Tự Mộng

Cố Tử Ninh sa sầm mặt, điểm tâm nóng hổi để trên bàn cũng không đụng đến bởi vì trên đó có một tấm giấy. Đó là lời Bạch Khải Hạp dặn dò cậu. Hắn ghi rằng bởi vì phòng thí nghiệm có một số chuyện nên phải đi xử lí, lần này đi gấp mà cậu lại đang ngủ nên không nỡ đánh thức. Hắn đã nấu một bữa điểm tâm toàn những món cậu thích, dặn cậu ăn no sau đó đi học đúng giờ.

Trên tờ giấy đều là quan tâm ân cần thế nhưng cậu vẫn buồn. Anh Hai không ở đây… Vậy sau này ai nấu cơm cho cậu ăn, chẳng lẽ ngày nào cũng uống thứ nước dinh dưỡng kia ư? Eo… Cái đó cực kì khó nuốt đó, cậu thật sự không muốn nuốt cái loại thức ăn kinh khủng kia.

Cậu sờ chén cháo bằng sứ ấm áp trước mặt, mọi chuyện hình như có điểm lạ lạ. Tối hôm qua người trong mộng kia nói cũng phải ra đi, lại trùng khớp rời đi trước anh mình một buổi tối. Chẳng lẽ ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm mơ cái đó sao, vậy… Chẳng lẽ cậu thật sự thích anh mình? Thích đến nỗi không có thuốc chữa rồi?

A…

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hai má Cố Tử Ninh liền đỏ ửng. Từ trước đến giờ cậu chưa từng cảm thấy thích ai như vậy, bây giờ biết thích rồi lại thích một người đàn ông, đã vậy thì thôi, người đàn ông đó còn là anh Hai của mình. Một anh Hai, một Alpha cực kì ưu tú. Lúc cậu nằm mơ, thật sự muốn người đàn ông đang mãnh liệt cắm rút cơ thể mình chính là anh Hai, nhưng cậu biết chắc chắn đó chỉ là một giấc mộng.

Anh Hai cậu là một người đứng đắn nghiêm túc, mỗi lần nói chuyện với nhau cũng không quá đôi câu, hồi nhỏ thì còn có thể, bây giờ lớn rồi, mấy cái lời này… Chẳng qua Cố Tử Ninh cũng chỉ kì vọng như thế, ai ngờ đối tượng bắt đầu từ đàn ông rồi lại bắt đầu rõ ràng chuyển hướng sang anh Hai của mình, Bạch Khải Hạp.


Trời ạ…

Thở dài một cái, cậu ra huyền quan đeo giày đi học, hôm nay phải học rất nhiều thứ. Cậu phải đi sớm mới có chỗ ngồi tốt rồi còn ghi chép một số thứ, nếu không tối về lại chết chìm trong đống bài tập.

Lúc cài cúc đồng phục học sinh, cái khăn thơm tho từ túi áo trước ngực lộ ra một góc, cái này, quen quen… Chết, cậu hoảng hốt nhớ lại hình như cái này là của Nghiêm Diệp, Bạch Khải Hạp đã kêu cậu trả lại từ lâu rồi. Hôm nay nhớ, hay là đem trả cho lớp trưởng luôn đi.

Hết giờ học, Cố Tử Ninh xếp dụng cụ học tập vào rồi đi tới nhà nghỉ của Nghiêm Diệp. Thật ra quy định của trường cậu hơi đặc biệt, ở đây thu xếp cho sinh viên nhà nghỉ miễn phí, sinh viên sẽ được phân theo từng khoa mà đến đó ở. Nhà nghỉ công nghệ cao, tất cả đều miễn phí. Chuyện này thường là được xếp cho những người có hoàn cảnh khó khăn, cậu không khó khăn nhưng cũng được phân một phòng, đôi lúc sẽ tạt ngang qua chơi game một chút.

Nghiêm Diệp chung lớp với Cố Tử Ninh nên phòng của y và của cậu cũng gần nhau. Vốn là sau giờ học cậu đã chạy thật nhanh qua đây, lớp trưởng cũng hiếm khi ở lại nơi này, lần này coi như là thử vận may đi.

Đi tới trước cửa phòng của y, cậu gõ cửa vài cái, không có ai ra mở cửa.

Trong đầu nghĩ thôi hay là đợi một lát đi, Cố Tử Ninh ngồi xuống băng ghế trước phòng lớp trưởng ngồi chờ.

Đột nhiên một thanh âm vang lên, dạo này cơ thể cậu cảm giác như có cái gì bắt đầu bộc phát, giác quan cũng bắt đầu nhạy lên và hoạt động mạnh hơn. Đương nhiên thính giác cũng không ngoại lệ, cậu nhớ lần cuối cùng tới đây, giường ngủ được kê sát tường, tức là sau lưng cậu để tu sửa bức tường đối diện cái giường thành cửa sổ sát đất lớn để xem đấu robot ở dưới sân. Kiến trúc của khu này là một vòng tròn, ở giữa là sàn đấu công nghệ cao để sinh viên thực tập và so tài, các sinh viên còn lại có thể từ phòng của mình quan sát trực tiếp. Thế nên âm thanh cách một bức tường cậu vẫn nghe rõ.

”Tăng Mạch Đoan, tôi không biết anh tới đây có ý gì, tôi không quan tâm. Trước đây không phải tôi đã nói là anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa sao?”

Á, bên trong… Là lớp trưởng sao?

”Diệp Diệp, em biết tôi tại sao lại tới mà.”


”Đừng gọi tôi là Diệp Diệp, nghe thật tởm. Anh là một Alpha, anh…”

Sau đó giống như có tiếng vật gì đổ xuống. A a a, cậu không muốn nghe lén đâu, nhưng… Cái khăn tay… Cái khăn tay… Biểu tình của Nghiêm Diệp ngày đó thật đáng sợ… Cố Tử Ninh bắt đầu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, trời ạ…

”Anh đang nói gì, tôi căn bản là nghe không hiểu!”

Nghiêm Diệp lớn tiếng, nhưng giọng nói của y lại mang theo âm thanh có chút… Nghẹn ngào? Chẳng lẽ Alpha đó khi dễ lớp trưởng sao? Chết thật, vậy phải làm sao bây giờ?

”Tôi nói cho em biết, Nghiêm Diệp. Nếu khi đó tờ giấy báo không nói tôi tử nạn, nào biết em sẽ ra ngoài câu dẫn đàn ông?! Thích nằm trên, được, hôm nay tôi cho em nằm trên!”

Âm thanh càng lúc càng trầm thấp, nghe giống như người đó đang cực kì tức giận. Nhưng, chuyện này, có phải là cậu đã nghe quá xa rồi không? Âm thanh ma sát quần áo vang lên, cuối cùng từ ma sát quần áo thành ma sát… Da thịt. Khẽ nuốt nước miếng một cái, cái này…

Chuyện gì đang xảy ra, a a, cậu có nên về nhà, kẻo phá hỏng chuyện tốt của họ hay không đây…


Nhưng khi cậu hai vành tai đỏ ửng chuẩn bị đứng lên bỏ của chạy lấy người, lớp trưởng lại nói chuyện.

”Tăng Mạch Đoan, súc sinh, anh cút ngay! Anh tưởng anh có thể muốn gì là có đó hay sao, cho tôi xuống! A!”

”Em hiểu… Hừ, bảo bối, lần trước em có thoải mái hay không?”

”A…” Nghiêm Diệp bỗng nhiên kêu lên một tiếng không rõ và vui vẻ hay thống khổ, xương sống Cố Tử Ninh ngay lập tức như có luồng điện chạy qua.

Sờ mũi một cái, thật ra chuyện này đối với nam sinh cũng bình thường, nhưng không nghĩ tới lớp trưởng lại… Phim được chiếu ở phòng học sao bằng phim sống sờ sờ như thế này được. Trong phòng lại vang lên tiếng của Nghiêm Diệp càng lúc càng kịch liệt.

Vô tình nghe được ‘chuyện tốt’ nhà người ta mất rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận