Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Nữ tu sẽ nuốt chửng những giấc mơ.

Khi càng nhiều giấc mơ bị nuốt chửng, nó sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, cho đến khi nó nhảy đến hiện thực và trở thành một dạng tồn tại ma linh đáng sợ.

Vì vậy, khi Đỗ Duy bị lôi kéo vào một cơn ác mộng mới, hắn biết rằng nữ tu sớm muộn sẽ đụng độ hắn.

Chỉ là……

Cơn ác mộng mới này dường như vẫn chưa bắt đầu...

Trong lối đi hẹp đó, Đỗ Duy phủi nhẹ lớp bụi trên người, ngẫu nhiên nhìn xung quanh.

Đây là một hội trường được trang trí sang trọng, nhiều nam nữ ca hát, nhảy múa, với tiếng nhạc du dương, mọi thứ trông thật đẹp.

Ngọn nến thiêu đốt, ánh đèn rực rỡ...

Nhưng những người đó không có phản ứng gì khi Đỗ Duy đến.

Như thể, đối với bọn họ, Đỗ Duy hoàn toàn không tồn tại.

"Cứ chờ một lát, chắc nó sắp đến rồi."

Đỗ Duy liếc nhìn đôi nam nữ đang múa hát, cúi đầu xách ba lô, đi tới ghế sô pha trong góc hội trường.

Thế giới mơ mộng hỗn tạp này, cơ bản là một chuỗi những cơn ác mộng.

Trong trường hợp không may mắn, giấc mơ mà Đỗ Duy bị kéo vào này, chắc chắn là một cơn ác mộng vô cùng kinh hoàng.

Nhưng nó vẫn chưa bắt đầu.

Vì vậy, việc Đỗ Duy phải làm tiếp theo rất đơn giản, chỉ cần chờ đợi.

Một khi nữ tu xuất hiện, ả ta sẽ bắt đầu ăn ngấu nghiến giấc mơ này.


Hắn sẽ chuồn ngay, không chút do dự.

Tất nhiên…

Đỗ Duy cũng đang cân nhắc một việc. Đó là khả năng có thể giết được nữ tu trong mơ...

Mặc dù hắn đã sẵn sàng tìm ra tên thật của ác ma nguồn gốc của lời nguyền, đuổi nó ra khỏi thế giới, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào phương pháp này.

Càng nhiều phương án, cơ hội thành công càng lớn.

Trước khi nó khủng khiếp đến mức không thể hiểu nổi, trước tiên hãy tìm cách giết nó.

Đỗ Duy sẽ không ngồi nhìn nữ tu mạnh lên, sau đó cùng nó tử chiến.

Thế thì não tàn quá.

Và nó không phù hợp với hành vi của Đỗ Duy.

"Nếu mình có thể đánh dấu hàng trăm ác linh, rồi đưa tất cả những ác linh đó vào giấc mơ của mình, sẽ có thể đối đầu với nó, thậm chí tấn công nó."

"Nhưng có một vấn đề. Mình phải duy trì sự tồn tại của giấc mơ, nếu không một khi tỉnh lại, chẳng biết ác linh này lại chạy đến đâu nữa."

"Hoặc sẽ phải nhìn vào tất cả ác mộng."

"Điều này không dễ làm, nhưng không phải là không thể."

Trong lúc nói chuyện, Đỗ Duy nhìn hoa văn kim đồng hồ trên tay phải: "Không biết có thể kéo xe buýt vào giấc mơ của mình hay không..."

Nếu ác linh không ám vào con người, nó không có thực thể.

Nó chỉ có thể được nhìn thấy bằng trạng thái Quỷ Nhãn, và mục tiêu của nó.

Nhưng xe buýt thì khác, đó là một dạng tồn tại mà Đỗ Duy không tài nào hiểu được, sự khủng khiếp của nó khó có thứ gì sánh bằng.

Giọng của Đỗ Duy hơi trầm: "Tính khả thi rất lớn."

Lần trước, hắn đã lợi dụng quy luật sẽ chết nếu không xuống xe trước 12 giờ, để giết một nữ tu khác. Lần này hắn cũng có thể giở chút mánh khoé.

Song hắn phải giải quyết một việc.

Có nghĩa là, nếu trong mơ, hắn dụ nữ tu lên xe buýt, thì chiếc xe buýt có khả năng sẽ đi từ giấc mơ đến hiện thực.

Rốt cuộc, các bến xe đều là trường học không tồn tại trong thực tế, đối với nó, giấc mơ chẳng thể là chướng ngại gì to tát.

Và thứ mà Đỗ Duy tiến vào giấc mơ lúc này chính là ý thức của hắn, sau khi được xe buýt đưa về hiện thực thì ý thức và thể xác của hắn sẽ bị tách rời.

Khi đó, hắn có thể gặp một số vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Rất có thể sẽ biến thành người thực vật...

Ý thức có thể trở thành ác linh...

Giống như cái kiểu mà hắn đã từng bị ác linh Đỗ Duy nhốt vào trong gương.

Đỗ Duy sờ sờ mặt nạ trên mặt, thầm nói: "Phải nghĩ cách giữ xe buýt ở lại trong mơ. Ít nhất nó không thể trở lại hiện thực cho đến khi mình giết chết nữ tu."

Đột ngột……

Vào thời điểm này, một số thay đổi đã diễn ra trong giấc mơ.


Trong hội trường này, những đôi nam nữ múa hát bỗng nhiên ngừng lại.

Mọi người tản ra và đứng sang một bên.

Trong đám đông, một người đàn ông mặc vest, trang điểm thằng hề bước ra.

Khuôn mặt của gã được vẽ bằng sơn dầu màu đỏ đen, để tạo ra một khuôn mặt tươi cười. Trong bối cảnh này, trông nó rất gớm ghiếc.

Vừa ra tới, thằng hề duỗi một ngón tay ra dấu im lặng: "Tôi là người dẫn chương trình Wallace. Giờ tôi muốn báo cho các bạn biết hiệp một của bữa tiệc này đã kết thúc, hiệp hai sẽ có rất nhiều trò chơi hồi hộp và thú vị."

Khóe miệng của gã hề Wallace nhếch lên, nụ cười của hắn ngày càng trở nên quái dị.

Tất cả đàn ông và phụ nữ có mặt đều hào hứng.

Họ dùng một loại âm thanh rất nhỏ, nói: "Xin hãy nhanh chóng bắt đầu, chúng tôi không thể chờ thêm được nữa."

Thằng hề Wallace cúi đầu, khi gã ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đã đỏ như máu.

Nhưng mọi người dường như không thấy, vẫn hưng phấn.

Trong góc, Đỗ Duy, người vẫn luôn ngồi trên sô pha, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát.

Hắn biết rằng cơn ác mộng cuối cùng cũng sắp bắt đầu, nữ tu sẽ giống như ngửi được mùi của con mồi, vội vàng chạy tới...

Đỗ Duy là khán giả, xem cơn ác mộng phi lý này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.

Lúc này, gã hề tự xưng là Wallace cười nói: "Ai cũng cô đơn, sống trong xã hội, bon chen trên đường đời, cuộc sống tẻ nhạt nhàm chán khiến ta lãng quên quá nhiều thứ."

"Bạn bè, người thân, người yêu, thầy trò."

"Sự cô đơn của con người bắt nguồn từ sự thờ ơ và ích kỷ của nhân tính. Chúng ta bởi vì những lý do đó, xa lánh những mối quan hệ phức tạp này."

"Và hôm nay, trong hiệp 2 của bữa tiệc, một trò chơi liên quan đến mối quan hệ giữa các cá nhân sẽ bắt đầu."

"Mọi người sẽ nhận được cuộc gọi từ những người đã bị bạn lãng quên."

"Đương nhiên, có thể không phải người..."

Những lời của thằng hề Wallace nghe rất triết lý và có ý nghĩa giáo dục.

Nhưng……


Đây là một cơn ác mộng.

Đỗ Duy vô cảm nhìn cảnh tượng này, trong lòng không chút dao động.

Theo logic của ác mộng, người gặp phải loại mộng này, sẽ rơi vào tình trạng sợ hãi và tuyệt vọng.

Nó bắt đầu từ sự đơn giản và kết thúc trong sợ hãi.

"Người mơ giấc mộng này chắc là mắc một chứng bệnh tâm thần nào đó, hơn nữa có khả năng sắp suy sụp tinh thần."

Giấc mơ và hiện thực đối lập nhau, nhưng cũng là sự phản ánh của hiện thực.

Tuy nhiên, điều này không quan trọng với Đỗ Duy, hắn không quan tâm đến việc trở về thực tại, và nghĩ đến việc giúp người khác thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Chỉ là thói quen nghề nghiệp, dẫn đến vô thức phân tích...

Trong hội trường, rất nhanh có nam nữ sớm nhận được cuộc gọi, họ nhìn xuống màn hình smartphone, nhưng nhanh chóng hoảng hốt.

Tiếng la hét chói tai liên tiếp vang lên...

Thằng hề tự xưng là Wallace cũng bỗng dưng biến mất.

Ác mộng từ màn này sang màn khác, các nhân vật và cảnh tượng liên tục thay đổi.

Đỗ Duy vừa xem, vừa lấy lá bài Joker từ trong túi ra.

Trực giác mách bảo hắn rằng nữ tu đang đến...

Tuy nhiên, đúng lúc này, chuyện khiến hắn không ngờ được đã xảy ra.

Smartphone của hắn đổ chuông.

Trên màn hình hiện lên một số điện thoại xa lạ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận