Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Dịch: Hoàng Hi Bình

***

124: Nhà máy rượu Goliath

9:00 sáng, Ngày 26 tháng 5.

Trong phòng khách của nhà thờ ở Quận Bắc Brook.

Cha Đỗ Duy và Cha Tony vẫn như trước, một người ngồi trên ghế, một người ngồi sau bàn.

Chỉ có điều lần này, biểu cảm của Cha Tony rất nghiêm nghị.

"Đỗ Duy, lần này con đã làm rất tốt, được giáo hội đánh giá rất cao. Đã quyết định để con phụ trách về tất cả sự kiện ác linh ở New York. Con có ý kiến gì khác về việc này không?"

"Không, nhưng có phải nhanh quá không?"

"Đây là quyết định của giáo hội sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Năng lực của con còn tốt hơn cả nhóm của James. Trong tình huống này, về cơ bản không có người nào thích hợp hơn con."

"Được rồi, vậy con cần phải làm gì? Con có thể nhận được gì?"

Nghe vậy, Cha Tony gật đầu và nói: "Việc mà con phải làm là giải quyết sự kiện ác linh ở New York, trước khi sự việc ở thành phố Massas được giải quyết. Thực tế thì giờ Cha có một chuyện có vẻ là sự kiện ác linh cần con giải quyết.”

"Và ngoài tiền lương, cùng quyền lợi của Người Đuổi Quỷ, con còn nhận được những vật phẩm Đuổi Quỷ do giáo hội cung cấp."

Nói xong, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đỗ Duy, Cha Tony lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật.

Sau khi mở hộp, thứ được đặt bên trong là một chiếc ô đen kiểu cũ có tay cầm dài.

Nó giống y hệt những chiếc ô đen do các ác linh cầm trên xe buýt.

Đỗ Duy liếc nhìn, cho dù không tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức quỷ dị trên chiếc ô này.


"Công dụng của thứ này là gì?"

Hắn quan sát, có quá ít vật phẩm có thể đối phó với các ác linh, giờ phải chịu trách nhiệm cho các sự kiện ác linh khắp New York, nguy hiểm phải đối mặt cũng nhiều hơn.

Cha Tony lấy chiếc ô đen ra, và đưa cho Đỗ Duy. "Chiếc ô này có lịch sử rất xa xưa, là sản phẩm của thế kỷ trước. Nghe nói đây là bộ sưu tập yêu thích của một nhà quý tộc. Nó đã được lưu truyền trong giáo hội từ rất lâu, người sử dụng đầu tiên cũng có liên quan đến con."

Đỗ Duy cầm lấy ô đen, nghi hoặc hỏi: "Có liên quan đến con?"

Cha Tony gật đầu và nói: “Đúng vậy, chủ nhân đầu tiên của nó chính là ông Andrew Dawkwe, nhưng sau khi ông ấy trở thành Hunter, chiếc ô này đã được giao cho những Người Đuổi Quỷ khác, và bây giờ chủ nhân của nó đã chuyển thành con."

Vẻ mặt của Đỗ Duy có chút kỳ lạ, hắn nghiêng đầu, ra hiệu cứ nói tiếp.

Cha Tony lại lên tiếng: "Chỉ cần con mở chiếc ô này ra, những ác linh sẽ không thể làm gì được con. Điều này sẽ giúp con rất nhiều khi đối phó với các sự kiện ác linh, và chiếc ô này được chế tác rất hoàn mỹ, con không cần phải lo lắng về việc nó bị hỏng."

Đỗ Duy nhìn chiếc ô đen.

Toàn bộ bề mặt ô sạch sẽ, gọn gàng, dù là sản phẩm của thế kỷ trước nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hao mòn, điều này đủ cho thấy nó rất được chủ nhân cũ yêu thích.

Toàn bộ cán ô được làm bằng gỗ cứng, bề mặt được phủ một lớp sơn mài, khi xoa vào lòng bàn tay có cảm giác man mát nhè nhẹ.

Đỗ Duy đặt nó sang một bên, nhìn Cha Tony, giả vờ tò mò hỏi: "Thú thật, con rất tò mò về ông Andrew Dawkwe. Làm sao ông ấy lại trở thành một Hunter? Và tại sao hiện giờ thái độ của giáo hội đối với Hunter lại rất khác so với thế kỷ trước? "

Cha Tony cười khổ nói: "Những chuyện này không được phép nói cho những Người Đuổi Quỷ bình thường trong giáo hội, nhưng con cũng sắp đến giáo hội nộp hồ sơ, sớm muộn gì cũng biết."

Vì vậy, ông giải thích: "Những Hunter bắt đầu xuất hiện từ thế kỷ trước. Họ là người có những thay đổi bất thường khibước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn. Họ rất giống ác linh, và càng mạnh mẽ hơn.”

"Đó là thời kỳ hoàng kim của giáo hội, nhưng càng về sau mức độ ác linh hoá của những Hunter càng mạnh, ý thức của họ dần dần bị bóp méo, và nhân tính gần như không còn tồn tại trong họ."

"Và khi nhân tính hoàn toàn biến mất, đó cũng là bước cuối cùng của ác linh hoá. Những Hunter sẽ hoàn toàn trở thành ác linh..."

"Đó là loại ác linh theo nghĩa đen. Chúng đáng sợ hơn những ác linh thông thường, và đã giáng một đòn mạnh vào giáo hội."

"Đến bây giờ, con có thể phát hiện giáo hội đã suy yếu rất nhiều. Chỉ có khoảng 1,000 Người Đuổi Quỷ, một phần trong đó là giữa chừng gia nhập giống như con vậy."


Một tia sáng hiện lên trong mắt của Đỗ Duy, hắn hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Thật khiến người ta tiếc hận. Tai hoạ ngầm của quá trình ác linh hoá, lẽ nào không có cách giải quyết?"

Cha Tony im lặng một lúc, có vẻ băn khoăn không biết có nên nói ra hay không.

Đỗ Duy không vội, chỉ yên lặng chờ đợi.

Hắn đã suy xét cẩn thận mới nói những lời này, và chúng hoàn toàn là phản ứng bình thường của một Người Đuổi Quỷ tò mò và đồng cảm với Hunter.

Vì vậy, không lo lắng về việc Cha Tony nghi ngờ.

Quả nhiên, một lúc sau, Cha Tony nói với giọng phân vân: "Cơ hội thành công không cao lắm... 5 Hunter bị giam giữ trong ngục tối của giáo hội là những ví dụ thành công, nhưng họ thường xuyên xảy ra vấn đề."

"Thật ra, giáo hội đã lên kế hoạch cử một Hunter đến Massas."

Nghe vậy, con ngươi của Đỗ Duy co lại: "Sau đó khi sự việc được giải quyết thì sao? Hunter sẽ xảy ra chuyện gì? Vẫn bị nhốt trong ngục tối sao?"

Cha Tony thở dài và nói: "Tất nhiên là họ sẽ bị nhốt trong đó. Tất cả đều ở trên biên giới mất kiểm soát, không thể ở ngoài quá lâu."

"Họ không chút oán hận sao?"

"Ý thức của họ đều có vấn đề, và có rất ít thời gian tỉnh táo. Nhưng Cha có thể khẳng định rằng giáo hội không hề che giấu những vấn đề này khi giúp họ giải quyết những nguy hiểm tiềm ẩn."

"Đều là tự nguyện."

"Chà, đây thật sự là một thế giới tuyệt vọng."

Giọng điệu của Đỗ Duy có chút phức tạp, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Từ khi tiếp xúc với ác linh, trở thành Người Đuổi Quỷ, thời gian tuy rất ngắn, nhưng suy tư lại rất sâu sắc.

Giáo hội không vững mạnh như trong tưởng tượng, thậm chí còn bước vào giai đoạn suy yếu.


Còn các ác linh chưa bao giờ suy yếu, và không có sự cân bằng nào cả.

Điều này cũng dựa trên cơ sở dân số, tỷ lệ ác linh rất nhỏ, nếu không, thế gian này đã không còn người sống.

Nhưng vào lúc này, cha Tony lắc đầu với Đỗ Duy, trầm giọng nói: “Đỗ Duy, thế giới này có thể khiến người ta cảm thấy bi thương, nhưng không phải là tuyệt vọng."

"Giáo hội đang nỗ lực tìm cách để giữ cho những Hunter bảo trì được ý thức."

Nghe vậy, Đỗ Duy đồng ý và nói: "Chà, đây là một tin tốt, nhưng tại sao Cha lại biết nhiều thông tin bí mật như vậy? Điều này có vẻ khác với những gì Cha đã nói lúc trước."

Cha Tony ngượng ngùng cười: "Đừng hiểu lầm, Cha không hề giấu diếm chuyện này với con. Thật ra là do những thông tin mà con thu thập được từ xe buýt. Địa vị của Cha trong giáo hội có chút thăng tiến, nên Cha mới có thể biết được chuyện này."

Nói xong, ông ta nhìn Đỗ Duy tò mò hỏi: "Có vẻ con rất hứng thú với Hunter?"

Đỗ Duy thờ ơ nói: "Tại sao không? Ông Andrew theo nghĩa nào đó đã cứu con một lần, Cha nên hiểu chứ?"

Thật ra, cha Tony chỉ thuận miệng hỏi, nhìn thấy câu trả lời của Đỗ Duy, ông ta không tò mò nữa.

Sau đó ông ta đứng dậy xoa eo, ông ta già rồi, eo không còn khoẻ như xưa.

Mà Đỗ Duy cũng đang phân loại thông tin, hiện tại hắn rất đau đầu.

Giáo hội dường như có một giải pháp cho những tai hoạ ngầm, nhưng nó tạm thời đang trong giai đoạn thử nghiệm, cơ hội thành công không cao.

Vấn đề là thái độ của giáo hội đối với Hunter đều do Cha Tony nói, hay nói cách khác đó là lời nói một phía.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hoặc hiểu rõ, Đỗ Duy vẫn không định tiết lộ thân phận.

Một Hunter hoàn toàn không mất kiểm soát, một khi bị giáo hội phát hiện, cứ theo tình hình hiện tại, e rằng sẽ trở thành công cụ chuyên đối phó với ác linh.

Hay một sản phẩm thử nghiệm?

Tổ chức trừ tà lại vô cùng kiêng dè với những Người Đuổi Quỷ hàng đầu, điều này có nghĩa là nội bộ đã cực kỳ suy bại.

Hắn khoanh tay lại, ánh mắt mờ mịt: "Nhân tiện, giáo phái Vidar đã tấn công con, con đã gặp một cái xác rất giống ác linh."

"Gì?"


Cha Tony sửng sốt trong chốc lát, lập tức đi tới bên cạnh Đỗ Duy, vội vàng nói: "Con đang nói xác chết? Có phải rất giống một xác ướp, nội tạng đều bị lấy đi?"

Đỗ Duy nghĩ tới cái xác ở nhà bị hắn mổ xẻ, vẻ mặt kỳ quái nói: "Đúng thế... không khác là mấy, nhưng con đã giải quyết xong, con rất tò mò thứ này là cái gì."

Cha Tony hít một hơi thật sâu và giận dữ nói: "Thật là báng bổ. Bọn Vidar là một lũ đáng phải xuống địa ngục... Chúng thực sự đáng chết!"

Bộp ……

Cha Tony không kìm được đập bàn.

Sau đó ông ta nói với giọng đầy căm hận: "Cái xác đó chắc hẳn khi còn sống đã giết rất nhiều người, vì vậy nó được Vidar lựa chọn làm tài liệu."

"Tài liệu?"

“Đúng vậy, linh hồn của nó sẽ bị tra tấn và bị ghim vào một thứ gì đó, đó thường là vũ khí dùng để giết người. Và giáo phái Vidar sẽ sử dụng một số phương pháp tương tự như nguyền rủa, để đưa thông tin về người bị giết vào trong lồng ngực của xác chết."

"Thông tin càng cụ thể, tốc độ xác chết tìm được mục tiêu càng nhanh".

"Thứ này được giáo hội gọi là ác thi. Nó không phải là một ác linh, nhưng nó có những đặc tính tương tự."

...

Sau khi Đỗ Duy rời khỏi nhà thờ, với chiếc ô đen trên người, cũng như một túi tư liệu về những sự kiện bị nghi ngờ là ác linh.

Để có được những lợi ích mà giáo hội cung cấp, hắn cũng phải giải quyết một số vấn đề.

Nhưng theo Cha Tony, vấn đề này không có gì rắc rối, và ngay cả việc có ác linh tồn tại hay không cũng là điều mơ hồ.

Cho nên giờ hắn sẽ tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi xem, đợi đến tối sẽ xử lý lũ Vidar.

Khi đó, hắn sẽ tạo cho Vidar một bất ngờ lớn.

Gọi xe, Đỗ Duy dặn dò tài xế: "Tới Nhà máy rượu Goliath..."

Sau đó, hắn ngồi ở ghế sau và mở túi tư liệu.

[Nhà máy rượu Goliath nằm ở ngoại ô phía tây của New York. Chủ của nó là một phụ nữ 31 tuổi đã ly hôn, Goliath Victor. Cô ấy gặp phải một số điều bất thường vài ngày trước. Cô ấy phát hiện ra rằng có một người vô hình trong nhà máy rượu...]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận