Editor: Aubrey.
Thái dương vừa nhô lên, giọt sương sớm trên lá còn chưa tan, một con chó màu vàng đất hình như đang tuần tra địa bàn của mình trong rừng.
Vừa đi, vừa để lại ký hiệu, con chó này chính là Đại Hoàng, từ khi dọn đến đây, sáng nào nó cũng đi tuần tra phụ cận quanh thôn trang.
Tuy rằng gần thôn trang không có động vật ăn thịt nào, nhưng đối với chuyện tuần tra này, Đại Hoàng vẫn rất tích cực.
Đại Hoàng cúi đầu, ngửi ngửi một gốc cây, nơi này xuất hiện một mùi hôi vẫn còn rất mới, khiến cho nó vô cùng ghê tởm.
Nó quay đầu lại nhìn thôn trang, mấy ngày nay, Lê lão đại và Hồ Mao Mao đều không ra khỏi phòng.
Chỉ là giao phối thôi mà, thật không hiểu tại sao bọn họ lại thích thú như vậy, vừa tốn thời gian, vừa lãng phí tinh lực, cũng không thể nào gây giống tạo ra một đứa trẻ được.
Mùi hôi trong rừng càng ngày càng nồng, Đại Hoàng cũng không có tâm tình nghĩ tới vấn đề giao phối nữa, nó xác định, khu rừng sau thôn trang nhà mình có một vị khách không mời mà đến.
Cái mùi này, khiến cho nó nhớ tới sự tình lần trước ở Lý Gia thôn.
Lúc ấy, có một ổ gà của một hộ gia đình bị chồn ghé thăm, cũng để lại loại mùi này.
Chỉ là, mùi hương để lại trong khu rừng này còn nồng hơn mùi của con chồn trước kia nhiều, Đại Hoàng có thể khẳng định, con chồn có thể để lại mùi hương mãnh liệt như vậy, nhất định là một gia hoả đã sống rất lâu rồi.
Đại Hoàng ở trong rừng cẩn thận ngửi, giữa cổ mùi hôi này, ngẫu nhiên còn ngửi được mùi hương thanh khiết nhàn nhạt, mùi hương này khá giống với mùi linh dịch mà lão đại cho vào rượu.
Đây là thứ gì? Chẳng lẽ là thiên tài địa bảo gì đó sao?
Đại Hoàng nhớ đến chuyện hái băng liên mà năm đó Hồ Mao Mao kể, lúc ấy nó vô cùng ngưỡng mộ bọn họ.
Có lẽ xung quanh đây cũng có thiên tài địa bảo gì đó sắp xuất hiện, nên con chồn kia mới bị hấp dẫn tới đây?
Dù sao Đại Hoàng cũng là một con chó có trách nhiệm, nó tạm thời xem nhẹ mùi hương thanh khiết, chỉ tập trung đi tìm con chồn kia.
Rất nhanh, Đại Hoàng lần theo mùi hương đi đến trước một sơn động sau núi.
Mùi hương gần sơn động này so với những nơi khác dày đặc hơn rất nhiều, xem ra đối phương giấu bảo vật ở chỗ này.
Sơn động này là nơi mà Đại Hoàng thường mang bầy tiểu hồ ly đến đây chơi, nó không ngờ đối phương lại ẩn mình ở nơi này.
Đại Hoàng cẩn thận nghe âm thanh xung quanh, trong sơn động rất là an tĩnh, không biết có phải con chồn kia đang nghỉ ngơi không.
Đại Hoàng chuẩn bị cẩn thận, nó biết chồn là một loài động vật rất giảo hoạt, chỉ cần hành động hơi không cẩn thận một chút, là sẽ bị đối phương phát hiện ngay.
Thời điểm Đại Hoàng đang tiếp cận, đột nhiên sau lưng truyền đến một cỗ mùi hôi cực kỳ nồng.
Đối với một con chó có khứu giác nhanh nhạy như Đại Hoàng, mùi hôi này thật sự là một kiểu công kích cực kỳ đáng sợ, nó chỉ cảm thấy mùi hôi vô cùng ghê tởm này xông thẳng vào tim phổi, tiếp theo chính là một trận choáng đầu, nó chỉ kịp nghĩ không xong rồi, sau đó lập tức mất đi ý thức.
Sau khi Đại Hoàng bị mùi hôi làm cho ngất xỉu, có một con chồn cao khoảng một thước bất ngờ nhảy từ trên cành cây xuống.
Nó đi một vòng quanh Đại Hoàng, ngửi mùi trên người Đại Hoàng, ánh mắt lập tức lộ ra sự khinh thường.
Ngay sau đó, nó đào ra một túi tiền từ dưới mặt đất, vẻ mặt có chút do dự nhìn túi tiền.
Cuối cùng, trong mắt nó hiện lên sự kiên định, lại tiếp tục đào ra một viên đan dược, dùng móng vuốt vẫy vài giọt sương lên đan dược.
Đan dược lập tức hấp thụ sương, con chồn kia nhanh chóng cầm đan dược cọ cọ bên miệng Đại Hoàng, đan dược vốn đã được dùng chỉ còn lại một nửa, cọ Đại Hoàng xong, nó lập tức nuốt phần đan dược còn lại vào miệng mình.
Vẻ mặt của nó quý trọng liếm vụn đan dược còn sót lại trên móng vuốt của mình, sau đó mới cầm túi tiền, không một tiếng động, rời đi.
Đại Hoàng bị mùi hôi làm cho ngất xỉu, nhưng sau đó lại ngửi thấy mùi hương thanh khiết lúc nãy, mùi hương này lượn ở bên miệng của nó một vòng.
Trong lúc vô ý thức, nó thử vươn lưỡi liếm, mùi vị ngọt ngào lập tức xông thẳng vào đại não, gần như là sau khi liếm xong, nó lập tức tỉnh lại.
Mới vừa thanh tỉnh, Đại Hoàng vẫn còn mờ mịt, không biết lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì, tại sao nó lại nằm ở nơi này? Sau đó, Đại Hoàng lập tức nhớ lại những chuyện trước khi mình hôn mê, nó bị mùi hôi làm cho ngất xỉu, con chồn kia tính kế nó!
Chỉ là, Đại Hoàng lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao khi mình vừa tỉnh lại, bên miệng lại cảm nhận được có thứ gì đó rất tốt? Liếm một cái còn cảm nhận được vị ngọt, nó nhịn không được, lại liếm thử.
Thật ra, vụn đan dược bên khoé miệng của nó đã bị nó liếm sạch sẽ khi vẫn còn đang hôn mê, nhưng mùi hương thanh khiết kia vẫn không tiêu tan.
Trong lòng Đại Hoàng tràn đầy nghi hoặc, vừa đi vừa liếm khoé miệng, mãi cho đến khi trở về thôn trang.
Đột nhiên, Đại Hoàng cảm thấy sau lưng truyền đến một trận hàn ý, đây là cảm giác khi có nguy hiểm đang cận kề, lông trên người nó đều dựng lên.
Đại Hoàng phản ứng rất nhanh, nhảy về phía trước một cái, một đường kiếm lập tức rơi xuống chỗ mà nó vừa đứng.
"Nghiệt súc! Dám trộm linh đan và pháp bảo của Dụ Hoặc Môn!" Một giọng nam trong trẻo pha lẫn sự tức giận vang lên sau lưng Đại Hoàng, người vừa nói chính là một đạo sĩ trẻ tuổi, thân hình cao gầy, khoảng chừng hai mươi tuổi.
Mặt như trăng bạc, mục tựa hàn tinh, môi mỏng hơi mím lại, mày kiếm tựa như cánh chim bay, thật sự vô cùng anh tuấn.
Nếu người trẻ tuổi này xuất hiện trên đường cái, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của các cô nương.
Đại Hoàng vô cùng phẫn nộ, không biết người này phát điên cái gì, không hiểu tại sao lại tự nhiên tới chém mình.
Đạo sĩ trẻ tuổi thu kiếm lại, chỉ về phía Đại Hoàng: "Nghiệt súc, còn không mau giao đồ vật ngươi trộm ra đây!"
Đại hoàng sủa vài tiếng gâu gâu, đạo sĩ kia cau mày, hắn không biết nghe tiếng chó, nhưng vẫn chỉ kiếm vào Đại Hoàng: "Không cần biện hộ, thành thật giao đồ vật ra đây."
Làm một con chó có trách nhiệm, Đại Hoàng tuyệt đối sẽ không để đạo sĩ này vào Lê phủ.
Nếu tên này còn phát điên, nó sẽ dẫn hắn đi xa một chút, tránh làm cho đám trẻ trong nhà bị thương.
Trong mắt Đại Hoàng, ngoại trừ Lê Chân, Hồ Mao Mao, cùng với đám Quỷ Phó trong nhà, còn lại những thành viên khác đều là trẻ con, kể cả Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi đã trưởng thành, ở trong mắt Đại Hoàng, bọn họ vẫn là trẻ con.
Tuy rằng Đại Hoàng vẫn chưa thể hoá hình, nhưng nó vẫn rất chăm chỉ tu luyện ở Lê Gia Trang, thực lực cũng không thể xem thường.
Trong lúc đạo sĩ kia vẫn còn lải nhải, nó đã dồn lực, xoay người bật một cái, chạy nhanh như bay.
Đạo sĩ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, con chó kia đã chạy mất rồi.
Hắn tức giận, lập tức rút kiếm đuổi theo.
Một người một chó ở ngoài thôn trang nháo ra động tĩnh lớn như vậy, Quỷ Phó bên trong cũng không mù, làm sao có thể không biết? Bọn họ vội vàng bẩm báo Lê Chân, nói có một đạo sĩ đang đuổi giết Đại Hoàng, Lê Chân và Hồ Mao Mao vội mặc y phục vào, rồi lập tức đuổi theo.
Ban đầu, Hồ Mao Mao còn lo lắng Đại Hoàng chạy quá xa, bọn họ sẽ đuổi theo không kịp.
Thế nhưng, mới chạy được một dặm, bọn họ đã thấy Đại Hoàng đang giằng co với một đạo sĩ trẻ tuổi.
Đại Hoàng không ngờ pháp thuật của đạo sĩ này lại tinh diệu như vậy, hắn chỉ trực tiếp thực hiện vài pháp thuật đơn giản, bước vài bước về phía trước, là đã ngăn cản được Đại Hoàng.
Lần này, đạo sĩ trẻ tuổi không thủ hạ lưu tình với Đại Hoàng như lúc nãy nữa, hắn huy kiếm cực nhanh, một đường ngân quang hiện lên, trường kiếm đã đặt ngay trên cổ Đại Hoàng.
Mà Đại Hoàng, căn bản không thể thấy rõ động tác huy kiếm của đối phương như thế nào, nó chỉ cảm thấy có một vật thể lành lạnh kề trên cổ của mình, trong nháy mắt, tâm của nó cũng trầm xuống.
Đại Hoàng biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của đạo sĩ này, nó lập tức nhắm mắt lại, chờ đối phương động thủ.
"Dừng tay!" Lê Chân ở phía sau hô một tiếng, tất nhiên đạo sĩ kia đã nhận ra Lê Chân bọn họ tới, trong lòng cũng đã sớm âm thầm cảnh giác.
Lê Chân vừa hô xong, lập tức tóm lấy Đại Hoàng, lui về phía sau mấy chục mét, tay cũng lặng lẽ sờ về phía bên hông, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Trong mắt Lê Chân, hơi thở trên người đạo sĩ này thu liễm rất hoàn mỹ, hắn hoàn toàn không nhìn ra độ sâu cạn của đối phương.
Có điều, nhìn bảo kiếm trong tay đối phương, cùng với đạo bào trên người hắn, chỉ sợ người này là đệ tử tu chân của một môn phái chính đạo nào đó.
Có thể không đắc tội thì tận lực không cần đắc tội, Lê Chân âm thầm ra quyết định.
"Vị đạo hữu này, có phải có chuyện gì hiểu lầm hay không?" Lê Chân thử thăm dò, hỏi.
"Hiểu lầm? Con chó này là của các ngươi nuôi?" Đạo sĩ còn chưa nói xong, lại chợt nhìn thấy Hồ Mao Mao sau lưng Lê Chân, đây là một hồ yêu.
Hắn lập tức nhìn về phía Lê Chân, phát hiện hơi thở trên người Lê Chân cũng đã sớm thu liễm, hắn cũng không thể nhìn ra tu vi của đối phương: "Hai con yêu tu này đều là ngươi nuôi?"
Lê Chân gật đầu, thành khẩn nói: "Bởi vì đều là yêu tu nuôi trong nhà, nên ta mới muốn hỏi có phải đạo hữu hiểu lầm chuyện gì không.
Từ trước đến nay, yêu tu nhà ta không màng sự đời, hằng ngày chỉ sinh hoạt trong thôn trang và ngọn núi phía sau, chưa bao giờ làm chuyện ác."
"Chưa bao giờ làm chuyện ác?!" Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng: "Mấy ngày trước, con chó này lẻn vào Dụ Hoặc Môn của bọn ta, trộm pháp bảo và linh đan của chưởng môn.
Ngươi nói ngươi là chủ nhân của nó, đừng bảo với ta là ngươi sai nó làm vậy nhé?!"
"Ngươi nói Đại Hoàng trộm pháp bảo và linh đan của môn phái của ngươi?" Lê Chân nhìn Đại Hoàng, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Sao có thể? Nhà bọn ta ở thôn trang này, hơn một năm qua cũng không rời khỏi thành Hàng Châu.
Quý phái ở nơi nào bọn ta còn không biết, làm sao mà trộm được?"
Đạo sĩ lập tức chỉ vào miệng Đại Hoàng, lạnh lùng nói: "Bên miệng của nó tràn ngập mùi hương của Uẩn Linh Đan, đây chính là đan dược của Dụ Hoặc Môn.
Nếu các ngươi chưa bao giờ rời khỏi nơi này, vậy tại sao trên miệng con chó kia lại có mùi của đan dược?"
Đại Hoàng lập tức hiểu ra, hoá ra mình bị con chồn kia hãm hại.
Nó làm kẻ thế thân cho tên trộm chân chính, trong lòng lập tức cảm thấy ủy khuất.
Nó sủa vài tiếng với Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao nghe xong, cũng vô cùng buồn bực, vô duyên vô cớ, tự dưng lại bị một con chồn tính kế.
"Đạo hữu, ngươi quả thật hiểu lầm, mùi của Uẩn Linh Đan trên miệng Đại Hoàng là do một con chồn bôi lên."
Hồ Mao Mao giải thích: "Buổi sáng, Đại Hoàng ở bên ngoài bị mùi hôi của một con chồn làm cho hôn mê, đến khi tỉnh lại thì trên miệng đã dính mùi của đan dược rồi.
Nếu thật sự là Đại Hoàng trộm, sao nó có thể nghênh ngang đi trên núi như vừa rồi được, chẳng lẽ nó không biết có người đang đuổi theo nó sao?"
"Có lẽ nó cho rằng bản thân đã chạy thoát thành công rồi." Đạo sĩ vừa nói xong, Lê Chân liền nói: "Nếu nó thật sự cho rằng bản thân đã chạy thoát, vậy tang vật trên người nó đâu? Bình thường, một khi tên ăn trộm cho rằng bản thân mình đã an toàn, không phải sẽ lấy tang vật ra sao? Lúc đạo hữu nhìn thấy Đại Hoàng, có thấy nó lấy thứ gì ra không? Nếu đạo hữu vẫn chưa yên tâm, thì có thể vào thôn của bọn ta tra xét."
Đạo sĩ trẻ tuổi này tên là Trạch Vân, sống trong môn phái từ nhỏ, chưa bao giờ đến nhân gian rèn luyện, nên có hơi đơn thuần, trong lòng không có tâm cơ gì.
Lê Chân bọn họ thay phiên nhau thuyết phục, cuối cùng cũng làm cho đối phương dao động.
Trong lòng Trạch Vân ẩn ẩn cảm thấy có lẽ mình thật sự đã oan uổng Đại Hoàng, hắn vốn là một người đơn thuần, cũng may gặp được đám người Lê Chân cũng không phải người xấu.
"Chuyện này...!Được thôi, vậy ta sẽ đi cùng các ngươi, nếu các ngươi dám gạt ta, ta sẽ không nhân nhượng các ngươi nữa."
Lê Chân gật đầu: "Được."
Tới Lê Gia Trang, Trạch Vân liền lắp bắp kinh hãi, sao trong thôn trang này không có bóng người nào vậy? Mà chỉ có yêu ma quỷ quái, thụ yêu, hồ yêu, âm hồn.
Trạch Vân nhịn không được nhìn Lê Chân một cái, chẳng lẽ người này là ma tu? Khó trách bên người lại nuôi một con hồ yêu mỹ mạo như vậy.
Đối với pháp bảo của môn phái của mình, Trạch Vân luôn có cách để cảm ứng, hắn liên tục bấm pháp quyết mấy lần, nhưng trong Lê Gia Trang vẫn không có động tĩnh gì.
Như vậy, đủ để chứng minh pháp bảo không ở trong Lê Gia Trang, trong lúc nhất thời, mặt Trạch Vân đỏ lên.
Hình như mình hiểu lầm thật rồi, Hồ Mao Mao dẫn hắn đi tới trước sơn động, tuy rằng khứu giác của Trạch Vân không bằng Đại Hoàng, nhưng mùi hôi mà con chồn kia để lại thật sự quá nồng, đối với một người tu chân như Trạch Vân, cẩn thận ngửi một chút thì vẫn có thể ngửi ra được.
"Thật có lỗi quá, là ta hiểu lầm đạo hữu." Trạch Vân vô cùng ngượng ngùng, quay lại nói lời xin lỗi với mấy người Lê Chân.
"Không sao, việc này muốn trách thì phải trách con chồn kia.
Chỉ là, bọn ta không biết đạo hữu tra xét như thế nào, nếu đạo hữu đuổi một đường đi thẳng đến nơi này, vậy tại sao không biết tên ăn trộm mới là con chồn kia?" Lê Chân có chút tò mò hỏi.
Khuôn mặt của Trạch Vân lại càng đỏ thêm: "Lúc nghiệt súc kia trộm pháp bảo, bọn ta vẫn chưa nhìn rõ nó là con gì, nhưng cũng may lúc ấy phát hiện sớm.
Lúc đó nghiệt súc vẫn chưa chạy xa, nên ta lập tức đuổi theo.
Dọc theo đường đi, ta luôn điều động pháp quyết, lần theo phương hướng của pháp bảo mà phán đoán phương hướng của nó.
Nhưng một khi pháp bảo cách càng xa, thì ta rất khó cảm ứng được, nghiệt súc kia trốn cũng thật giỏi, dọc theo đường đi, rất nhiều lần thiếu chút nữa là ta đã mất dấu nó.
Khi nhìn thấy con chó của quý phủ, trên người tràn đầy mùi của Uẩn Linh Đan, ta còn tưởng là nó trộm, thật xin lỗi."
Lê Chân nghe xong lời giải thích của Trạch Vân, gật đầu nói: "Không có việc gì, chỉ cần điều tra rõ sự tình là được."
Thời điểm Trạch Vân chuẩn bị đi, lại bị Lê Chân gọi lại, Lê Chân gọi Trạch Vân xong, liền hỏi Hồ Mao Mao: "Xung quanh thôn chúng ta có con chồn nào tu thành yêu không?"
Hồ Mao Mao sửng sốt: "Chồn tu thành yêu? Sao? Ngươi nghi ngờ là do yêu tu xung quanh đây làm?"
"Phải, kể cả chuyện để Đại Hoàng gánh tội thay, hẳn cũng là do nó tính kế.
Tám phần là nó biết tình hình trong thôn trang chúng ta, không giống chỉ là nhất thời nảy sinh lòng tham." Lê Chân vừa cân nhắc một hồi lâu, hắn cảm thấy chỉ sợ con chồn này đã theo dõi Đại Hoàng từ trước, để Đại Hoàng làm kẻ chết thay.
Hồ Mao Mao nhíu mày nói: "Cái này thì ta không để ý, hay là lát nữa trở về hỏi Tiêm Trảo, nó vốn sống ở đây, hẳn là biết khá nhiều."
Đại Hoàng đi theo bọn họ, biểu tình vô cùng buồn bực, hiển nhiên là rất để ý chuyện mình bị tính kế.
Đến khi nghe nói rất có khả năng Tiêm Trảo biết chuyện, nó lập tức lên tinh thần, xem ra con chó này mang thù rất dai.
Tiêm Trảo xem như là một vị khách thường trú của Lê Gia Trang, Tiểu Thạch Đầu ở đâu, thì nó sẽ ở đó.
Đợi không bao lâu, Tiêm Trảo đi theo sau Tiểu Thạch Đầu đến, nó đã cọ cơm mấy năm ở Lê Gia Trang, ăn không ít đồ tốt, da lông trên người nhờ vậy mà mượt mà hơn không ít.
Cơ thể cũng to lên rất nhiều, có điều tính tình của con mèo này, chỉ có Tiểu Thạch Đầu mới chịu được.
"Tiêm Trảo, ta hỏi ngươi, xung quanh đây có con chồn nào tu luyện thành yêu không?"
Vấn đề của Lê Chân, làm cho Tiêm Trảo không khỏi nghi hoặc, nó quay đầu, meo meo vài tiếng, Hồ Mao Mao ở bên cạnh phiên dịch: "Nó hỏi tại sao ngươi lại hỏi chuyện này?"
"Có một con chồn khi dễ Đại Hoàng, bọn ta muốn biết xung quanh đây có chồn yêu nào không." Lê Chân nói xong, Tiêm Trảo liền quăng một ánh mắt vô dụng về phía Đại Hoàng.
Mấy năm gần đây, Tiêm Trảo bị Đại Hoàng áp chế vô số lần, từ kiến thức sách vở, đến tốc độ tu luyện, Đại Hoàng ở Lê Gia Trang luôn là tâm điểm khiến cho các yêu tu khác ghen tỵ, lòng tự trọng của Tiêm Trảo, bởi vì Đại Hoàng mà vô số lần bị tổn thương.
Đại Hoàng buồn bực nằm trên mặt đất, Tiêm Trảo phấn khích một hồi, lại tiếp tục kêu meo meo với Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao thỉnh thoảng sẽ gật đầu, ánh mắt của Trạch Vân ở bên cạnh cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái.
Lại có thêm một con mèo yêu, rốt cuộc ở nơi này còn ẩn giấu bao nhiêu yêu tu?! Nếu nói chủ nhân nơi này nuôi hồ yêu là vì sắc đẹp, vậy nuôi thêm chó yêu và mèo yêu không thể hoá hình được để làm gì? Hơn nữa, hồ yêu này còn có thể nghe hiểu tiếng kêu của mèo yêu! Trạch Vân cảm thấy dường như mình vừa mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Dù gì Tiêm Trảo cũng đã sống ở đây nhiều năm rồi, ngay cả tình hình của mấy châu huyện gần đây, nó cũng biết khá nhiều.
Theo như những gì Tiêm Trảo nói, cách đây hai trăm dặm, có một ngọn núi có địa thế không tồi, bị một đám chồn chiếm lấy.
Trước kia, có rất nhiều tiểu yêu tranh giành với chúng nó, nhưng bởi vì số lượng chồn quá nhiều, cái mùi của bọn chúng cũng khiến người khác chịu không nổi, nên trên cơ bản, đa số tiểu yêu đều bại trận mà về.
Bởi vì số lượng của đám chồn kia quá nhiều, nên chúng rất kiêu ngạo, thường xuyên ăn cắp gà vịt của người dân bản xứ.
Người dân cho rằng bọn chúng là Hoàng Đại Tiên, nên không ai dám tìm chúng gây phiền toái, nhưng đám chồn này cũng biết chừng mực, thường ngày chỉ trộm gia cầm, còn lại cũng không làm chuyện gì ác.
Lê Chân nghe xong, liền dẫn Trạch Vân đến nơi đó để xem đến tột cùng là có chuyện gì.
Trạch Vân cảm thấy ngay từ đầu mình hiểu lầm người ta, còn suýt chút nữa động thủ, hiện tại sao có thể không biết xấu hổ để đối phương mang mình đi tìm mấy con chồn kia, hắn liên tục từ chối.
Lê Chân nghiêm mặt nói: "Mấy con chồn kia cùng ta không thù không oán, vậy mà lại hãm hại người của ta.
Nếu không phải đạo hữu nguyện ý nghe bọn ta giải thích, chỉ sợ hôm nay chúng ta đã đánh một trận rồi.
Mặc kệ là ai chết ai bị thương, hai bên cũng sẽ kết thù lớn, để một đối tượng không có ý đồ tốt sống gần thôn trang của ta như vậy, ta không thể yên tâm mà ngủ ngon được."
Đại Hoàng ở bên cạnh nhịn không được "ử ử" hai tiếng, biểu tình của Hồ Mao Mao phức tạp.
Lê Chân quay đầu qua hỏi Đại Hoàng kêu cái gì, Hồ Mao Mao không hé răng, thấy Lê Chân lại hỏi, Hồ Mao Mao mới thấp giọng nói: "Đại hoàng nói, cái này gọi là *"giường chi sườn, há dung người khác ngủ say"."
*Giường chi sườn, há dung người khác ngủ say: Câu này ý chỉ các vị thiên tử, đế vương sẽ không thể nào ngủ ngon được khi dưới trướng có người muốn mưu sát hoặc có ý định lật đổ mình.
Tức khắc, Lê Chân đầy mặt hắc tuyến, hắn chỉ đọc hơi ít sách một chút thôi, rốt cuộc trong mấy năm qua con chó này đọc bao nhiêu cuốn sách rồi, ngay cả câu nói của Triệu Khuông Dận cũng biết.
Nhĩ lực của những người ở đây đều không tồi, ai nghe xong cũng hiểu, Trạch Vân vô cùng hiểu ý chuyển sang chuyện khác: "Một khi đã như vậy, ta đây xin đa tạ sự tương trợ của đạo hữu."
Vừa nghe bọn họ nói muốn đi ra ngoài thu thập con chồn kia, Tiêm Trảo liền vô cùng hưng phấn, nó liên tục kêu meo meo tỏ vẻ mình cũng muốn đi theo.
Hồ Mao Mao nhìn đến bộ dạng gấp không chờ được của Tiêm Trảo, liền đoán hẳn là trước đây con mèo này cũng bị mấy con chồn kia dằn vặt không ít, nên lần này tóm được cơ hội, nó muốn đi báo thù.
Mặc kệ Tiêm Trảo muốn đi xem náo nhiệt đến cỡ nào, Lê Chân cũng bắt nó phải ở lại, còn dặn dò Tiểu Thạch Đầu phải trông con mèo này cho kỹ, không được cho nó đi theo bọn họ.
Đại Hoàng thì chỉ nghiêm mặt đi theo sau Lê Chân, trông bộ dạng này, xem ra là muốn đi rửa mối nhục ban nãy.
Lê Chân lôi kéo vài lần, nhưng Đại Hoàng vẫn không chịu về, hắn bất đắc dĩ nói: "Bên kia có rất nhiều chồn, đến lúc đó, từng con đều thả mùi thối, ngươi chịu nổi không?"
Đại Hoàng yên lặng bế khí, lẳng lặng nhìn Lê Chân.
Lê Chân ngồi xổm xuống nhìn nó, Đại Hoàng chỉ tiếp tục bế khí, bế khí, bế khí,...!Nếu không phải Hồ Mao Mao kịp thời lại đây đồng ý mang theo nó, chỉ sợ Đại Hoàng lại ngất một lần nữa.
Trạch Vân ở một bên tự dưng cảm thấy, hắn mời một đám dở hơi như vậy cùng mình đi tìm pháp bảo của chưởng môn có phải là một quyết định quá mức qua loa hay không.
Tiêm Trảo chỉ đường cho bọn họ vô cùng kỹ càng, Lê Chân bọn họ đuổi tới cũng rất nhanh.
Chẳng qua là, Trạch Vân không nghĩ tới, tu vi của Lê Chân thoạt nhìn không tồi, nhưng thuật pháp lại cực kỳ ít.
Hơn nữa, cách vận dụng linh khí của hắn cũng hơi vụng về, Trạch Vân nhịn không được chỉ ra cho hắn những chỗ sai, hiện tại Lê Chân mới có cảm giác bế tắc.
Hồ Mao Mao ở bên cạnh cũng khiêm tốn thỉnh giáo, pháp thuật của Lê Chân đều là do y dạy, cả hai đều không có nhiều kiến thức, lần này gặp được dân chuyên nghiệp, tất nhiên không thể buông tha.
Một đường đi một đường hỏi, đến cuối cùng, Trạch Vân cảm thấy hình như mình tới đây không phải là để bắt yêu thu bảo, mà là tới đây để mở cửa thu đồ đệ.
Đại khái mất hơn một canh giờ, Lê Chân bọn họ mới đặt chân tới chỗ của mấy con chồn kia.
Thật ra, nếu không phải dọc theo đường đi bọn họ chỉ lo thỉnh giáo vài sự tình từ Trạch Vân, thì thời gian sẽ không dài như vậy.
Đại Hoàng vừa đến ngọn núi này, liền thấp giọng kêu lên, cái mùi này, không sai, chính là cái mùi mà buổi sáng nó ngửi được.
Tuy rằng số lượng chồn ở đây nhiều, nhưng đối với Đại Hoàng mà nói, mùi của từng con đều có sự khác nhau.
Hồ Mao Mao nghe Đại Hoàng sủa vài tiếng, gật đầu, nói với Lê Chân và Trạch Vân: "Không sai, Đại Hoàng nói con chồn làm nó ngất đi đang ở chỗ này, nó đã ngửi được mùi của con chồn kia."
Trạch Vân nghe vậy, lập tức rút kiếm ra, Hồ Mao Mao lại nói: "Đám chồn này rất xảo quyệt, coi chừng bọn chúng lần theo đường khác mà trốn.".