Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu


Miệng bà cụ không ngừng lẩm bẩm, càng nói, mặt mẹ Chu càng tái mét nhưng Chu Duệ chẳng hề bận tâm, cứ thế ăn hết đĩa thức ăn cuối cùng.

"Con gái thì ăn nhiều làm gì, lại không làm việc, bảo đi xuống nông thôn thì như thể lấy mạng của nó, còn dám đòi tiền tao nữa chứ.

"
Lời của bà cụ Chu, Chu Duệ coi như gió thoảng, ăn xong cô liền rời khỏi bàn và đi vào phòng.

Cô càng thản nhiên, bà cụ càng giận, quay lại chỉ tay vào mặt mẹ Chu mà mắng.

"Xem đi, xem con gái tốt mà cô dạy dỗ ra đấy, như vậy là ra thể thống gì?”
“May mà nó đi xuống nông thôn rồi, chứ còn ở lại đây thì nhà họ Chu chúng ta mất mặt vì nó mất!"
Mẹ Chu vốn đã rất xấu hổ, lại thêm chị hai bên cạnh châm dầu vào lửa, trong lòng càng trách móc Chu Duệ hơn, cảm thấy con gái mình quá không hiểu chuyện, lớn rồi mà chẳng hề biết nghĩ cho mẹ.


Sau khi dọn dẹp xong chén bát, mẹ Chu không kìm lòng được mà vào phòng tìm Chu Duệ.


Vừa bước vào, bà thấy Chu Duệ đang thu dọn đồ đạc.

"Duệ Duệ, con! "
Chu Duệ nghe nhưng không đáp, cô ngó lơ chỉ tiếp tục sắp xếp quần áo của mình.

Từ ký ức của nguyên chủ, Chu Duệ biết rằng nguyên chủ không muốn xuống nông thôn vì những người đi trước đều không quay về.

Hộ khẩu của họ bị chuyển hết xuống nông thôn, từ dân thành phố trở thành dân quê.

Đây không chỉ là sự thay đổi về thân phận mà còn là sự thay đổi về môi trường sống—từ người ăn lương thực mua ở thành phố, biến thành người phải cày bừa kiếm ăn trên ruộng đồng, điều này nguyên chủ không tài nào chấp nhận được.

Nhưng đối với Chu Duệ, những điều trong ký ức của nguyên chủ lại chính là điều cô khao khát.

Chính vì nhìn thấu ký ức này, Chu Duệ quyết định sẽ xuống nông thôn.

Những người ở đây sống rất vất vả, cuộc sống phụ thuộc hoàn toàn vào thiên nhiên.


Nếu thời tiết thuận lợi, mùa màng sẽ bội thu.

Nhưng nếu trời không thuận, họ sẽ chẳng thu hoạch được bao nhiêu lương thực cho bản thân.

Những điều đó, trong mắt Chu Duệ, không có gì đáng lo cả.

Thiếu lương thực thì có thể trồng thêm nhưng nếu mất mạng thì thật sự là mất hết.

Trong tận thế, cô sống trong nỗi sợ hãi, lần nào rời căn cứ cũng phải trang bị đầy đủ vì lo gặp phải cơn bão thây ma.

Dù cô rất cẩn thận, cuối cùng vẫn không thể thoát chết giữa bầy thây ma.

Nơi này thì khác, chỉ vài ngày ở đây, cô đã nhận ra rõ sự khác biệt.

Điều quan trọng nhất là không có những thây ma đáng sợ đó.

Hơn nữa, dị năng hệ Mộc của cô cũng đã theo cô đến đây.

Người thành phố không trồng trọt, chẳng có cơ hội để cô phát huy khả năng dị năng của mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận