Tống Sở nghe xong trong lòng cảm động, tất cả đều là vì cô, nghĩ đến cậu bé bị mắng thì trong lòng rất áy náy, vì vậy chân thành nói: "Ông nội, cháu cũng có lỗi, cháu xin lỗi ông ạ.
”Tâm trạng hiệu trưởng Tô không tốt khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ như thế này, đứa thì nghịch ngợm tùy ý vào phòng chơi cờ mà chưa có sự xin phép, rồi còn nói dối lừa nhau.
Hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mấy đứa cháu trai, thầm nghĩ mình nên giáo dục chúng cho tốt, nếu không quan tâm đến chúng, sau này, ông cụ còn có thể trông cậy gì nữa chứ?Cảm nhận được sự uy nghiêm của hiệu trưởng Tô, bọn trẻ vô cùng hồi hộp, Tống Sở lo lắng nuốt nước bọt, còn cha mẹ của bọn trẻ, đương nhiên họ không dám nói gì, ba anh em Tô Chí Phong đã được hiệu trưởng Tô nuôi nấng từ nhỏ, biết ông cụ là người nói một không nói hai, nếu ai ngăn cản ông giáo dục cháu trai, có lẽ ông cụ sẽ dạy dỗ họ luôn.
Thấy Tống Sở không vui, lúc này Giang Bác mới đứng dậy nói: "Trả lại như cũ không phải là được rồi sao?” Giọng nói này trong phòng khách bỗng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Những người khác cùng lúc quay sang nhìn anh.
Đó là cờ vây đấy!Tống Sở sáng mắt: "Đúng vậy, anh Tiểu Bác có thể sửa lại bàn cờ.
” Đầu óc của tiến sĩ đương nhiên rất thông minh, lúc trước nhân viên trong phòng thí nghiệm đã nói, não bộ của tiến sĩ có thể so sánh với máy tính.
Giang Bác ngơ ngác nhìn hiệu trưởng Tô: "Nếu như cháu có thể sửa lại bàn cờ giúp bọn họ thì ông sẽ không phạt bọn họ chứ?”Hiệu trưởng Tô nhíu mày nói: “Phạm sai lầm không đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất chính là lừa dối nhau.
” Ván cờ bị hủy khiến ông cụ rất tức giận, nhưng điều khiến ông cụ tức giận hơn nữa là mấy đứa cháu lại thông đồng lừa dối ông cụ.
Vì vậy, nếu Giang Bác nói dối, ông cụ cũng sẽ phạt luôn cả anh.
"Cháu có thể sửa chúng.
” Giang Bác đi thẳng vào thư phòng, Tống Sở vội vàng đi theo, người lớn cũng đi theo phía sau.
Trong thư phòng, đôi bàn tay nhỏ bé của Giang Bác di chuyển trên bàn cờ, trong vòng chưa đầy hai phút, ván cờ đã được đặt lại như lúc đầu.
Nhưng mọi người đều không biết nên đều nghĩ anh đang quậy phá lung tung mà thôi.
Bà nội Tô lo lắng đứa nhỏ sẽ bị chồng mình dạy dỗ, lo lắng hỏi: "Ông Tô, như vậy là được rồi, sao không để bọn nhỏ trở về nghỉ ngơi?” Bà cụ lay tay áo ông cụ, ra hiệu cho ông, như vậy là được rồi, dù không sửa lại được thì bọn nhỏ cũng đã cố gắng, đừng truy cứu chuyện này thêm nữa.
Tô Bảo Cương lo lắng nói: "Ông nội, cháu cảm thấy hình như đúng là như vậy đấy ạ.
” Sau đó, nói với những đứa nhỏ khác: "Đúng vậy không?”Những đứa nhỏ khác gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cho dù không phải vậy, bây giờ cũng phải nói như vậy, nếu không ông nội sẽ dạy dỗ bọn họ một bài học cho mà xem.
Hiệu trưởng Tô đến gần để xem xét kỹ hơn.
Kỳ thực chính ông cũng không biết có đúng hay không, nhưng ông nhìn thế cờ mấy ngày nay, vẫn nhớ rõ vài chỗ, một số vị trí ông nhớ là chính xác.
Ông xem đi xem lại các ghi chú về nước đi tiếp theo của mình trong vài ngày qua và so sánh chúng với những gì anh đã làm.
Xác nhận xong, ông cụ kinh ngạc nhìn về phía Giang Bác: “Sao cháu nhớ được hay vậy?”Giang Bác nói: "Lúc cháu bước vào đây, cháu đã nhìn lướt qua.
”Hiệu trưởng Tô ".
.
.
” Nhóc mới nói gì cơ?.