Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại FULL


Editor: Aubrey.
Rời khỏi sơn cốc không bao lâu, Lê Chân kéo Trạch Vân và Hồ Mao Mao lại, nói tạm thời không cần đến Kinh Thành, hắn còn một nơi muốn đi.
“Ngươi lại muốn đi đâu?” Ở nhà, Hồ Mao Mao chưa từng nghe Lê Chân nói có nơi muốn đi.
Lê Chân phân biệt phương hướng một chút, nói: “Ta muốn đi Đăng Châu một chuyến.”
“Ngươi đến đó làm gì?” Hồ Mao Mao khó hiểu hỏi, y đâu nghe ở Đăng Châu có sự kiện gì.
“Bên kia có mỏ vàng.” Lê Chân cười đáp.
“Mỏ vàng?” Trạch Vân sửng sốt: “Đạo hữu muốn đến mỏ vàng làm gì?” Chẳng lẽ Lê đạo hữu không mang theo lộ phí đến Kinh Thành? Nếu là vậy, môn phái của bọn họ có vài đệ tử đi ra ngoài mang rất nhiều vàng bạc châu báu về, đồ vật ở thời đại nào cũng có.
“Không phải thiếu tiền.” Lê Chân nhìn biểu tình của bọn họ là biết ngay bọn họ đang nghĩ gì: “Ta muốn luyện kim tinh để khởi động Sát Trận, muốn luyện được kim tinh, cần rất nhiều vàng nguyên chất, vậy nên ta mới đến mỏ vàng.”
“Kim tinh sao? Đạo hữu cần bao nhiêu?” Trong tay Trạch Vân cũng có một ít kim tinh, nếu không quá nhiều, hắn có thể đưa cho đối phương.
“Ít nhất là ba cân.”
Trạch Vân lập tức trầm mặc, ba cân quá nhiều, trong tay hắn cùng lắm chỉ có hơn hai lượng.
Với tốc độ của ba người, đi một chuyến tới Đăng Châu chỉ mất nửa ngày, Trạch Vân không có dị nghị gì.
Bọn họ đi từ sáng sớm, lúc tới Đăng Châu, mặt trời đã ngã về phía tây.

Rất nhanh, Lê Chân đã tìm được một mỏ vàng đang được khai thác, thường thì người dân sẽ không tới nơi này, quan phủ cũng không cho người khác tùy ý lại gần, những người khai thác ở đây đa số là những phạm nhân.

Thời này, kỹ thuật khai thác vẫn còn đơn giản, cơ bản là dùng cuốc đào, nên một ngày đào không được bao nhiêu vàng.
“Hình như nơi này có hơi yên tĩnh?” Lê Chân dùng tinh thần lực kiểm tra xung quanh mỏ vàng, phát hiện nơi này không có người.

Chẳng lẽ mỏ vàng này đã bị bỏ hoang? Nhưng ở đây vẫn còn công cụ, còn có hơn mười căn nhà trống.

Hơn nữa, Lê Chân còn nhìn thấy vàng lộ ra rất nhiều, thấy thế nào cũng không giống như bị bỏ hoang.
“Đi tìm người hỏi một chút.” Hồ Mao Mao chỉ vào một nơi có ánh lửa ở phía xa, hình như nơi đó đang có nhiều người tụ tập một chỗ.

Lê Chân gật đầu, không biết mỏ vàng này có xảy ra chuyện gì hay không, vẫn nên tìm người hỏi trước cho yên tâm.
Nơi mà Hồ Mao Mao chỉ chính là nơi mà nhóm thợ mỏ tụ tập, bây giờ đang là giờ cơm chiều.

Có điều, đồ ăn trong nồi thật sự ít đến đáng thương, canh thì toàn là nước, đến mức có thể soi gương được, bánh bột ngô cũng bị nướng cháy đen, chỉ ngửi mùi thôi là đã không muốn ăn rồi.

Đồ ăn của đám lính trông coi còn tốt hơn của các thợ mỏ, ngoại trừ bánh bột ngô trắng tinh, trong chén của bọn họ còn có cá.
Lê Chân chọn ra một tên trông coi, có khả năng đây là kẻ cầm đầu, trong số bọn họ, khí sắc trên người hắn là tốt nhất.

Người này ngồi trong nhà, vừa uống rượu vừa ăn cơm, vô cùng nhàn nhã.
Khi thấy đột nhiên có ba người xông tới, hắn lập tức cả kinh, giơ tay định cầm cái kẻng trên bàn.

Phải biết rằng, không phải chưa từng có người đến mỏ vàng này làm loạn, bọn chúng thường tập hợp nhiều người đến đây để cướp vàng.

Tuy vậy, ở đây vẫn có binh lính canh gác, đã giết chết vài đám cướp, nên bọn hắn mới có thể sống yên ổn đến tận bây giờ.
Hắn lại nghĩ, nếu ba kẻ này muốn đến trộm vàng thì nên trực tiếp đi đến mỏ vàng mới đúng, hà tất gì phải xông vào nhà hắn.
Lê Chân hạ ám chỉ tinh thần lên người đối phương, hỏi: “Thả kẻng xuống, ta hỏi ngươi vài câu.”
Tên kia ngoan ngoãn làm theo, gật đầu, vẻ mặt mờ mịt chờ Lê Chân hỏi.

Trạch Vân ở bên cạnh thì nghi hoặc, sao chiêu thức của Lê đạo hữu lại giống thuật khống chế vậy? Người chính đạo rất ghét dùng loại pháp thuật này, chỉ có tà tu mới thích dùng.

Trước kia, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi của chính phái bại dưới loại pháp thuật này, sau khi hàng loạt môn phái trong giới tu chân rời khỏi nơi này, không còn nghe ai nhắc đến loại pháp thuật đó nữa, bởi vì đa số những người biết về nó đã rời đi.

Lê Chân hỏi: “Mỏ vàng trên núi có hơn mười căn nhà trống, vì sao các ngươi không ở đó? Mà lại chuyển đến một nơi xa như vậy? Ở trong căn nhà nhỏ này?”
“Mỏ vàng trên núi có yêu quái, không thể ở được.” Câu trả lời của đối phương khiến Lê Chân bọn họ lắp bắp kinh hãi.
Lê Chân cho rằng rất có thể mỏ vàng có vấn đề, nhưng không ngờ lại nghe được đáp án này: “Yêu quái gì? Có đả thương ai chưa?”
Tuy đối phương đang bị Lê Chân điều khiển, nhưng vẫn sợ hãi đáp: “Chỉ có vài người gặp nó, nó chỉ xuất hiện vào buổi tối, tiếng kêu của nó rất vang dội, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.

Không ít thợ mỏ và binh sĩ của bọn ta đã chết trên tay nó, mỗi lần nó xuất hiện, không ai dám đến gần mỏ vàng cả, nó chỉ chọn buổi tối để lộ diện.

Đến bây giờ, không ai biết bộ dạng của nó ra sao.

Có điều, sau khi nó giết người, nhưng không ăn bọn họ, chỉ xé rách thi thể của bọn họ thành từng mảnh vụn.

Tuy nó không ăn thịt người, nhưng rất thích đến mỏ vàng, mỗi lần nó tới, bọn ta không thể khai thác được gì.

Vì việc này, bên trên còn tưởng bọn ta lén trộm vàng, nên bịa chuyện có yêu quái xuất hiện, mục đích là chiếm mỏ vàng kia.

Nếu không phải người ở đây ai cũng nghe thấy tiếng rống của nó, bọn ta cũng rất khó minh oan.”
Trạch Vân chen vào một câu: “Nghe hắn nói vậy, ta cảm thấy rất giống một loại yêu thú.”
“Yêu thú gì?”
“Thôn Kim Thú, loài yêu thú này có rất ít, muốn tìm được chúng thì phải vào sâu trong mỏ vàng mới có khả năng tìm được.

Thích ăn kim loại, tiếng kêu như tiếng chuông, khi trưởng thành, chúng có thể dài hơn ba trượng, tính tình rất hung dữ.

Vì toàn ăn kim loại mà sống, nên da lông và nanh vuốt của chúng rất cứng cáp, là vật liệu tốt nhất để luyện binh khí.

Nghe nói trước kia số lượng vẫn còn rất nhiều, bây giờ đã ít bớt, thật không ngờ chúng ta có thể gặp được một con ở nơi này.”
“Lực sát thương của nó như thế nào?” Lê Chân hỏi.
“Nếu nó đã trưởng thành, chỉ sợ chúng ta phải cố sức một chút mới đối phó được.

Đối với Thôn Kim Thú, gần như không có đao kiếm nào tổn thương được nó, nước lửa không sợ, chỉ có thể dùng trận pháp nhốt nó lại rồi chậm rãi đánh chết.

Hẳn là con này vẫn chưa trưởng thành, nếu không mỏ vàng này đã sớm bị ăn sạch rồi, sức ăn của Thôn Kim Thú rất lớn.

Mỏ vàng này lớn như vậy, nếu để con trưởng thành ăn, trong vòng mấy tháng sẽ bị ăn hết.” Trạch Vân phỏng đoán.
Lê Chân gật đầu: “Một khi đã như vậy, vậy chúng ta tranh thủ vào mỏ vàng đi.”
Đi được một đoạn, Hồ Mao Mao nhìn Trạch Vân, lén kéo tay áo Lê Chân.

Hồ Mao Mao nói lúc Lê Chân dùng ám chỉ tinh thần, thái độ của Trạch Vân rất kỳ quái, y biết đối phương thân là đệ tử chính đạo, nên rất không vừa mắt loại pháp thuật kia.
Lê Chân hiểu ý, nói: “Trạch Vân đạo hữu, có phải ngươi vừa thấy ta dùng loại pháp thuật kia, không phải là việc mà chính đạo nên làm không?”
Trạch Vân sửng sốt, hắn chỉ cảm thấy hơi không vui một chút thôi, dù gì đó cũng là pháp thuật mà tà tu thích dùng.

Hắn không ngờ, Lê Chân lại hỏi thẳng như vậy: “Cái này…”
“Thật ra, ta chỉ tình cờ học được nó từ một quyển sách cổ, chỉ có tác dụng với người bình thường thôi, đối với tu sĩ không có tác dụng lớn.

Hơn nữa, nó cũng không làm người khác bị thương, ta cũng chưa từng dùng nó để làm việc trái pháp luật, đạo hữu không cần để trong lòng.” Lê Chân giải thích dị năng của mình thành một loại pháp thuật học được từ trong sách.
Trạch Vân vốn là một người rất phóng khoáng, ban nãy hắn chỉ hơi không hài lòng một chút thôi, thật ra cũng không quá để ý.


Lê Chân giải thích như vậy, nhớ lại người lúc nãy bị điều khiển hình như cũng không có vấn đề gì, hắn lập tức vứt sự khó chịu ra sau đầu: “Là ta đa tâm, đạo hữu thứ lỗi.”
Hắn nói xong, việc này coi như qua.
Trở lại mỏ vàng, Lê Chân lập tức gọi Hoàng Hoả ra, Hoàng Hỏa nhìn một vòng, thấy không có thứ gì ăn được, nó nghiêng đầu nhìn Lê Chân:?
“Đây là mỏ vàng, một lát nữa, ngươi giúp ta luyện vàng thành kim tinh, ta cần dùng.” Lê Chân chỉ vào mỏ vàng, nói.
Hoàng Hỏa quay đầu nhìn một vòng, nơi này nhiều vàng như vậy, phải luyện hết sao?! Lê Chân gật đầu, xác nhận đúng là như vậy, Hoàng Hỏa nhìn mỏ vàng, lại nhìn Lê Chân, nhiều vàng như vậy, nó thiêu đến bao giờ mới xong?!
Bạch Hổ xuất hiện, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Nhiều vàng như vậy, có lẽ phải thiêu đến sáng mai.

Chắc chắn cơ thể sẽ gầy một vòng, có điều ngươi béo như vậy, gầy đi cũng tốt.”
Hoàng Hỏa căm giận liếc Bạch Hổ, nó giơ cánh trái với Lê Chân, tỏ vẻ không cho ăn không làm việc.
Lê Chân thở dài, nói: “Ở đây có một con yêu thú, lát nữa cho ngươi thiêu nó.”
Hồ Mao Mao và Trạch Vân đều dùng vẻ mặt == nhìn Lê Chân, ngươi thật biết cách lợi dụng, đáng lẽ phải tự ra tay, vậy mà giờ lại trở thành đồ ăn cho Hoàng Hoả.

Hoàng Hoả cũng thật ngốc, rõ ràng là làm việc thay người ta, vậy mà còn tưởng được cho ăn ngon.
Hoàng Hoả nhận được sự bảo đảm của chủ nhân, lập tức vui rạo rực vọt tới mỏ vàng, bắt đầu đốt.

Dĩ nhiên, muốn luyện ra kim tinh thì cần phải chỉnh độ nóng một chút, nếu không, một khi Hoàng Hoả đốt bằng lửa thật của mình, chỉ sợ vàng ở đây sẽ bị cháy thành phấn hết.
Kim tinh không giống kim khối, một khối vàng bị đốt thành kim tinh xong, khối vàng đó coi như bỏ đi, toàn bộ tinh hoa bên trong đều dung nhập vào kim tinh.

Một khối vàng với trọng lượng cực cao lên tới hơn một trăm ký, chỉ có thể đốt được một giọt kim tinh.

Tuy kim tinh ở trạng thái lỏng, lộng lẫy bắt mắt, vô cùng mỹ lệ, toả sáng rực rỡ, nhưng còn nặng hơn một khối vàng.
Hoàng Hoả thiêu ở đằng trước, Lê Chân ở đằng sau hứng kim tinh, hắn không thể dùng đồ vật bình thường để đựng kim tinh, hắn đã mượn Trạch Vân hai bình ngọc lạnh, xem như miễn cưỡng có đồ đựng.

Ban đầu, hắn không biết phải dùng bình ngọc lạnh mới đựng được kim tinh, còn tưởng chỉ cần bình ngọc bình thường là được.
Tốc độ của Hoàng Hoả cực nhanh, gần như chỉ trong tích tắc.

Trong lúc Lê Chân đang vui vẻ hứng kim tinh, đột nhiên nghe thấy phía trước có một tiếng rống.
Thôn Kim Thú xuất hiện!
Thôn Kim Thú đã ăn uống no đủ nhiều ngày, nó đang ngủ ngon lành, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất nồng đậm.

Nó chưa từng ngửi thấy mùi này bao giờ, so với số vàng mà hằng ngày nó ăn còn dễ ngửi hơn nhiều.

Sau khi ngửi được mùi hương này, Thôn Kim Thú lập tức tỉnh dậy.
Mùi hương mà nó ngửi được không phải thứ gì khác, chính là kim tinh.

Đối với Thôn Kim Thú vốn thích ăn kim loại mà nói, kim tinh chính là mỹ vị tuyệt đỉnh, đây chính là kim loại cao cấp nhất! Thôn Kim Thú rất ít khi được ăn kim tinh, vì nó không có khả năng phun lửa, nên không thể luyện được kim tinh, rất nhiều Thôn Kim Thú cho đến chết cũng chưa bao giờ được ngửi mùi kim tinh.

Chỉ có những Thôn Kim Thú được thuần dưỡng mới có thể thưởng thức kim tinh.
Cứ như vậy, Thôn Kim Thú này bị mùi hương kia hấp dẫn lộ diện, nó thèm thuồng vọt ra ngoài.

Sau khi xác định được mùi hương kia phát ra từ đâu, nó lập tức tập trung sự chú ý lên kim tinh trên tay Lê Chân, nó rống một tiếng, vọt tới.
Có lẽ là vì chỉ ăn kim loại, nên chỉ số thông minh của Thôn Kim Thú không được cao, nó hoàn toàn xem nhẹ ngọn lửa đang vô cùng kích động bên cạnh Lê Chân, thậm chí chính hắn cũng tràn ngập sát khí.
Con này chỉ dài hơn ba mét, đầu vừa giống sư tử, vừa giống hổ, hoặc một động vật họ mèo nào đó.


Toàn thân đều là kim loại, mỗi lần dẫm một bước, trên mặt đất sẽ xuất hiện một cái hố nhỏ, xem ra trọng lượng rất nặng.
Bạch Hổ ngồi xổm trên đầu vai Lê Chân, nhìn con Thôn Kim Thú không biết sống chết kia, lắc đầu.

Lúc này, Hoàng Hỏa đã kích động vọt tới, dừng ngay chân Thôn Kim Thú, rồi lập tức thiêu.
Dù gì nó cũng lớn lên bằng kim loại, không đợi Hoàng Hoả thiêu thành tro, nó đã nhận ra, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một ngọn lửa màu tím đang bám trên chân mình.

Ngọn lửa không lớn, nhưng lại khiến tim nó đập mạnh, Thôn Kim Thú lăn trên mặt đất, muốn phủi ngọn lửa kia xuống.
Trong lúc Hoàng Hoả thiêu, chợt nhận ra một điều khác thường, thiêu thứ này giống hệt như khi thiêu mấy đống vàng kia.

Ngoại trừ linh khí nhiều hơn vàng, còn lại không có gì đặc biệt, so với lượng linh khí dồi dào trong tưởng tượng của nó hoàn toàn kém xa.

Hoàng Hoả thiêu một hồi, sau khi xác định thứ này hơi khó nuốt, nó dứt khoát mặc kệ Thôn Kim Thú, bay về kháng nghị với Lê Chân.
Nhìn Hoàng Hỏa chỉ vào Thôn Kim Thú tỏ vẻ nó không muốn ăn thứ này, mà muốn ăn cái khác, nếu không, nó sẽ không làm việc nữa! Hồ Mao Mao và Trạch Vân đều bất chợt sinh ra tâm tình muốn xem náo nhiệt, cho ngươi ngày nào cũng sai bảo Hoàng Hoả, ngày nào cũng lừa người ta.
Thôn Kim Thú còn đang khốn khổ lăn lộn trên mặt đất, chợt cảm thấy chân không còn đau nữa? Quay đầu nhìn lại, ngọn lửa kia không còn nữa, Thôn Kim Thú tức khắc mừng rỡ, nó đứng dậy, run run cơ thể.

Với lại, nó đã nhận được một bài học, nên không dám lỗ mảng xông tới nữa.
Lê Chân còn đang tranh cãi với Hoàng Hoả, thương nghị với con gà này nửa ngày, hắn đành dùng một phần ba linh đan của mình để làm thù lao cho nó.

Còn Thôn Kim Thú, Hoàng Hỏa tỏ vẻ nếu muốn nó thiêu, thì phải bỏ thêm linh đan, Lê Chân lập tức tỏ vẻ tự hắn động thủ là được, không cần nhờ nó nữa.
Trạch Vân và Hồ Mao Mao ở một bên vẫn còn đang xem náo nhiệt, đến khi Hoàng Hỏa quay lại làm việc, Trạch Vân mới nói với Lê Chân: “Hoả linh quả thật không dễ dưỡng, từ xưa đến giờ, chỉ có đệ tử của môn phái lớn mới dám dưỡng một con, chỉ sợ cuộc sống sau này của đạo hữu sẽ càng ngày càng vất vả.”
Ý của hắn là ám chỉ Hoàng Hoả sau khi trưởng thành, phỏng chừng linh khí mà nó cần sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Lê Chân nghe vậy, da đầu cũng run lên, Bạch Hổ ở một bên khoe khoang: “Ta đã nói trước rồi, ngọn lửa ngu xuẩn kia ngoài việc chỉ biết ăn thì chẳng có tác dụng gì đâu.

Ngươi muốn dưỡng nó, thì phải tôn nó lên mà cung phụng, cho ăn cho uống.”
Lê Chân không cãi lại được, Thôn Kim Thú lại xông lên một lần nữa, Lê Chân cất bình ngọc lạnh vào túi Càn Khôn, xoay người nhảy lên lưng nó, tức khắc khiến cho nó giận dữ.

Bất kỳ con vật nào, cũng rất không thích có thứ gì đó cưỡi trên lưng mình, điều này khiến cho bọn chúng cảm thấy nguy hiểm, bất an.

Nó lập tức điên cuồng giãy giụa.
Bỗng nhiên Lê Chân cảm thấy toàn thân Thôn Kim Thú như một khối kim loại, gần như không có nhược điểm gì, rất khó động thủ.

Hắn nện một quyền, Thôn Kim Thú chỉ bị choáng váng một chút, khó trách các tu sĩ ngày xưa thích dưỡng con yêu thú này như vậy, lực phòng thủ thật kinh người.
Lê Chân tích tụ một quả cầu điện, phóng lên người nó, chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, da của nó chỉ bị rách một chút.

Máu của nó không phải màu đỏ, mà là màu vàng cam.
Trạch Vân vội nhắc Lê Chân lấy máu của nó, đó chính là vật liệu tốt nhất để chế bùa.

Đối với Hoàng Hoả, con yêu thú này ăn không ngon, nhưng đối với các tu sĩ, cả người nó chính là bảo.

Ban đầu, Lê Chân ra lệnh Hoàng Hoả thiêu nó, Trạch Vân còn thấy tiếc.

Dù gì đây cũng là yêu thú khó gặp, cả người đều là bảo, không ngờ Hoàng Hoả lại chướng mắt yêu thú này, rồi ném cho Lê Chân.
Lê Chân cảm thấy không có vấn đề gì, hắn rút Hoả Vân Đao ra, trực tiếp đâm vào vết thương của nó.

Thôn Kim Thú ăn đau, rống lên một tiếng, Lê Chân cảm thấy như vừa đâm vào một cục đá, không ngờ thịt của nó lại cứng như vậy.
Lúc này, Trạch Vân cũng vọt tới, chém vào người nó, nhưng không thể đâm thủng.

Bây giờ hắn mới chân chính cảm thấy da thịt của nó thật sự cứng đến cỡ nào, mà con này mới chỉ là ấu thú.
Hồ Mao Mao cũng muốn hỗ trợ, nhưng Hoàng Hoả còn đang luyện kim tinh, y phải dùng bình ngọc lạnh để hứng kim tinh.

Nếu không, để kim tinh rơi xuống đất, chúng sẽ hoà vào trong đất.


Đến lúc đó, phải luyện lại một lần nữa.
Lê Chân mạnh tay cắm Hoả Vân Đao vào vết thương của Thôn Kim Thú, khiến nó đau đến mức rống liên tục, cũng vì quá đau mà toàn thân nó không ngừng run lên.
Bây giờ, Thôn Kim Thú đã bắt đầu có ý định rút lui, nhưng lại bị hai người này gắt gao bao vây nó.

Nó vô cùng tức giận, không thể tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa, nhưng nanh vuốt của nó vẫn không thể đụng tới đối phương, vậy mà đối phương có thể liên tục để lại miệng vết thương trên người nó.
Trước khi Lê Chân quăng thêm một quả cầu điện, Thôn Kim Thú nhanh chóng quỳ xuống, gục đầu, dường như muốn nhận thua xin tha.

Khoé mắt của nó còn có hai giọt nước mắt rơi xuống, trông rất là đáng thương.
Trạch Vân nhìn Thôn Kim Thú, lại nhìn Lê Chân, có hơi bối rối, hắn chỉ muốn tiêu diệt loại yêu thú gây tổn hại đến con người thôi.

Chỉ là, mới đánh không bao lâu, nó lại bày ra bộ dạng đáng thương như vậy.

Hơn nữa, còn biết quỳ xuống cầu xin người khác buông tha, Trạch Vân có chút mềm lòng.
Lê Chân thấy nó xin tha, hắn không có cảm giác gì, thật ra hắn cũng không có chấp niệm nhất định phải giết yêu thú này.

Chỉ là, nếu ban đầu nó không tự nhảy ra tìm chết, thì hắn sẽ không làm gì nó, bây giờ gia hoả này đã nhận thua, cũng không phải không thể tha cho nó, xem Trạch Vân mới đó đã mềm lòng rồi.

Nếu hắn vẫn cố chấp giết yêu thú này, chỉ sợ sẽ để lại ấn tượng là một kẻ thích giết chóc với vị đạo sĩ chính phái này.
Lê Chân cũng rất để ý đến hình tượng của mình, để lại ấn tượng thích giết chóc cho người ta luôn là điều không tốt.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức thu tay lại, Trạch Vân thấy Lê Chân thu tay lại, trong lòng giống như vừa buông xuống một tảng đá lớn.

Nếu Lê đạo hữu đã dừng tay, mình cũng không cần đánh nữa.
Thôn Kim Thú bị hai người đánh đến mức không dám nhúc nhích, thấy bọn họ thu tay lại, nó thử thăm dò lùi lại một bước, nó cho rằng hai người này dừng tay, là vì muốn thả nó đi.

Không ngờ, chỉ mới cử động một cái, Lê Chân đã nói: “Ngươi đừng đi.”
Thôn Kim Thú lập tức khựng lại, chẳng lẽ người này vẫn chưa muốn tha cho mình sao? Lê Chân chỉ vào mỏ vàng, hỏi: “Trong này nơi nào có nhiều vàng nhất, mau dẫn bọn ta tới đó.”
Thôn Kim Thú nhìn Hoàng Hoả đang vất vả làm việc, nó lập tức hiểu ý của Lê Chân, trong lòng không khỏi khổ sở, vàng ở đây đều là đồ ăn của nó mà.

Có điều, nhớ lại thủ đoạn của hắn, nó không dám chậm trễ, lập tức dẫn bọn họ đến một nơi trong hang động.
Hoàng Hoả bay tới lắc đầu với Lê Chân, nó nói yêu thú kia quá khó ăn, sao chủ nhân không giết chết? Lê Chân búng đầu nó: “Đừng nói nhảm, lát nữa còn phải làm việc đấy.”
Hồ Mao Mao đi theo bọn họ, bỗng nhiên, y ngửi thấy một mùi hương rất quái dị, nó không khó ngửi, nhưng lại giống như sắt bị rỉ, thoang thoảng trong hang động này.

Hồ Mao Mao ngừng lại, chỉ vào nơi phát ra mùi hương kia, hỏi Thôn Kim Thú: “Bên trong có cái gì?”
Cơ thể của nó giật nhẹ một cái, làm bộ không nghe thấy câu hỏi của Hồ Mao Mao, tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, Lê Chân lôi đao ra, cười tủm tỉm, nhìn cổ của nó đánh giá một chút.

Thôn Kim Thú không dám cãi vị đại lão gia này, nước mắt lưng tròng nhìn Lê Chân, rồi xoay người dẫn bọn họ đi đến nơi mùi hương bay ra.
Vì hai giọt nước mắt lúc nãy của Thôn Kim Thú, Hồ Mao Mao có cảm giác bản thân như một ác nhân đang khi dễ một đứa trẻ, y sờ đầu nó: “Xin lỗi.”
Thôn Kim Thú cọ cọ lòng bàn tay của y, lại nhìn qua Lê Chân.

Thật ra nó cũng thông minh, biết trong ba người này ai mới là người hung bạo nhất.
Đi thêm một đoạn, Lê Chân và Trạch Vân cũng ngửi được mùi sắt rỉ kia, Thôn Kim Thú đột nhiên ngừng lại, Lê Chân bọn họ lập tức phát hiện cuối hang động có một con Thôn Kim Thú khác chết đã lâu.

Con này hẳn là con trưởng thành, cơ thể của nó to gấp mấy lần bọn họ, chỉ là cơ thể không còn phát sáng nữa.
Hồ Mao Mao nhìn thi thể trước mặt, lại nhìn ấu thú bên cạnh, chợt hiểu ra, y bắt đầu áy náy.

Nếu sớm biết ở đây có thi thể của mẹ nó, y sẽ không ép nó dẫn bọn họ đến đây.
Hình như Trạch Vân phát hiện ra cái gì, hắn đi đến bên cạnh thi thể Thôn Kim Thú, thấy trên người nó có rất nhiều nấm, cùng màu với bộ lông của nó, nếu không nhìn kỹ, sẽ rất khó phát hiện ra.

Trạch Vân hái một cái, ngửi thử, rồi nghiền nát, hắn lập tức mừng rỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận