Két một tiếng.
Khi Alexis mở cửa, nhanh hơn nhiều so với Đỗ Duy nghĩ.
Hắn ho một tiếng, thản nhiên ném tàn thuốc đi, rồi dập tắt.
Alexis nhìn thấy điều này, đôi lông mày đẹp khẽ nhăn, khịt mũi khó chịu.
Cô ấy thực sự không thích Đỗ Duy hút thuốc, nói chính xác là cô ấy không thích hút thuốc quá nhiều.
Vì điều đó có hại cho cơ thể. Lỡ như có kế hoạch sinh con trong tương lai, hút thuốc và rượu sẽ rất có hại cho đứa bé.
Nhưng cô ấy chưa kết hôn, nên cô không tiện nói về vấn đề này.
Nhưng Alexis nhìn Đỗ Duy một cái, nhưng không để ý "quà" ở đâu.
Đây là vấn đề về góc nhìn.
Vì vậy, cô hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh yêu, món quà mà anh đã chuẩn bị đâu?"
Còn Đỗ Duy thì cười mỉm: "Ở ngay trên xe, chắc chắn em sẽ thích."
Nói xong, hắn nghiêm túc nhìn bạn gái của mình.
Nhìn thế nào cũng không giống em ấy đã trang điểm.
Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, Alexis vẫn đẹp ngất ngây.
Ngũ quan của cô vốn rất đẹp, cô ấy chỉ mặc một chiếc váy trắng nhạt, không tạo cảm giác lạnh lùng, quyến rũ như trước, thay vào đó là một khí chất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Tuy nhiên, dù vậy, vóc dang cao gầy của cô cũng khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Alexis bị ánh mắt khao khát của Đỗ Duy làm cho có chút ngượng ngùng, nhưng cô lại bất giác mỉm cười.
"Nhìn có đẹp không, anh yêu?"
Cô nhìn Đỗ Duy đầy khiêu khích, khi đến bên hắn, cô định ôm hôn hắn thật nồng cháy.
Vô tình, cô liếc nhìn về phía cái xe.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến cô choáng váng.
"Cái này… cái này......"
Alexis ngẩn ra, cô quay đầu lại, không tin nhìn Đỗ Duy: "Anh yêu, đây là món quà mà anh đã chuẩn bị sao?"
Cô ấy có nhầm không, trong cốp xe đầy hoa tươi, dính đầy sương sớm, có vẻ như vừa mới hái xuống không lâu.
Đỗ Duy cười mỉm: "Như thế nào, có phải là bất ngờ lắm không?"
Trong khi nói chuyện, Đỗ Duy kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Alexis và kéo cô đến ghế sau của xe.
Bên trong chứa đầy các loại hoa khác nhau.
"Nhìn xem, ở đây còn có."
Alexis hoàn toàn choáng váng, cô giận đến mức muốn đánh Đỗ Duy.
Niềm vui bất ngờ mà mình chờ đợi lâu như vậy, hóa ra lại là một xe hoa tươi?
McLaren GT dùng để chở hoa, chắc chỉ bạn trai mình mới nghĩ ra.
Và điều quan trọng nhất, dường như lần đầu tiên cô nhận được món quà là hoa.
Sau bao lâu, khái niệm niềm vui bất ngờ của hắn vẫn chỉ thể hiện ở số lượng thôi sao?
Đây thực sự là một thẳng nam hay sao?
Alexis hơi hoài nghi về nhân sinh.
Nhưng Đỗ Duy vẫn có chút tự hào giới thiệu: "Những bông hoa này đều là anh hái từ biển hoa ở thành phố Sikelin trong đêm. Mỗi loại một bông hoa, anh nghĩ em sẽ rất thích."
"Lần trước em không chịu để anh tặng son, anh nghĩ em nói cũng có lý."
"Thế nào, hoa tươi lần này rất tuyệt đúng không?"
Nói xong, Đỗ Duy nhận thấy biểu hiện của Alexis có chút không đúng, hắn vội vàng hỏi: "Em yêu, em không thích hoa sao?"
Alexis dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn nói: "Cũng... cũng thích, vừa rồi anh nói là tự mình hái những bông hoa này?"
"Đúng."
Alexis hỏi lại: "Vậy là anh chạy đến Sikelin vào buổi tối, chỉ để hái hoa, và chuẩn bị cho điều bất ngờ này cho em?"
Đỗ Duy sờ sờ sau đầu, lúng túng nói: "Có chút tục?"
Alexis nhìn hắn, đôi mắt xanh lam ngấn nước, trong đó ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp, sâu thẳm như xoáy nước, khiến Đỗ Duy mê đắm.
"Nó thực sự tục, nhưng..."
Alexis nghiêng đầu, hôn lên miệng của Đỗ Duy: "Em rất thích quà của anh, cũng rất thích anh."
"Nhưng anh đã chạy đến Sikelin cả đêm, temôi không biết phải nói gì về anh."
"Anh.. anh thật khiến em đau đầu."
Alexis không nhịn được ôm lấy Đỗ Duy, nhón chân hôn lên mắt hắn: "Anh yêu, anh khiến em mê muội."
Đỗ Duy ôm lấy chiếc eo mềm mại của cô, dịu dàng nói: "Em thích là anh vui rồi."
Alexis cười cười, ghé vào tai hắn hỏi: "Vậy thì anh yêu à, giờ có phải chúng ta nên nói chuyện, anh có liên quan đến vụ án của cảnh sát không?"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Sao có thể? Anh không hề có dính líu. Tom chưa nói cho em biết sao?"
Alexis chế nhạo: "Anh cho rằng em sẽ tin?"
"Mẹ em nói với em rằng đàn ông các người có một bộ mật mã, hơn nữa quan hệ càng tốt, các người sẽ che chở cho nhau."
“Anh coi thường phụ nữ quá rồi đó anh yêu.”
Đỗ Duy vẫn rất bình tĩnh: "Anh nghĩ em nên tin tưởng anh, em đang chất vấn anh, anh trong mắt của em không đáng tin như vậy sao?"
Alexis dỗi: "Muốn em tin tưởng anh, okey, cùng ta vào nhà, lên giường rồi từ từ bàn chuyện, hihi."
Ánh mắt của Đỗ Duy thay đổi: "Anh thấy không khỏe lắm."
Alexis nói một cách tinh nghịch: "Ồ? Đàn ông cũng có kinh nguyệt sao?"
Cô không nói lời nào, kéo Đỗ Duy vào nhà.
……
2 tiếng sau.
Đỗ Duy ngồi trên giường, lẳng lặng lấy ra một bao thuốc lá từ trong quần áo trên sàn, song hắn nghĩ dùng zippo trước mặt của Alexis cũng không phải là ý hay, nên chỉ có thể cầm trên tay.
"Đây, em mua cho anh một cái."
Alexis nằm bên cạnh, lấy một hộp quà trên đầu giường, sau khi mở ra, bên trong có một chiếc zippo tinh xảo.
Đỗ Duy lúng túng lấy zippo tự châm.
Sau khi hút thuốc, đột nhiên cảm thấy hơi lạ.
"Không phải em không thích anh hút nhiều sao?"
Alexis thản nhiên nói: "Còn tùy vào thời điểm, sau này anh bớt hút thuốc là được. Ngoài ra, lần sau đừng dính vào chuyện của cảnh sát. Những kẻ giết người đó rất nguy hiểm."
Đỗ Duy ừ một tiếng.
Những gì hắn nói với Alexis là hắn đã hợp tác với cảnh sát trong việc xử lý một vụ án hình sự, về phần ác linh, hắn không đề cập một lời.
Hắn vẫn nói dối để qua ải.
Ôi, phụ nữ.
Trong lòng nghĩ như vậy, song trên mặt của Đỗ Duy không hề lộ ra điều gì khác thường, nhẹ giọng hỏi: "Mà này, hoa thì làm thế nào? Anh đã hái rất nhiều, ít nhất cũng 1-2 ngàn bó. Có cần gọi bảo vệ lấy nó ra không?"
Alexis trợn mắt: "Làm sao có thể người khác chạm vào đồ mà anh tặng cho em? Lát nữa em sẽ tự mang vào."
Vừa nói Alexis vừa bước xuống giường, dáng người nóng bỏng khiến Đỗ Duy thèm khát.
"Em đi tắm trước, buổi nay anh có về nhà không?"
Alexis vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, bây giờ ở nhà chỉ còn Annabelle và đồng hồ cổ, về phần Cái Bóng đã bị mình biến thành một ác linh đeo mặt nạ mới, nó gần như đã chết, có về nhà hay không cũng chả sao.
Vì vậy, Đỗ Duy nhìn theo bóng lưng của bạn gái, cười nói: "Tối nay anh sẽ không về nữa. Anh đang định cho mình một kỳ nghỉ, và ở bên em vài ngày."