương.

Tiểu Bạch Long kéo Long Sinh Liên, mở ra trận pháp trong phòng, sau khi trận pháp mở ra, vô số nham thạch từ bốn phía trong Long Cung chui ra, chậm rãi bao vây khắp ngọn núi.

Dần dần, Long Cung bị những khối nham thạch kia hoàn toàn che lấp, hiện tại ngọn núi này thoạt nhìn trông rất giống một cái bánh bao, so với những ngọn núi khác ở đáy biển cũng không khác nhau bao nhiêu.

Long Sinh Liên đi trước, nhảy vào trung tâm của hoa sen màu vàng kim, trong nháy mắt, cánh hoa hơi rung động vài lần.

Ngay sau đó, Tiểu Bạch Long cũng nhảy vào theo, cánh hoa chậm rãi khép lại thành nụ hoa, kéo thi thể của Tiểu Bạch Long chui xuống lòng đất.

Long Sinh Liên, chính là loại thực vật cộng sinh trên thân của loại sen này, mà loại sen này thì luôn mọc bên cạnh những long tộc đã chết đi.

Bởi vì loại sen này luôn sinh trưởng bên cạnh thi thể của long tộc, nên long tộc luôn cho rằng chúng là vật không may mắn.

Chỉ là, phụ vương của Tiểu Bạch Long đã từng nghe qua một sự kiện, sau khi long tộc chết đi, nếu linh hồn nhập vào trung tâm của hoa sen, rồi lại được Long Sinh Liên cộng sinh, sẽ là lúc long tộc ban đầu chết đi có thể hồi sinh trở lại, cho dù lần thứ hai sống lại chỉ có thể sống dưới hình dạng thực vật.

Phụ vương của Tiểu Bạch Long vì truyền thuyết này, còn cố ý đi tìm rất nhiều hạt giống Long Sinh Liên mang về.

Lúc ấy, ông còn trêu, nếu sau này có chết, thì thi thể phải nằm bên cạnh một gốc cây Long Sinh Liên.

Không nghĩ tới, cuối cùng Long Sinh Liên lại nằm bên cạnh Tiểu Bạch Long.

Muốn cho Long Sinh Liên cộng sinh thì lượng linh khí cần cung cấp rất khổng lồ, vì vậy mà sự kiện kia vẫn luôn chỉ là truyền thuyết.

Tiểu Bạch Long quyết định thử một lần, Long Sinh Liên cần một lượng linh khí rất lớn, nó vẫn có thể lấy ra được.

Năm đó, phụ vương quyết định xây thành tại ngọn núi này, là bởi vì dưới chân núi có một linh huyệt.

Năm đó, Long Vương che giấu linh huyệt kia rất kỹ, cơ hồ không có bao nhiêu người có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, bên dưới Long Cung, ẩn giấu một linh huyệt tràn ngập một lượng linh khí khổng lồ.

Nơi này vô cùng an tĩnh, Long Sinh Liên ở bên cạnh linh huyệt lẳng lặng lay động, chậm rãi cộng sinh.

Sau khi đám người Lê Chân rời đi, không bao lâu sau, bọn họ chợt nghe thấy từ phía Long Cung phát ra vô số thanh âm ầm ầm.

Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy vô số nham thạch từ dưới lòng đất chui ra, hết cái này đến cái khác, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau.

Cuối cùng, tất cả hoàn toàn che lấp ngọn núi kia.

"Đi thôi, lần này con đường trở về không gần đâu." Lê Chân nhìn về phía hải vực xa lạ trước mắt, thở dài.

Lần này bọn họ không muốn giống như lần trước, gặp phải vô số bầy sâu đen tụ tập thành đàn, nên đành phải cố ý vòng đi đường khác xa hơn.

Đi đường khác, bọn họ mới phát hiện thì ra địa bàn của đám sâu kia rất kinh người, vòng tới vòng lui một hồi lâu, cuối cùng cũng tránh khỏi bọn chúng.

Thanh Cẩm nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng sẽ lại bị đám sâu kia đuổi theo cắn.

Tại Lê Gia Trang.

"Thiếu gia, thiếu gia! Tôn đại nhân lại phái người tới, hỏi lão gia nhà chúng ta đã trở về chưa?"
Tiểu Thạch Đầu nhìn bái thiếp mà lão Vương đưa tới, trong mắt hiện lên sự ưu sầu.

Lúc ấy, thời điểm Lê Chân bọn họ rời đi, đã nói trong vòng một tháng nhất định sẽ trở về, hiện giờ đã hơn hai tháng, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, chẳng lẽ ở trong biển đã gặp phải yêu quái gì rồi?
Trong lúc Tiểu Thạch Đầu đang suy nghĩ miên man, lão Vương lại hỏi một câu: "Thiếu gia, chúng ta nên hồi đáp Tôn đại nhân thế nào?"
"Phụ thân khi nào trở về, ai cũng không biết, để ta tự mình đi giải thích vậy." Tiểu Thạch Đầu cũng không biết Tôn đại nhân kia có vì việc này mà nảy sinh bất mãn với Lê Gia hay không, phụ thân không có ở đây, cho dù có muốn trừ tà, bọn họ cũng chẳng có ai làm được.

Thành Hàng Châu, Tôn phủ.

"Có phải vị cao nhân ở Lê Gia Trang đã trở lại rồi hay không?" Quản gia Tôn gia, Tôn Thuận Hoà, nghe nói người mà bọn họ phái đi dẫn theo một người khác trở về, trong lòng lập tức kinh hỉ, đang định đi ra ngoài nghênh đón, lại thấy gã sai vặt chạy tới hồi báo: "Không phải vị cao nhân đó, nghe nói vị cao nhân kia chưa trở về, người đến đây chính là nhi tử của ngài ấy, nói là muốn tới để giải thích."
Tôn Thuận Hoà lập tức thất vọng, một lát sau lại hỏi: "Ngươi nói xem, tại sao nhi tử của ngài ấy lại không học cách trừ tà từ cha của mình, cố tình lại đi đọc mấy cuốn sách vô dụng kia."
Gã sai vặt nghe vậy, âm thầm bĩu môi, nếu đọc sách thật sự là vô dụng, vậy ngươi hà tất gì lại để cho nhi tử của mình đọc sách.

Có điều, trong lòng nghĩ vậy thôi, ngoài mặt vẫn phải phụ hoạ: "Nói cũng phải."

"Thôi, ta đi gặp lão gia.

Chẳng lẽ ngoại trừ cao nhân ở Lê Gia Trang, gần nơi này không còn cao nhân nào khác sao?" Tôn Thuận Hoà lại hỏi gã sai vặt.

"Phàm là những người có chút danh tiếng ở quanh đây, chúng ta đã mời hết rồi, chỉ còn lại trang chủ của Lê Gia Trang kia thôi.

Tiểu nhân thấy chi bằng chúng ta cứ đi đến những nơi khác tìm kiếm, hỏi thăm thử xem, dù sao cũng không thể chờ vị Lê tiên nhân kia mãi được.

Hơn nữa, chúng ta chỉ mới nghe những người trong thôn nói vị Lê tiên nhân kia rất lợi hại, có lẽ cũng không có bao nhiêu bản lĩnh đâu."
"Cũng được, như vậy, ngày mai ngươi cùng Tứ Trụ đi đến những nơi xung quanh hỏi thăm thử xem, xem có cao nhân nào khác không.

Sau khi tìm được người thì phải lập tức mời về, thiếu gia không thể chờ lâu được nữa." Nghĩ đến tình trạng của thiếu gia nhà mình, trong lòng Tôn Thuận Hoà cũng lo lắng không thôi.

"Ngươi đi dẫn tiểu tử Lê gia đi gặp lão gia đi, để ta đi sai người giúp ngươi thu thập hành lý." Hiện tại Tôn Thuận Hoà không muốn đi gặp lão gia để tìm mất mặt, nên liền đẩy việc này cho gã sai vặt.

Gã sai vặt thầm tự mắng mình nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn thành thật mà đáp ứng.

Sau khi Tôn Như Đức nghe tin Lê Chân vẫn chưa trở lại, chỉ thở dài một hơi, rồi cho Tiểu Thạch Đầu trở về.

Nghĩ đến tình trạng hiện tại của đại nhi tử, trong lòng Tôn Như Đức như có thêm mấy tảng đá nặng đè lên.

"Lão gia, phu nhân ngất xỉu."
"Mau, mau đi thỉnh đại phu." Tôn Như Đức sợ phu nhân của mình cũng xảy ra chuyện như đại nhi tử, đột ngột lâm vào hôn mê sâu.

Ông vội vàng chạy qua, lúc này đã có hạ nhân dùng khăn ướt lau mặt cho Phùng thị vừa tỉnh lại.

Thấy thê tử không lâm vào hôn mê giống đại nhi tử, Tôn Như Đức liền thoáng yên tâm, ông khuyên nhủ: "Phu nhân, Chính nhi nhất thời vẫn chưa tỉnh lại được, nàng ngày đêm đều trông chừng nó, như vậy thân thể sao nghỉ ngơi tốt được.

Nàng vẫn nên đi về nghỉ ngơi trước đi, không nên kéo theo thân thể cũng suy sụp theo."
Vành mắt Phùng thị đỏ lên: "Con ta còn nằm ở chỗ này, sống hay chết không biết, ta nghỉ ngơi như thế nào được."
"Nếu Chính nhi biết nàng vì nó mà chịu cực khổ như vậy, trong lòng nó hẳn sẽ rất khó chịu.

Phu nhân, coi như là vì Chính nhi, vì Hành nhi, nàng nên đi nghỉ ngơi đi."
Khó khăn lắm mới khuyên được Phùng thị nghỉ ngơi, Tôn Như Đức lại thở dài một hơi.

Rốt cuộc trưởng tử của ông đã phạm phải tội nghiệt gì, mà lại hôn mê đến mức không tỉnh lại được.

Đến bây giờ đã hôn mê hơn mười ngày, mấy ngày này, chỉ có thể dựa vào hạ nhân uy chút canh gà, nhưng cũng không uy được bao nhiêu.

Hiển nhiên, thân thể của nhi tử qua từng ngày càng ngày càng kém, trong lòng Tôn Như Đức nóng như lửa đốt.

Mặc kệ thỉnh bao nhiêu đại phu, dùng bao nhiêu biện pháp, nhưng vẫn không ai có thể đánh thức được người.

Mấy đại phu đó một đám chỉ biết nói, chỉ biết nói mạch tượng của nhi tử rất bình thường, thân thể thoạt nhìn cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho hôn mê, thì lại không nói được.

Sau đó, lại có người nói có phải là trúng tà rồi hay không.

Ông lại sai người đi khắp nơi tìm kiếm cao nhân, những người đó đều nói là bị mất hồn, nhưng không một ai có thể gọi được hồn trở về.

Lúc ấy, Tôn Như Đức còn định kéo bọn họ ra đánh mấy bản tử rồi đuổi ra ngoài, nhưng quản gia Tôn Thuận Hoà lại ngăn cản ông, nói ông nếu thật sự làm như thế, có khả năng sau này sẽ không còn ai dám đến nữa.

Tôn Như Đức đành phải áp chế cơn giận của mình xuống, đuổi mấy thầy cúng kia ra khỏi phủ.

"Các ngươi muốn ở lại đây sao? Không trở lại Tây Hồ sao?" Lê Chân đứng trên bờ sông Tiền Đường nhìn hai cha con Thanh Cẩm, hỏi.

"Đúng vậy, nơi này rộng hơn một chút, Tây Hồ ở bên kia quá nhỏ." Tiểu Hồng Ngọc giành trả lời.

Lê Chân sờ đầu Tiểu Hồng Ngọc: "Cũng tốt, có điều thoạt nhìn đám thủy tộc ở đây rất lợi hại, các ngươi đánh thắng được không?"
Thanh Cẩm khoe khoang vung đuôi một cái: "Ta đã được Long Quân ban tặng linh dược, đối phó với đám tôm cua kia hoàn toàn dư sức."
Rõ ràng là do linh thảo của Tiểu Bạch Long bứt vẩy đuôi cá của ngươi, nên người ta mới bồi thường, từ khi nào biến thành được tặng dược? Lê Chân lười phun tào với con cá ngốc này, hắn lấy nội đan đã mượn trả lại cho Thanh Cẩm, vẫy vẫy tay nói: "Bọn ta về trước, tháng sau lại đến thăm các ngươi."
Thanh Cẩm ở phía sau trả về một câu: "Không cần vội đến đây như vậy, sang năm cũng có thể, bọn ta không vội."
Tiểu Hồng Ngọc dường như là mở miệng cùng lúc với cha của bé, nhưng lại nói là: "Ân công, ngươi nhớ đến sớm một chút nha, lúc nãy cha vừa mới nói với ta, phát hiện chỗ này có rất nhiều rong biển ngon.

Nếu ân công tới chậm, chắc chắn cha ta sẽ ăn hết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận