Editor: Aubrey.
“Đây là nấm vàng, ta từng thấy ở chỗ của sư thúc một lần, nhưng là ở dạng phấn.
Sư thúc luôn coi thứ này là bảo bối, ta không biết hoá ra thứ này lại mọc từ thi thể của Thôn Kim Thú.” Trạch Vân tấm tắc.
“Thứ này có lợi ích gì?” Lê Chân hỏi, loại nấm này có mùi sắt rỉ.
“Khi luyện binh khí, chỉ cần cho thêm thứ này, là có thể đề cao phẩm chất của binh khí lên gấp năm lần.
Dĩ nhiên, chỉ giới hạn với những binh khí bằng kim loại thôi.
Ở đây có nhiều như vậy, không biết có thể luyện bao nhiêu binh khí, nếu để sư thúc thấy, chắc chắn sẽ mừng đến mức phát điên.” Trạch Vân lẩm bẩm.
Nếu đã là thứ tốt, dĩ nhiên không thể bỏ qua, Lê Chân lập tức hái thật nhiều nấm vàng, không động chạm tới thi thể của Thôn Kim Thú.
Trạch Vân cũng hái không ít, lại nói: “Khó trách số lượng nấm vàng lại thưa thớt như vậy, hoá ra là mọc từ thi thể của Thôn Kim Thú, trong khi mấy năm qua Thôn Kim Thú đã giảm bớt rồi.”
Thôn Kim Thú con thấy bọn họ chỉ lo hái nấm, không động chạm đến thi thể, nên liền thành thật canh giữ ở một bên.
Chờ đến khi bọn họ hái nấm xong, lại nhờ Thôn Kim Thú con đưa bọn họ đến chỗ có nhiều vàng nhất.
Hoàng Hoả nhanh chóng làm việc, đến khi đủ kim tinh thì thôi.
Trải qua một ngày làm việc bận rộn, vàng ở nơi này gần như không còn, Thôn Kim Thú ngẩn ngơ nhìn kho dự trữ của mình đã cạn, trong lòng vô cùng ủy khuất.
Lê Chân gõ đầu nó một cái: “Ta sẽ chỉ cho ngươi một mỏ vàng khác, nơi đó cách nơi này hơi xa, đại khái hơn ngàn dặm, ngươi qua bên kia ăn đi.”
Mỏ vàng mà Lê Chân chỉ không phải là của nước này, mà là ở nước khác, đó cũng là mỏ vàng mà hắn nghe được ở hiện đại.
Sau khi vẽ một tấm bản đồ chỉ đường cho Thôn Kim Thú, nó vốn rất mẫn cảm với vàng, chỉ cần tìm được phương hướng đại khái, mỏ vàng kia sẽ không thể thoát được.
Nhìn bóng dáng của nó biến mất trong bóng đêm, Hồ Mao Mao thở dài: “Loại yêu thú này sao không ăn cái gì khác, mà lại đi ăn vàng, thật quá phí tiền.”
Trạch Vân cười nói: “Vàng thì tính là gì? Không có gì đáng giá, Hoàng Hoả của Lê đạo hữu còn khó dưỡng hơn nhiều.”
Lúc hắn nói lời này, Lê Chân đang cầm đan dược, lén dùng linh khí cắt bớt một phần ba.
Hoàng Hỏa ở bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm, sợ Lê Chân đưa thiếu.
Hoàng Hoả lập tức nuốt linh đan xuống, Lê Chân có thể nhìn thấy linh đan đang dần bị Hoàng Hoả thiêu đốt, hắn đau lòng không thôi.
Linh đan tốt như vậy, cứ thế bị thiêu, sau khi nó thiêu xong, còn thoả mãn mà ợ một cái, lại phun ra mấy quả cầu lửa nhỏ.
Ăn uống no đủ xong, nó híp mắt lại, dựa vào vai Lê Chân, muốn ngủ một giấc.
Ai ngờ, nó mới luyện kim tinh xong, Lê Chân lại bắt nó khởi động trận pháp.
Hắn dự tính trước khi đến Kinh Thành, phải hoàn thành cho xong Sát Trận, coi như là tăng thêm một biện pháp công kích.
Muốn sử dụng Sát Trận, thì phải dùng đan hoả của hắn để luyện chế, còn phải rót một chút thần thức của mình vào.
Hoàng Hoả bắt đầu không kiên nhẫn, lần nào muốn nghỉ ngơi cũng bị Lê Chân bắt làm việc.
Nó dứt khoát trở về đan điền của hắn, không chơi với chủ nhân nữa.
Trạch Vân không tiện xem quá trình luyện chế pháp bảo của Lê Chân, nên đã sớm đi ra ngoài, Hồ Mao Mao thì ở lại bên cạnh.
Lê Chân dùng đan hoả nung kim tinh trên tay, hắn lập tức bị nhốt vào một trận pháp, sát khí trong trận pháp tầng tầng chồng chất, hình thành một cái cân rất kỳ diệu.
Hồ Mao Mao nhìn thấy sát khí bị trận pháp tập hợp chồng lên nhau, tim y bỗng chốc đập nhanh.
Sát Trận uy lực như thế này, chỉ cần xảy ra một sai sót nhỏ, sẽ bị nổ ngay lập tức.
Đến lúc đó, chỉ sợ ngọn núi này sẽ bị san bằng thành bình địa.
Cũng may, điều mà y lo lắng không trở thành sự thật, Lê Chân đã sớm nghiên cứu kỹ cách sử dụng Sát Trận không biết bao nhiêu lần, nên bây giờ điều khiển rất vững.
Khoảng bốn ngày sau, Sát Trận mới được luyện xong, trong lúc luyện chế còn cho thêm một ít nấm vàng, nên uy lực của nó còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lê Chân.
Sát Trận giống như một quả cầu nhỏ màu vàng, Lê Chân thử mở rộng, nó lập tức to thành một mét vuông, cảnh vật xung quanh đều trở thành ảnh ngược của nó.
Lê Chân chuyển mục tiêu đến một tảng đá lớn, thử rót linh khí vào Sát Trận, chỉ thấy hàng loạt tia sáng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt giáng xuống, chém tảng đá kia thành từng mảnh.
Hồ Mao Mao trợn mắt há hốc mồm, nói: “Thứ này uy lực thật lớn.”
Trạch Vân thấy vậy cũng rất ngưỡng mộ, luyện chế trận pháp vốn rất không dễ dàng, như Sát Trận của Lê đạo hữu thì càng khó.
Trận pháp này yêu cầu người đó phải có sự hiểu biết rất cao về trận pháp, còn phải tinh thông luyện binh khí, mới có thể luyện được một Sát Trận uy lực lớn như vậy.
Nếu trong lúc luyện chế xảy ra vấn đề, chúng sẽ phản phệ, đủ để khiến cho tu sĩ luyện chế chúng chết không có chỗ chôn.
Không biết sư phụ của Lê đạo hữu rốt cuộc là cao nhân phương nào, trận pháp như vậy, ngay cả sư thúc của hắn cũng chưa chắc biết cách luyện chế.
Có được một trận pháp hộ mệnh tốt như vậy, tất nhiên Lê Chân cảm thấy rất mỹ mãn, hắn không chậm trễ nữa, lập tức cùng Trạch Vân đến Kinh Thành.
Đến khi cách Kinh Thành khoảng ba trăm dặm, Trạch Vân đột nhiên dừng lại.
“Chặn đường còn lại, hay là chúng ta đi bộ đi, nếu trong Kinh Thành thật sự có người của ma tu, chúng ta bay qua bay lại như vậy, chỉ sợ sẽ kinh động bọn họ.
Không bằng, chúng ta giả làm người bình thường, đi bộ tới đó đi.” Trạch Vân lấy ra một bộ y phục bình thường, thay đạo bào trên người.
Ba trăm dặm đối với ba người mà nói, nếu đi bộ thì chỉ cần một hai ngày là tới.
Hơn nữa, còn không cần tiêu hao linh khí, Lê Chân và Hồ Mao Mao đều đồng ý.
Ba người đi đường núi như đi trên đất bằng, đến tối thì nghỉ ngơi, Hồ Mao Mao còn bớt chút thời gian đi bắt vài con gà rừng, rồi lấy ra một cái nồi nhỏ trong túi của mình để nấu ăn.
Đây là lần đầu tiên Trạch Vân thấy một yêu tu mang theo nồi như vậy, Lê Chân nhận lấy gà rừng một cách rất tự nhiên, bứt lông, nhúng nước sôi, tiếp theo là dùng linh khí cắt ra thành từng khối, rồi bỏ vào trong nồi.
Không bao lâu sau, Trạch Vân lại thấy Hồ Mao Mao lấy nấm không biết hái về từ khi nào, bỏ vào trong nồi.
Lê Chân lại cẩn thận cho thêm một ít bột phấn màu xanh lục, cùng với một số gia vị khác.
Qua không bao lâu, mùi thơm trong nồi bay ra, Trạch Vân ngơ ngác nhận lấy chén thịt gà, không ngờ ngay cả gia vị mà hai người này cũng chuẩn bị đầy đủ.
Thịt gà thơm nức mũi, vô cùng hấp dẫn, trong lúc vô thức, Trạch Vân đã ăn hết chén thịt gà, mùi vị thật sự quá ngon, nên hắn lại xin thêm một chén nữa.
Ăn xong hai chén, đang định xin thêm một chén, hắn phát hiện thịt trong nồi đã không còn, quay đầu lại, hắn phát hiện bên cạnh Hồ Mao Mao đã có một đống xương gà.
Lê Chân bối rối nhìn Trạch Vân, nói: “Tốc độ ăn gà của y nhanh hơn người khác một chút.”
“Để ta đi bắt thêm.”
“Không cần đâu, ta không đói, chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút thôi.” Trạch Vân vội ngăn Lê Chân lại.
Trong lúc ba người đả toạ nghỉ ngơi, Lê Chân đột nhiên nghe thấy ở phía xa có tiếng la ầm ĩ truyền đến, nơi phát ra khá xa so với chỗ của bọn họ.
Thường ngày, trong lúc đả toạ, hắn chắc chắn sẽ xem nhẹ những sự tình như vậy, nhưng hiện tại ai biết được gần đây có ma tu hay không.
Lê Chân vẫn luôn giữ trạng thái cảnh giác, nên khi vừa có động tĩnh, hắn đã nhận ra.
Hồ Mao Mao và Trạch Vân cũng nhanh chóng mở mắt, hiển nhiên bọn họ cũng nghe được âm thanh kia.
“Đi xem?” Lê Chân đề nghị, Hồ Mao Mao và Trạch Vân đều gật đầu.
Ba người lập tức đi đến nơi phát ra âm thanh, đó là một thôn xóm nhỏ, Lê Chân không ngờ giữa rừng núi thế này mà vẫn có người ở.
Thôn xóm không lớn, đại khái chỉ có ba bốn mươi hộ gia đình, nơi phát ra âm thanh là trước cửa một căn nhà, người trong thôn đều tập trung trước cửa căn nhà đó.
Xem ra, người trong căn nhà kia đang xảy ra tranh chấp với người trong thôn.
“Không phải con của các ngươi nên các ngươi không đau lòng, con của ta còn nhỏ như vậy, không thể dâng cho Sơn Thần được.
Qua một đêm, thế nào cũng lạnh cóng mà chết, huống chi ngôi miếu kia không có người nào ở, lỡ như có thú hoang xuất hiện ăn mất con ta thì sao?” Nam chủ của gia đình kia vừa nói, vừa gắt gao đứng chắn trước cửa nhà mình.
“Đại Trụ huynh đệ, đây chính là phân phó của Sơn Thần, nếu không làm theo, Sơn Thần gia gia sẽ giáng tai hoạ xuống.
Bọn ta tốt bụng cứu các ngươi, các ngươi không thể hại cả thôn được, sao ngươi không nghĩ nếu không có Sơn Thần gia gia phù hộ, thì hiện tại làm gì có mùa màng, chúng ta sẽ bị đói chết.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Sơn Thần gia gia coi trọng con của ngươi, muốn nhận làm đệ tử, chứ đâu phải muốn mạng của nó, ngươi hà tất gì phải dây dưa như vậy.”
“Nếu Sơn Thần gia gia muốn con của ta, ta nhất định sẽ đưa cho ngài ấy, tiếc là Sơn Thần gia gia nhất quyết muốn con của ngươi.”
Lê Chân nghe vậy, nhíu mày, những thôn dân này muốn giao đứa bé kia cho Sơn Thần? Nơi này có Sơn Thần gì? Sao lại phải hiến tế người sống?
Cuối cùng, nam nhân tên Đại Trụ vẫn bị các thôn dân mạnh mẽ kéo ra.
Sau đó, trong nhà lại có tiếng khóc của nữ nhân và trẻ con truyền đến, không bao lâu sau, thôn dân ôm một đứa trẻ ra, hình như còn chưa đến một tuổi, liên tục gào khóc với đôi phu thê kia, nhưng lại bị thôn dân trói lại.
Trạch Vân muốn xông ra, Lê Chân vội kéo hắn lại: “Quan sát thêm một lát đã.”
Mấy người kia lập tức nối đuôi nhau đi đến miếu Sơn Thần, không biết ngôi miếu kia được xây từ khi nào, diện tích chỉ hơn ba mươi mét vuông, bên trong có một bức tượng thần.
Ngôi miếu này quá rách nát, hẳn là đã được tu sửa lại, nhưng do không đủ tài lực, nên chỉ có thể miễn cưỡng che mưa.
Các thôn dân quỳ gối xuống, bắt đầu cầu nguyện, rồi đặt đứa trẻ lên mặt đất, sau đó rời khỏi miếu Sơn Thần.
Lê Chân bọn họ lặng lẽ canh chừng ở bên ngoài, lúc nãy khi nghe các thôn dân kia nói chuyện, Lê Chân mới biết hoá ra là Sơn Thần báo mộng cho bọn họ để bọn họ đưa đứa bé kia đến đây, còn nói là muốn nhận làm đệ tử.
Sơn Thần gia gia kia còn liên tiếp báo mộng cho bọn họ, đều nói như thế, khiến cho các thôn dân đều tin tưởng, không nghi ngờ.
Hồ Mao Mao nghe vậy, chợt nhớ lại cách làm trước kia của mình.
Không chỉ mình y, mà còn có những yêu tu khác, thường xuyên báo mộng cho con người để lừa gạt bọn họ.
Còn y, y chỉ nhắc nhở bọn họ đừng để bị mắc mưu, có vài yêu tu làm vậy là để lấy mạng con người.
Đứa trẻ kia bị trói chặt, tạm thời không thể nhúc nhích được, Lê Chân bọn họ ở bên ngoài đợi một hồi, chợt phát hiện một con sói màu xanh lục bước ra từ miếu Sơn Thần.
Con sói kia ngửi đứa trẻ một chút, tiếp theo, nó mở cái miệng hôi thối của mình ra, định cắn đứa trẻ.
Trạch Vân không thể nhịn được nữa, hắn phi kiếm bay tới, con sói kia không ngờ ở đây còn có người khác, lại còn là tu sĩ, nó bị doạ kinh hãi, mặc kệ đứa trẻ kia mà nhanh chân chạy trốn.
Trạch Vân không đời nào tha cho con yêu quái này, dám dụ dỗ người khác để ăn thịt trẻ con, hắn trực tiếp đuổi theo, chém lên người nó, con sói kia chưa kịp kêu một tiếng, đã bị chém làm đôi.
Hồ Mao Mao chạy tới nhìn thi thể của nó, y cũng rất chán ghét loại yêu tu ăn thịt người như thế này, thấy kết cục của con sói này, y chẳng đồng tình một chút nào.
Lê Chân ôm đứa trẻ lên, hắn phát hiện tinh thần lực của đứa trẻ này rất cao, trí thông minh có thể sánh với một đứa trẻ bảy tám tuổi, hẳn là một linh thể.
Xem ra, con sói kia đã nhắm đến đứa trẻ này, nên mới dụ dỗ thôn dân mang đến cho nó.
Đứa trẻ cảm thấy có người đang ôm mình, lập tức nức nở một tiếng biểu hiện sự ủy khuất.
Đột nhiên, bé cảm thấy có thứ gì đó rất ấm áp chui vào cơ thể mình, tinh thần thoải mái trở lại, không còn khóc nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hồ Mao Mao đột ngột gọi Lê Chân tới: “Ngươi mau lại đây xem đây là cái gì?”
Lê Chân đi tới, hoá ra trên người con sói có một ống trúc nhỏ, trong ống trúc có một con thuyền nhỏ được khắc bằng gỗ.
Con thuyền này được làm rất tinh xảo, tuy đã bị cháy một nửa, nhưng trên đó vẫn còn linh khí dao động.
“Ngươi xem, đây là pháp khí gì?” Hồ Mao Mao nói xong, đưa thuyền cho Lê Chân.
Linh khí dao động xung quanh nó rất mỏng manh, vật liệu làm bằng gỗ, nên còn tản ra mùi hương rất thanh mát.
Lê Chân ngửi thử, đầu óc lập tức tỉnh táo, xem ra loại gỗ này thật sự là thứ tốt.
Nhìn thi thể trên mặt đất, Lê Chân chợt nhớ tới Hoàng Hoả, vừa lúc cho nó ăn thứ này.
Hoàng Hỏa bị gọi ra, phát hiện thi thể trên mặt đất, lập tức nghiêng đầu nhìn Lê Chân, thấy Lê Chân gật đầu, nó nhanh chóng xông lên thiêu rụi thi thể.
Trong nháy mắt, nó đã thiêu xong, nhưng vẫn chưa đã thèm, tầm mắt của nó lại nhìn đến con thuyền trên tay Lê Chân, nó uốn người, nhảy lên, giơ cánh chỉ vào con thuyền kia.
“Ngươi muốn thiêu luôn cái này?” Hoàng Hỏa gật đầu, Lê Chân đang định cốc đầu nó, đột nhiên cảm thấy con thuyền trong tay rung lên một chút, hơi lạnh bất ngờ tràn ra.
Hắn lập tức ném nó xuống mặt đất, nói: “Con thuyền này có gì đó không ổn.”
Hoàng Hỏa kích động muốn thiêu ngay, không ngờ từ con thuyền có một giọng nói truyền đến: “Đạo hữu chờ đã.”
Hồ Mao Mao và Trạch Vân đều lắp bắp kinh hãi, bọn họ không ngờ trong con thuyền này lại có một hồn phách.
Âm hồn này mặc đạo bào, tướng mạo rất đơn thuần, bộ dạng ôn tồn lễ độ, là một mỹ nam khó gặp.
“Ngươi là ai? Sao lại trốn trong đây?” Trạch Vân hỏi.
“Tại hạ là Bối Uyên, là một tán tu.
Một ngàn năm trước bị kẻ thù đuổi giết, thân thể đã bị kẻ thù hủy diệt, nếu không nhờ có thuyền Càn Nguyên này, chỉ sợ ngay cả hồn phách của ta cũng trốn không thoát.
Năm đó, thân thể của ta bị hủy, hồn phách của ta phải bám vào con thuyền này để chạy trốn, trong lúc chạy trốn, thuyền Càn Nguyên cũng bị kẻ thù đốt mất một nửa.
Hồn phách của ta bị thương nghiêm trọng, ngàn năm qua vẫn luôn ngủ trong con thuyền này.
Lần trước, bị con sói yêu kia nhặt được, nó cho rằng thuyền Càn Nguyên là một món bảo bối, nên vẫn luôn giữ bên người.” Bối Uyên giải thích.
Hồ Mao Mao bất giác gật đầu, Lê Chân yên lặng nhìn y, hắn biết trong túi của y toàn là những thứ rách nát.
Chẳng lẽ yêu tu nào cũng có tật xấu, thấy cái gì rách nát cũng cho là bảo bối sao?
“Ngươi tỉnh lại bao lâu rồi?” Trạch Vân hỏi.
“Chỉ mới mấy tháng thôi.” Bối Uyên nói xong, lại than một tiếng: “Không biết kẻ thù năm đó còn ở đây không, một giấc mộng vậy mà kéo dài hơn ngàn năm.”
Lê Chân nhìn vào mắt Bối Uyên, hỏi: “Ngươi muốn bọn ta siêu độ cho ngươi, để ngươi nhập luân hồi?”
Bối Uyên lập tức khựng người lại, vội vàng nói: “Chuyện này không dám làm phiền đạo hữu, tuy ta chỉ là một hồn phách, nhưng dù gì cũng là tu sĩ.
Dù không còn cơ thể nữa, vẫn có thể chuyển qua quỷ tu.”
“Nói cũng phải.” Lê Chân gật đầu: “Vậy bọn ta xin phép cáo từ, không làm phiền đạo hữu tu hành.”
Lê Chân nói xong, nhấc chân rời đi, Hồ Mao Mao và Trạch Vân đi theo sau, xem ra là muốn bỏ Bối Uyên ở lại một mình.
Bối Uyên vội vàng gọi bọn họ lại: “Đạo hữu chờ đã.”
“Vị đạo hữu này còn có chuyện gì?” Chuyện của một quỷ tu, Lê Chân lười quản.
Bối Uyên nhìn Lê Chân bọn họ: “Tuy ta muốn chuyển qua quỷ tu, nhưng nơi này không thích hợp cho ta tu hành, ta muốn nhờ đạo hữu mang ta tới một nơi tràn ngập âm khí.”
Hắn thành khẩn nhìn Trạch Vân, thật ra hắn rất biết cách chọn người, Hồ Mao Mao là yêu tu, vốn không có đồng tình bao nhiêu với tu sĩ nhân loại.
Lê Chân thì quá lạnh nhạt, chỉ có Trạch Vân, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.
Quả nhiên Trạch Vân cũng định đáp ứng, dù sao cũng chỉ mang người này theo một đoạn, không có gì phiền toái.
Lê Chân ra tay trước hắn một bước, nhặt con thuyền lúc nãy lên, nói: “Nếu như thế, nhà ta có một nơi rất thích hợp cho quỷ tu, nếu ngươi muốn thì đi với ta.”
Bối Uyên nhẹ nhàng thở ra: “Vậy xin đa tạ đạo hữu.”
“Không cần, *tùy tay chi lao thôi.” Lê Chân nhàn nhạt đáp.
*tùy tay chi lao: chỉ việc không tốn một chút sức lực nào, chỉ như nhấc tay.
Lê Chân bọn họ lặng lẽ trả đứa bé về giường cho gia đình kia xong, rồi lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Đi qua một ngọn núi, Lê Chân cảm thấy rảnh rỗi không có việc gì làm, nói chuyện phiếm với Bối Uyên một chút: “Bối Uyên đạo hữu, vì sao kẻ thù của ngươi lại đuổi giết ngươi?”
“Là vì một pháp bảo tuyệt thế.” Trong giọng nói của Bảo Uyên chất chứa sự hoài niệm: “Pháp bảo đó là từ một vị bằng hữu tốt tặng cho ta.
Ban đầu, kẻ thù của ta vốn không phải là kẻ thù của ta, mà cũng là bằng hữu.
Có điều, không ngờ hắn lại mơ ước món pháp bảo kia, còn cho người ám toán ta, cướp món pháp bảo kia đi.
Cướp xong còn chưa đủ, còn muốn chém tận giết tuyệt ta, ngay cả hồn phách của ta cũng không tha.”
“Đó là pháp bảo gì?” Hồ Mao Mao ở bên cạnh hỏi.
“Pháp bảo đó tên là Rồng Ngâm, có thể khiến cho sông cuộn biển gầm, nếu sử dụng trên bờ, nước trong phạm vi trăm dặm đều sẽ bị thao túng, uy thế cực đại, tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắn sẽ tránh khỏi.
Năm đó, ta chỉ dùng một lần, không ngờ uy lực kia lại khiến cho hắn động tâm.” Bối Uyên vừa nói xong, Lê Chân chợt nhớ tới một chuyện, hình như Hồ Mao Mao cũng nhớ ra gì đó, thần sắc bắt đầu trở nên cổ quái.
“Không biết kẻ năm đó đã hại đạo hữu tên họ là gì?” Lê Chân hỏi.
“Hắn tên là Tả Dương, không biết còn sống hay không.”
“Hả?” Trạch Vân đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Bối Uyên: “Bằng hữu của ngươi cũng tên là Tả Dương?”
Bối Uyên sửng sốt: “Chính xác, là Tả Dương.”
“Thật trùng hợp.” Trạch Vân ngạc nhiên: “Lần này bọn ta đến Kinh Thành tra xét, tông chủ Huyền Âm Tông cũng tên là Tả Dương.”
Lê Chân bọn họ cũng sửng sốt, hai người còn chưa biết tên của tông chủ Huyền Âm Tông.
Chẳng lẽ kẻ thù của Bối Uyên chính là tông chủ Huyền Âm Tông?
Bối Uyên lập tức kích động: “Thật sao?”
“Ta lừa ngươi làm gì, ngươi còn cái gì để lừa nữa?” Trạch Vân cười đáp.
Dường như Bối Uyên đang suy xét chuyện gì đó, hắn trầm ngâm một hồi lâu, rồi nói: “Nếu tông chủ Huyền Âm Tông chính là kẻ thù của ta, vậy ta xin nguyện hỗ trợ các vị đạo hữu một tay, giúp tiêu diệt tên yêu nhân Tả Dương kia.”
Lê Chân nhìn cơ thể trong suốt của Bối Uyên, ý tứ rất rõ ràng, hiện tại cơ thể của ngươi còn khó bảo toàn, muốn đi đâu còn phải dựa vào bọn ta.
Nếu Tả Dương kia đúng như những gì hắn nói, ít nhất người ta cũng đã tu hành ngàn năm, năm đó ngươi còn thua người ta, hiện tại làm sao đối phó được.
Sao Bối Uyên có thể không nhìn ra suy nghĩ của Lê Chân, hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Đạo hữu chớ coi thường ta, tuy ta không còn cơ thể nữa, còn bị Tả Dương ám toán.
Nhưng nhược điểm của hắn, ta biết hết, chẳng sợ đã qua hơn ngàn năm, chỉ cần hắn vẫn còn là hắn, ta nhất định sẽ giết được hắn.
Nếu không, đạo hữu thử nghĩ xem, vì sao ngay cả hồn phách của ta mà hắn cũng không buông tha.”
“Nếu đã vậy, vậy xin đa tạ đạo hữu.” Nói thật, ban đầu khi Lê Chân nghe người kia là tu sĩ tu hành hơn một ngàn năm, đột nhiên có ý định muốn bỏ của chạy lấy người.
Giỡn sao? Đó là tu sĩ có tu vi hơn ngàn năm, trong tay còn có pháp bảo Rồng Ngâm có thể khiến cho sông cuộn biển gầm.
Hắn chỉ mới tu hành vài thập niên thôi, Hồ Mao Mao cũng chỉ mới mấy trăm năm, hai người hợp lại chỉ có thể làm đồ ăn cho người ta.
Dù có tính thêm môn phái của Trạch Vân, hắn cũng cảm thấy chênh lệch khá lớn.
Nhưng nếu đã biết được nhược điểm của đối phương, vậy có thể thử.
Có lẽ là vì biết được đối thủ của mình vẫn còn sống, cảm xúc của Bối Uyên trong nháy mắt kích động, Lê Chân lại hỏi: “Không biết người bằng hữu tốt năm đó đã tặng Rồng Ngâm cho đạo hữu là ai, nếu hắn còn sống, đạo hữu có thể nhờ hắn tới hỗ trợ, cùng nhau đối phó với Tả Dương.”
Ngữ khí của Bối Uyên lập tức trở nên bi thương: “Bằng hữu tốt của ta chính là chủ nhân của Long Cung, năm đó đại nạn buông xuống, hắn lo lắng nhi tử của mình không có ai trông nom, nên mới đưa pháp bảo cho ta xem như là gửi gắm, nhờ ta hỗ trợ chăm sóc nhi tử của hắn.
Hắn tặng ta Rồng Ngâm xong, không bao lâu sau thì qua đời, thật không ngờ, thế sự trêu người, ta giữ pháp bảo của bằng hữu tốt, mà không thể giúp hắn bảo vệ Long Cung, còn làm mất mạng của mình.
Không biết qua nhiều năm như vậy, con rồng nhỏ kia còn bình yên vô sự không, nếu nó cũng xảy ra chuyện, ta thật không có mặt mũi nào gặp lại bằng hữu tốt của mình.”
Sắc mặt của Hồ Mao Mao lập tức trở nên cực kỳ khó coi, Lê Chân kéo tay áo y, gắt gao nắm chặt tay y.
Hắn chớp mắt, ý bảo y cố nhịn một chút.
Hồ Mao Mao rũ mắt, không nói gì..