Ở mạt thế đã thật lâu rồi không xuất hiện trẻ con, mà những đứa trẻ có thể sống sót được đều trưởng thành sớm.
Bởi vị thiếu thốn đồ ăn, bọn nhọ đều rất gầy, bởi vị sợ hãi gây ra tiếng động làm cho tang thi chú ý, vì vậy bọn chúng đều quen im lặng, không có đứa trẻ nào thích nói chuyện.So sánh với bọn nhỏ ở mạt thế, mấy đứa nhỏ mum múp thịt, ngây thơ như thế này thật sự thoạt nhìn đã biết chơi chắc chắn sẽ rất vui.Ba đứa con trên danh nghĩa của Phong Yến đều không phải là con ruột của hắn.Hai đứa trẻ sinh đôi long phượng thai này là con ruột của anh trai cả của Phong Yến, còn Phong Cảnh Húc lại là đứa cháu trai duy nhất của bà chị dâu hắn.Bốn năm trước anh trai chị dâu của Phong Yến gặp sự cố máy bay nên bất hạnh qua đời, chỉ để lại một đôi song sinh vừa mới sinh ra mấy tháng.
Lúc ấy Phong Cảnh Húc cũng mới chỉ 13 tuổi, cha mẹ đẻ của hắn mất sớm, sau khi thay đổi vài lần người giám hộ, hắn vẫn luôn được anh trai cùng chị dâu của Phong Yến chăm sóc.Vì thế dưới sự kiến nghị của quản gia, Phong Yến đem hắn cùng hai đứa trẻ song sinh long phượng thai kia cùng nhau nhận nuôi.
Nhưng bởi vì bất ngờ phải tiếp nhận cục diện rối rắm của Phong gia, Phong Yến vẫn luôn bận rộn công tác bên ngoài.
Bởi vậy, quan hệ của hắn cùng mấy đứa trẻ này vẫn luôn ở tình trạng xa lạ.Đặc biệt đã từng bị chuyển qua tay hết người này đến người khác Phong Cảnh Húc, sau khi hắn tiến vào tuổi dậy thì vẫn luôn mẫn cảm cùng táo bạo.
Hắn lúc nào cũng kêu gào không cần Phong Yến quản hắn, rồi một đầu chui ngay vào giới giải trí, sau khi đâm đầu vào vô số vách tường, hắn mới rốt cuộc bò được lên đến vị trí đỉnh lưu.Mà so sánh với Phong Cảnh Húc không hay trở về nhà, nguyên chủ càng chán ghét một đôi trẻ con kéo chân sau này.
Ngày thường bọn trẻ vẫn luôn sợ hãi cô ấy liền trốn tránh, nhưng nhiều lúc vẫn không cẩn thận gặp mặt cô ấy.
Hai đứa trẻ luôn trộm gọi cô ấy là “mẹ kế hư”, điều này làm cho nguyên chủ càng thêm chán ghét đôi long phượng thai này.“Chị, là mẹ kế hư.”.