Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người


Lăng Mị bị Quan Tiểu Cẩn dắt đi về phía trước. Dưới ánh đèn đường màu vàng quất ấm áp, cái bóng của hai người khi dài khi ngắn. Gió đêm mát mẻ thổi phất qua làn da, bàn tay nắm chặt nhau lại ướt mồ hôi.
Lăng Mị đến giờ vẫn chưa thể hiểu ra đây là thế nào.
Lúc hắn nghe anh hắn nói Tần Cáp không phải người yêu Quan Tiểu, u ám mấy ngày qua thoáng cái đã sạch trơn. Ưu tư dạo qua dạo lại trên đường cái một lúc lâu, cuối cùng quyết định thận trọng nghiêm túc cho Quan Tiểu Cẩn thấy tâm ý… Kết quả, lúc đang định gọi điện thì di động của hắn lại vang.
Sau đó, Tiểu Cẩn chạy tới. Tóc cô bị gió thổi tung lên, mặt mũi đầy nước, vừa nhìn thấy hắn đã nhào tới ôm một cái không phân trần gì. Rồi sau đó, Lăng Mị liền bị Quan Tiểu Cẩn kéo đi mà chả hiểu ra sao.
“Tiểu Cẩn, em muốn mang tôi đi đâu.” Lăng Mị vẫn không rõ tình trạng của mình, nhưng hắn có ngốc cũng biết hiện tại không thể buông tay Quan Tiểu Cẩn.
“Gặp gia trưởng.”
“?”
“Cũng chính là anh trai em. Bố mẹ em mất cả rồi, anh cả anh hai chính là gia trưởng của em.” Gặp gia trưởng là người không chạy thoát được. Cô đã bỏ lỡ một lần, thất bại hai lần, lần này tuyệt đối không thể để người chạy mất.
“Hả?” Lăng Mị há hốc miệng, ý gặp gia trưởng là… . “Tiểu Cẩn… Em… Anh, chúng ta đây coi như là…”
Quan Tiểu Cẩn quay đầu trừng hắn một cái, mặt hơi đỏ: “Lẽ nào anh không muốn em làm rõ chuyện ấy sao?” Ngày thường cô dù hùng hổ đến đâu thì lúc này cũng phải có chút e thẹn rụt rè của thiếu nữ chứ.
Lăng Mị nghe vậy càng choáng váng.
“Đi mau lên nào! Thật là, lề mà lề mề thế!” Quan Tiểu Cẩn thấy hắn ngẩn ngơ thì giận, nói xong lại cảm thấy có phải mình hung dữ quá không, bất an nhìn người đằng sau.
Lăng dê con chỉ hơi cúi đầu, cười rất là đần.
Trong nháy mắt, giá trị khí phách của Quan Tiểu Cẩn nổ tung, tự nhiên có cảm giác mình dắt cô vợ e thẹn về nhà mừng Tết.
Đi tới cửa nhà, cửa không khóa, Quan Tiểu Cẩn trực tiếp đẩy cửa tiến vào, Lăng Mị thì đứng ở cửa do dự thật lâu mới bước vào.
Quan Tiểu Cẩn rất khẩn trương, trước đó không lâu cô mới đảm bảo cô và Lăng Mị không có gì, chỉ chớp mắt đã lại mang người về nhà, có trời mới biết anh hai mấy ngày gần đây phát bệnh yêu em sẽ làm gì họ.
Lăng Mị càng khẩn trương, giây trước còn đang vất vả đánh quái, giây sau đã gặp luôn BOSS, vận này cũng quá lớn đi. Huống hồ, do chuyện của anh hắn, BOSS tựa hồ còn có địch ý với hắn.
Hai người gần như rón ra rón rén đi tới phòng khách.
Đại BOSS trong tưởng tượng không có mặt, ngồi ở sô pha chỉ có Mộc Tử Duy cả người lẫn vật vô hại và Quan Quan ngồi trong lòng cậu cũng vô hại nốt.
“Tiểu Cẩn cô về rồi à.” Nghe tiếng bước chân, Mộc Tử Duy nghiêng đầu nhìn họ một cái, tiếp tục ôm Quan Quan xem ngựa vằn trên thảo nguyên châu Phi.
Mộc Tử Duy đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, lại nghiêng đầu, đột nhiên mở to hai mắt.
“…” Quan Tiểu Cẩn không hiểu sao tự dưng xấu hổ.
Tiểu ngốc thụ có cần phải nhìn với vẻ mặt ngây thơ vô tri và nét mặt ‘Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra’ thế không? Hại cô cảm thấy mình dường như đang làm chuyện gì gay go lắm ấy.
Mộc Tử Duy ôm Quan Quan từ trên đùi xuống đặt lên sô pha, trong lúc đó, Quan Quan vẫn chưa chuyển mắt khỏi TV, vẫn nhìn chằm chằm chú sư tử nhào tới ngựa vằn, khẩn trương nắm chặt nắm tay.
Mộc Tử Duy đứng lên, nhìn Quan Tiểu Cẩn và Lăng Mị một hồi lâu, thấy hai người gượng gạo mới từ tốn mở miệng: “Ừm… Tôi đi pha trà, hai người chờ một lát.”
Bởi vì Quan Tiểu Cẩn mang bạn về, Mộc Tử Duy đã dùng lễ tiết cao nhất để chiêu đãi hắn. Lá trà dùng loại tốt nhất thì thôi, còn rửa sạch hoa quả cắt miếng đặt trên bàn, bánh ngọt, kẹo, đồ ăn vặt đều đem ra.
Nhiệt tình đãi khách đúng là người vợ tốt!
Quan Tiểu Cẩn thầm tán thưởng một cái rồi lại do dự mở miệng: “… Tiểu ngốc thụ, sao anh không hỏi tôi vì sao mang… Lăng Mị tới đây?”
“À.” Mộc Tử Duy ngẩn người, “Vì sao?”
Quan Tiểu Cẩn và Lăng Mị liếc nhau.
“Ừm, tiểu ngốc thụ à… Anh tôi đi đâu rồi, chuyện này nói trước mặt anh ấy thì tốt hơn.”
“Tìm tôi có chuyện gì?” Vừa dứt lời, một giọng nói từ tính trầm thấp đã vang lên.
“Quan Chước!” Mộc Tử Duy chạy tới, ngửa đầu nhìn anh. “Chuyện thế nào rồi, anh cả nói sao?”
Quan Chước mấy máy khóe miệng, đưa tay xoa đầu Mộc Tử Duy, lắc đầu.
“Tiểu Cẩn, em mang Quan Quan đi ngủ trước.”
Ca ca đại nhân đã ra lệnh, Quan Tiểu Cẩn đành phải khuyên bảo dỗ dành Quan Quan bởi vì thấy ngựa vằn nhỏ bị sư tử cắn chết mà sắp cắn môi khóc òa về phòng. Chờ đến lúc cô trở ra, đúng lúc nghe thấy Lăng Mị nói: “Xin hãy giao Tiểu Cẩn cho tôi, tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”
Trái tim Quan Tiểu Cẩn thoáng chốc đã nhảy tưng tưng, một là do bị Lăng Mị nói thế cảm động, hai là bởi vì áp suất tỏa ra từ người anh hai, muốn âm trầm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Qủa nhiên, Quan Chước đã mở miệng: “Lời nói miệng, ai cũng có thể nói.”
“Tôi cũng không chỉ nói miệng thôi, tôi nghiêm túc với Tiểu Cẩn.” Lăng Mị vội vàng cãi lại.
“Nhưng hiện tại cậu xác thực chỉ đang nói miệng, tôi hoàn toàn không thấy nghiêm túc từ hành vi của cậu. Phải nói là, hiện tại tôi không thấy cậu có bất luận hành vi gì.” Quan Chước bình tĩnh, tốc độ nói không nhanh không chậm, Mộc Tử Duy thấy hơi lo, lặng lẽ cầm tay anh.
Có thể ngay cả chính Quan Chước cũng chưa phát hiện, từ khi hắn vào phòng khách đến giờ, ngón tay cái vẫn đang vân vê chỗ đốt ngón tay thứ hai ở ngon trỏ. Đây là động tác quen thuộc khi tâm tình Quan Chước không tốt.
Chuyện Tiểu Cẩn và Lăng Mị, tuy Quan Chước vẫn biểu hiện ra tâm tình ghét bỏ, nhưng đã sớm dự liệu trước, dù lòng có không tán thành cũng không đến mức sẽ buồn bực như vậy.
Từ khi hai người ở bên nhau, đôi bên sẽ vô thức chú ý thói quen nhỏ và động tác nhỏ của đối phương. Dần dà lâu dài, chẳng sợ không nói gì, cũng có thể hiểu được ý nghĩa mỗi cái cau mày, mỗi lần giãn mặt của đối phương.
Mộc Tử Duy nắm chặt tay Quan Chước, lòng bàn tay anh lạnh toát, cậu muốn truyền hết hơi ấm cho anh. Cậu mơ hồ đoán được sự khác thường của Quan Chước có liên quan với cuộc điện thoại của Quan đại ca, có liên quan với bố đẻ của Quan Chước.
Lăng Mị tự nhiên không có khả năng chú ý tới chút qua lại giữa hai người, hắn chỉ cảm thấy thất bại và khuất nhục khi mảnh chân tình bị coi thường.
“Tôi sẽ cho anh thấy! Chuyện tôi nghiêm túc với Tiểu Cẩn tới mức nào.” Lăng Mị cắn răng, cả người run rẩy, nói.
Quan Chước từ chối cho ý kiến, thậm chí không thèm nhìn hắn.
Lăng Mị u oán nhìn Quan Tiểu Cẩn một cái rồi đi.
“Lăng Mị!” Quan Tiểu Cẩn lớn tiếng gọi theo bóng lưng Lăng dê con, nhưng chỉ nhận được câu ‘Tôi vẫn sẽ quay lại’ của thiếu niên.
Vốn ôm mục đích được người thân chúc phúc mà mang Lăng Mị tới, nhưng cuối cùng lại không có kết quả, Quan Tiểu Cẩn oán giận nhìn về phía Quan Chước: “Anh ─── hai ───”
“Chuyện này em cũng phải tìm thời gian nói với anh cả.” Quan Chước cũng không để ý tới oán giận của cô em. “Anh cũng không phản đối hai đứa. Tuy nam sinh kia hơi thiếu kiên nhẫn, anh không thấy hắn có gì tốt, nhưng anh còn chưa đến mức can thiệp vào tự do của em.”
“Cho nên đuổi hắn đi, là bởi vì có chuyện quan trọng phải nói với em.”
“Chuyện này liên quan tới Quan Quan.”
Quan Tiểu Cẩn bình tĩnh trở lại, từ từ ngồi lên sô pha. Nhưng chờ cô nghe xong lời Quan Chước kể thì cả người đã xù lông nhím.
“Chúng ta đang sống tốt đẹp! Người đàn ông kia dựa vào cái gì tới can thiệp cuộc sống của chúng ta? Ban đầu là ai mặc kệ sống chết của mẹ với anh, cả anh cả nữa? Hiện tại lại tìm tới? Còn nói muốn Quan Quan? Ông ta có bệnh phải không?! Còn nữa, chị dâu sao lại về phía ông ta? Có còn lương tâm hay không, khi đó nói không cần Quan Quan liền từ bỏ, hiện tại lại cùng người ngoài tới đòi con?! Không phải muốn ra tòa sao? Cho cô ta kiện! Coi cô ta hờ hững Quan Quan lâu như vậy, xem ai kiện được ai!”
“Tiểu Cẩn.” Quan Chước nhíu mày bình tĩnh cắt lời Quan Tiểu Cẩn. “Chuyện này nếu ra tòa thật, chung ta gần như không có phần thắng.”
Quan Tiểu Cẩn ngây dại. Mộc Tử Duy nắm chặt tay Quan Chước, nhìn về phía Quan Chước, mắt đầy quan tâm và lo lắng.
Chỉ có Quan Quan an an ổn ổn trong phòng ngủ, hoàn toàn không biết gì, mơ một giấc mộng ngọt ngào.
Hết chương 67
>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui