Ngay cả Thẩm Thiệu Thanh cũng nhận ra thì Trương Nhị Bảo, nhân vật chính trong diễn biến khi đó tất nhiên cũng đã biết đám người này ai.
Nếu hiện tại y vẫn là tên ngốc Trương Nhị Bảo ngày xưa có khi đã sợ hãi trốn vào góc mà khóc rồi. Nhưng bây giờ y đã hồi phục lại, cũng chẳng thấy đám lưu manh kia đáng sợ hay gì cả.
Đám lưu manh nhìn tình hình như vậy liền cười khinh bỉ. Đây là lão đại dạy bọn chúng a. Khi thấy đối phương tỏ vẻ sợ hãi liền phải cười một cách khinh thường để bọn chúng càng sợ hơn.
Hiệu quả khá tốt. Dù sao mấy người bị bọn họ bắt nạt đều là mấy người già hoặc là mấy tên nhát gan, không cần phải đánh đấm gì nhiều.
A Cường khẽ đảo mắt, dường như chuẩn bị ra chiến trường mà thở ngắn than dài đi lên phía trước, hắn ta hắng giọng nói: "Chuyện là như vầy,...khụ, ừm chỉ cần các người giao tên nhãi ca nhi kia ra thì chúng ta liền rời đi. Không cần phải phức tạp gì đâu"
Các khách nhân tò mò nhìn về phía Trương gia, dường như muốn tìm người mà mấy đám lưu manh đang nói. Qua một hồi, tầm mắt của bọn họ mới dừng lại trước một ca nhi nhỏ bé, được Trương Tam Bảo che chắn sau lưng.
Trương Tam Bảo thấy được những ánh mắt tìm tòi kia dừng đến người phía sau mình lại càng ra sức che chở. Dáng người Lưu Hoài Nhiên khá nhỏ vậy nên được Trương Tam Bảo che đến là kín kẽ.
Thẩm Thiệu Thanh nắm lấy tay Trương Nhị Bảo giật nhẹ. Hai người trao đổi ánh mắt, Trương Nhị Bảo hiểu ý, khẽ nhưỡng ra một khe nhỏ đủ để Thẩm Thiệu Thanh cùng đám lưu manh kia đàm phán.
Tim Thẩm Thiệu Thanh khẽ nảy lên, trong người giống như có một làn nước ấm chảy qua khắp nơi. Dù đang trong tình cảnh không được tốt mấy nhưng Thẩm Thiệu Thanh vẫn nháy mắt chọc ghẹo Trương Nhị Bảo, khiến cho y phải đỏ mặt quay đi.
A Cường gãi đầu mấy cái. Vết thương giữa hai chân của hắn ta mới chỉ hồi phục cách đây không lâu. Tuy rằng hắn ta không có ý định sẽ lập gia thất. Nhưng dù sao thứ đó cũng chính là niềm kiêu hãnh của tất cả các nam nhân trên cõi đời này mà.
"Muốn lấy người từ chỗ ta sao?" Thẩm Thiệu Thanh lật mặt như bánh tráng, ánh mắt của hắn hung hăng trừng về phía A Cường. Dạo trước vẫn luôn tìm tung tích của đám lưu manh này để tính sổ nhưng vì quá bận rộn nên quên béng đi.
Hôm nay lại dám đến chỗ của hắn mà đòi người sao?
A Cường nghe tiếng của Thẩm Thiệu Thanh liền khép nép kẹp hai chân lại. Mặc dù rất mất mặt nhưng sự kiện ngày đó đã trở thành bóng ma trong đời hắn ta, kể cả những huynh đệ ngày đó cùng hắn ta đi trấn lột.
"C,c,chỉ là...một ca nhi thôi. Ngươi đưa người chúng ta liền sẽ đi. Tên ca nhi đó chọc phải nơi không nên chọc vậy nên ta khuyên ngươi đừng cố giữ y lại làm gì."
Lưu Hoài Nhiên nghe thế tức thì khẽ run. Hai tay nhỏ nắm lại thành nắm đấm, môi dưới bị cắn đến chảy cả máu cũng không biết.
Thẩm Thiệu Thanh nghe thế hơi nhíu mày. Đây là chuyện riêng của Lưu Hoài Nhiên, lúc trước hắn có hỏi qua nhưng y dường như không muốn đề cập đến chuyện đó. Nếu hiện tại làm mạnh ngược lại sẽ khiến y tổn thương.
Thẩm Thiệu Thanh tính tới tính lui, có lẽ trước mắt nên giải quyết chuyện của Lưu Hoài Nhiên thì tốt hơn: "Được rồi, ngươi vào đây, ta sẽ cùng ngươi nói chuyện"
A Cường giật bắn mình. Cách xa như vậy hắn ta còn sợ muốn chết, nếu đứng gần mà còn nói chuyện riêng thì không biết hắn ta còn đứng vững được nữa không?
Dù vậy nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách làm theo lời Thẩm Thiệu Thanh nói mà thôi. Hắn ta giữ bình tĩnh phất tay ra hiệu cho huynh đệ đi theo đứng bên ngoài chờ mình. Sau đó nhắm nghiền hai mắt lại, khi mở ra lần nữa ánh mắt liền thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Thiệu Thanh chọn một nhã gian trên tầng hai để nói chuyện, Trương Nhị Bảo một bước không rời mà theo sau. Trước khi đi, Thẩm Thiệu Thanh còn hướng các khách nhân đang ngồi hóng chuyện mà cười nói: "Vì sự cố của quán chúng ta khiến các ngài mất hứng, bữa nay ta sẽ giảm một nửa tiền ăn của tất cả mọi người. Thật sự thất lễ rồi"
Đám khách nhân nghe vậy liền hoan hô, có mấy khách quen còn phẩy tay nói không sao cả, nếu quán bị đám lưu manh quấy rối bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ. Dù sao nếu sau này không được thưởng thức món ngon của Trương Đỉnh lâu nữa thì người gặp rắc rối nhất chính là bọn họ mà.
...
Thẩm Thiệu Thanh dẫn theo Lưu Hoài Nhiên cùng vào. Trương Tam Bảo khá lo lắng cho y nhưng công việc trên quán không thể chậm trễ lại được, cuối cùng đành phải nơm nớp lo lắng mà dặn dò y: "Ngươi đừng sợ, nhị tẩu phu sẽ không làm hại ngươi. Nếu có khó khăn gì cứ nói cho nhị tẩu phu biết, chắc chắn sẽ có cách giải quyết"
Lưu Hoài Nhiên chăm chú nhìn Trương Tam Bảo một hồi, cuối cùng cụp mắt xuống rồi khẽ gật đầu.
Bốn người ngồi vào bàn, không trà không nước, chỉ có không khí căng thẳng như dây đàn sắp đứt. A Cường lấy được dũng khí, mở lời đầu tiên: "Ca nhi này thiếu nợ người của Bách Hoa lâu, ngươi cũng biết đám người ở Bách Hoa lâu rất đáng sợ, giấy nợ cũng đã viết, nếu không hoàn trả đúng thời hạn liền bị bắt vào Bách Hoa lâu làm việc. Có nhan sắc liền trở thành kỹ nữ, kỹ nam, không có nhan sắc thì cho đi làm việc tay chân. Nói tóm lại, cố gắng giữ y ở đây thì sau này người của Bách Hoa lâu sẽ tìm đến quán của các ngươi mà làm loạn. Giao y ra mọi thứ liền kết thúc"
A Cường nói một lèo. Sợ Thẩm Thiệu Thanh không hiểu còn giải thích cặn kẽ chi tiết.
Còn chưa đợi Thẩm Thiệu Thanh trả lời, Lưu Hoài Nhiên ngồi kế bên đã đứng bật dậy mà hét toáng lên: "Ta không nợ tiền ai hết!"
Vẫn câu trả lời ấy, dường như phải nói quá nhiều lần nên Lưu Hoài Nhiên không hề nói lắp một chữ nào.
A Cường thấy Lưu Hoài Nhiên hét vào mặt mình như thế liền xù lông hét lại: "Còn cãi, giấy trắng mực đen rõ ràng. Nếu ngươi không trả được tiền thì liền theo ta đi Bách Hoa lâu"
Hốc mắt Lưu Hoài Nhiên đỏ bừng nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định muốn khóc. Y vẫn quật cường đứng đó trừng mắt nhìn A Cường.
Thẩm Thiệu Thanh gõ nhẹ lên bàn hai cái, sau đó mới từ tốn lên tiếng: "Nói vậy nghĩa là nếu Lưu Hoài Nhiên trả tiền cho Bách Hoa lâu liền được tự do đúng không?"
A Cường ngẫm lấy câu hỏi của Thẩm Thiệu Thanh, dường như đắn đo gì đó, cuối cùng vẫn gật đầu thay câu trả lời.
Lưu Hoài Nhiên ngược lại hốt hoảng hơn. Y không nợ nần gì cả, câu hỏi của Thẩm Thiệu Thanh đã bao hàm cả câu trả lời luôn rồi.
......................