Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Dịch: Hoàng Hi Bình

Trong hành lang.

Tiếng bước chân dần vang lên.

Đỗ Duy không truy tìm nguồn gốc của dấu chân trên đầu tường, mà lựa chọn đi thẳng xuống lầu.

Sự bất thường của bệnh viện tâm thần chỉ xuất hiện sau khi màn đêm buông xuống.

Nhưng trước đó, dị thường đã tồn tại, không phải vì sự xuất hiện của Đỗ Duy và những người khác mà gây ra sự kiện ma quái này.

Vì vậy, dựa trên những gì đã quan sát vào buổi chiều, hiện giờ đã xác định được tổng cộng có hai nơi an toàn.

Một là tháp đồng hồ nơi bà Taylor đã đi vào.

Thứ hai là tòa nhà nơi bệnh nhân tâm thần ở.

Nếu 2 nơi này không an toàn, những người này không thể sống đến tận giờ.

Ngoài ra...

Còn có nhóm của James...

Giống như Đỗ Duy đã từng nghĩ, những Người Đuổi Quỷ ưu tú do giáo hội phái đến không quá mạnh, nhưng họ có “trang bị” tốt, nên không dễ gì bị ác linh tiêu diệt.

Rốt cuộc, chiếc máy ảnh dùng để đối phó với những ác linh, không hề tầm thường.

Chỉ cần bị chụp phải, trong khoảng thời gian nhất định, ác linh không thể tấn công con người.

Nói cách khác, tình huống của Đỗ Duy nguy hiểm hơn một chút.

Mình đã nói điểm hẹn ở tháp đồng hồ, sau khi giải quyết ác linh, họ cũng nên đến đó.


"Đến lúc đi rồi!"

Đỗ Duy nói với chính mình, đi từng bước xuống lầu.

Cả cầu thang im lặng, tất cả những gì hắn có thể nghe thấy là tiếng bước chân và tiếng thở của chính mình.

Thậm chí, hắn còn nghi ngờ rằng mình là người duy nhất trong tòa nhà này, còn các phòng khác đều không có ai.

……

Vài phút sau.

Ở bên trong một bệnh viện tâm thần.

Cơn mưa nặng hạt vẫn còn đó.

Đỗ Duy đứng dưới lầu, kéo mũ áo gió lên, che gần hết khuôn mặt.

Kể từ khi lên chiếc xe buýt kỳ lạ đó, hắn đã có thêm nhiều bộ quần áo có mũ trùm đầu không thấm nước, để mặc vào những ngày mưa.

Một là để giữ ấm, hai là tiện lợi hơn, để không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của bản thân.

Thở ra một hơi ngột ngạt, ánh mắt Đỗ Duy dừng lại trước cổng bệnh viện.

Vị trí của hắn ở xa cánh cổng nhất, trên một đường thẳng và chính giữa là tòa tháp chuông mang đậm phong cách giáo hội.

Tòa nhà ở gần hơn một chút là nơi ở của những bệnh nhân tâm thần.

Hắn ước tính rằng đám người James sẽ đến tháp đồng hồ nhanh hơn mình.

Tất nhiên, tiền đề là họ đã giải quyết được ác linh ở cổng.

Không còn nghĩ ngợi gì nữa, Đỗ Duy đi trong mưa, hướng về tháp đồng hồ.

Mực nước trên mặt đất đã cao khoảng 7 milimét, nước bắn tung tóe theo từng bước chân, tạo thành đường nét của một dấu chân, nhưng nó nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi.

……

Ở một nơi khác.

Cửa trượt tự động của bệnh viện tâm thần đã được mở ra.

Một cái xác không đầu giống hệt Đỗ Duy đang nằm yên lặng trên mặt đất, đầu thì nghiêng ngã trong vũng nước cách đó không xa.

Ở phía đối diện với cái xác, tình trạng của đám người James cũng tốt cho lắm, quần áo đều bị ướt do mưa.

Bóng đen tâm lý do ác linh Đỗ Duy gây ra đối với họ quá lớn, khi gặp lại một ác linh giống như Đỗ Duy, họ sợ hết hồn.

"Cũng may thứ này có thực thể. So với ác linh Đỗ Duy, chỉ là một con cừu non ăn cỏ."

James lau con dao găm hình thánh giá màu bạc đang cầm trên tay, khá thoải mái.

Con dao găm hình thánh giá màu bạc của anh ta dài và nặng hơn của Đỗ Duy, dùng dao găm để miêu tả thì không chính xác, phải là đoản đao mới đúng.

Lúc này Harry ở bên tái mặt hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cảm giác mà bệnh viện này mang đến cho gã vô cùng nặng nề, giống như đang đối mặt với vách núi và vực thẳm vô tận.


Cảm giác này thậm chí còn mạnh hơn cả sự ức chế và kinh khủng ở trong phòng khám tư vấn.

James liếc mắt nhìn Harry, nghiêm túc nói: "Cứ làm theo lời của anh Đỗ Duy, chúng ta đến tháp đồng hồ hội họp với anh ấy."

Harry gật đầu im lặng, trong khi Homill nói với chút lo lắng: "Cháu hy vọng rằng anh ấy không sao, nếu anh ấy chết ở đây, đó sẽ là một mất mát lớn đối với giáo hội."

James gật đầu đồng ý: "Chắc không đến nỗi thế đâu. Cha Tony đã bảo năng lực của anh ta rất mạnh, dày dặn kinh nghiệm hơn cả những Người Đuổi Quỷ bình thường."

……

Vào lúc đó, Đỗ Duy cũng đang gặp chút rắc rối.

Trời mưa to, hắn dừng lại, để nước mưa lất phất trên người, nhỏ xuống cả chiếc áo gió không thấm nước.

Trước mặt hắn có một một ngọn đèn đường, được đặt rất thấp, rất mờ, bởi vì mưa tuôn như trút nước, nên có thể thấy rõ sự hình dạng của hạt mưa.

Trong ánh sáng của ngọn đèn đường, có một người đàn ông mặc áo bệnh nhân đang quỳ xuống. Làn da trên mặt tái nhợt và sưng tấy như bị ngâm nước, đôi mắt trống rỗng chết chóc, ngực cũng không còn phập phồng.

Rõ ràng đây là một cái xác.

Động tác của nó cũng rất kỳ lạ, hai tay ôm ngực, cứ như đang cầu nguyện.

Đỗ Duy cau mày, ở trong trạng thái Quỷ Nhãn có thể cảm nhận rõ ràng loại hơi thở quái dị đó.

"Hinh như mình đã gặp..."

Đỗ Duy ngây người nhìn cái xác, tuy vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại hiện lên một tia nghi hoặc.

Hắn đã nhìn thấy cái xác này...

Hmm... Đó là bệnh nhân tâm thần tên Ryan.

Khi hắn nhìn thấy kẻ này, Ryan vẫn còn sống khỏe mạnh, mới đó đã biến thành thế này.

Ngay cả sau khi rời khỏi tòa nhà nơi bệnh nhân tâm thần đang ở, Ryan đã chết vì một lý do nào đó mà không thể giải thích được. Nhưng lớp da của xác chết đã xuất hiện tình trạng phù thũng, chắc đã chết được vài tiếng.

Trục thời gian hoàn toàn không khớp...

"Trừ khi thứ đầu tiên mình nhìn thấy là một cái xác."


Đỗ Duy nảy ra ý nghĩ này, nhưng nhanh chóng phủ định.

Trước khi trời tối, trong số những người mà Đỗ Duy nhìn thấy và tiếp xúc, ngoại trừ viện trưởng - bà Taylor, thì những người khác đều là bệnh nhân tâm thần.

Tạm thời không đề cập đến việc bà Taylor này làm sao sống sót được sau vụ cháy, nhưng chắc chắn bà ta đang che giấu điều gì đó.

Còn với những bệnh nhân tâm thần, chưa chắc họ đã chết từ lâu.

Bởi vì điều đó rất vô lý.

Trong giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, không có ác linh nào có thể che giấu thân phận của chúng trước mặt của hắn.

Trí tuệ của ác linh chỉ giới hạn trong những quy luật cứng nhắc. Cho đến nay, chỉ có ác linh mặt nạ sở hữu nhân cách của Đỗ Duy mới có trí tuệ.

Sau những phân tích trên, Đỗ Duy đã đưa ra một kết luận không tốt.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ bệnh viện tâm thần bị chia cắt thành hai chiều không gian.

Bệnh viện tâm thần vào ban ngày là bình thường, nhưng vào ban đêm, yêu ma sẽ hiện ra.

Một thi thể khác của Đỗ Duy, Ryan đã được đám người James nhìn thấy.

Và chủ nhân của con mắt ở trước cửa.

"Vì vậy, đây chính là nguyên nhân tại sao, phải ở trong phòng khi đêm đến? Nhưng chắc phải còn một số bí mật mà tôi chưa khám phá ra."

Ánh mắt của Đỗ Duy trở nên lạnh lẽo, sau khi nhìn chằm chằm thân thể Ryan một lúc, hắn định vòng qua xác chết, để tới tháp đồng hồ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bà Taylor vẫn nên ở đó.

Nhưng vào lúc này, đầu của xác Ryan đã vặn vẹo theo vị trí mà Đỗ Duy di chuyển.

Đôi mắt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận