Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Mộc Tử Duy bắt đầu theo quy luật.
Cứ 8h sáng đến nhà họ Quan, nếu sớm một chút có thể gặp Quan Chước chạy bộ buổi sáng. Sau đó hai người cùng đi về, lúc mở cửa, Quan Quan có lẽ cũng đã tỉnh, xoa con mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy Mộc Tử Duy liền hỏi: “Anh lùn, hôm nay ăn gì?”
Lúc này Mộc Tử Duy sẽ nghiêm trang nói với Quan Quan: “Dụi lông mi sẽ bị gãy trọc mù mắt đấy.”
Quan Quan nghe xong luôn luôn sợ hãi buông tay ngay tức khắc, chớp vài cái xác định xem có việc gì không rồi bĩu môi trừng cậu.
Lần nào cũng bị dọa nhưng vẫn rất dễ thương.
Sau đó, nấu bữa sáng, ăn bữa sáng, nấu bữa trưa, ăn bữa trưa, nấu bữa tối, ăn bữa tối. Rồi thì… về nhà.
Công việc nhàn nhã, Quan Chước rất tốt, đôi khi Quan Quan cũng rất dễ thương, chỉ có Quan Tiểu Cẩn hơi ầm ĩ đang học đại học, cuối tuần mới về. Nhưng trong lòng Mộc Tử Duy cứ thấy không ổn, cứ thấy chột dạ.
Vì thế, một buổi sáng nọ, rửa bát xong xuôi, cậu không đi lấy sách Quan Chước bày trên giá sách, mà đi tới phòng ngủ của Quan Chước.
Cửa phòng khép hờ, Mộc Tử Duy nhẹ nhàng đẩy cửa mở. Quan Chước đang đưa lưng về phía cậu cởi quần áo.
Mộc Tử Duy sững sờ tại chỗ.
Cậu biết mình bây giờ nên đóng cửa ngay lại rồi bỏ đi, hoặc phải nói tiếng ‘xin lỗi’. Dù sao, tuy là đàn ông, nhưng lúc người khác thay quần áo thì quấy rấy cũng là người không lễ phép. Nhưng chân Mộc Tử Duy như bị đóng cọc, không động đậy. Ánh mắt cũng như bị dính chặt, không xê dịch được.
Đường cong cơ thể của lưng Quan Chước rất đẹp. Tia nắng buổi sáng mờ mờ chiếu xiên qua rèm cửa sổ. Bầu không khí bối rối mờ ám làm hơi thở cơ thịt phập phòng thích thú có mùi vị đầu độc lòng người.
Nhưng, điều làm Mộc Tử Duy chú ý là, hình xăm màu đen trên lưng Quan Chước.
“Mộc Tử Duy?” Cảm thấy có người ở phía sau, Quan Chước lập tức xoay người, lúc thấy là Mộc Tử Duy thì thở phào nhẹ nhõm.
Hình xăm… không thấy nữa rồi… .
Mộc Tử Duy yên lặng theo dõi hắn, thất vọng toàn bộ viết trên mặt.
“Có việc sao?” Quan Chước vừa hỏi, vừa ném chiếc áo 3 lỗ màu đen ra, vơ lấy quần áo đã sắp sẵn ở một bên nhanh chóng mặc vào. Lồng ngực, bụng, cánh tay, cả người đều không nhìn thấy nữa. Mộc Tử Duy càng thất vọng, tuy cậu không biết mình đang thất vọng cái gì. “Ack, không có gì.” Mộc Tử Duy vô thức lắc đầu, suy nghĩ một hồi mới gật đầu, “À, có gì đó.”
Quan Chước đi tới bên cửa kéo rèm cửa sổ ra, gian phòng đột nhiên sáng sủa hẳn lên. “Nói đi.”
Mộc Tử Duy thấy ánh nắng rải trên khuôn mặt đẹp trai ấy, đột nhiên có cảm giác ngăn cách, lời nói cũng trở nên khẩn trương hơn.
“Ừ, thì là… có việc gì để tôi làm không?”
“Cậu muốn làm những việc khác?” Quan Chước nhìn Mộc Tử Duy với vẻ nghi ngờ. “Không thích làm công việc đầu bếp sao?”
“Không phải.” Mộc Tử Duy lắc đầu. “Là cảm thấy không yên tâm, việc tôi làm ít quá, còn lấy nhiều tiền lương như vậy.”
Trước đây, lúc làm việc ở nhà hàng, ngày nào cũng liên tục xào rau, xào rau lại xào rau, có lúc cánh tay và thắt lưng đều sẽ đau. Công việc ở nhà Quan Chước rất nhàn nhã, chỉ cần làm ngày ba bữa cơm, còn có thể ăn cùng một bàn với họ.
Nhưng chính sự đối lập ấy làm Mộc Tử Duy cảm thấy lương tâm bất an.
Rõ ràng với trình độ của mình, không nên lấy tiền lương cao như vậy.
Loại cảm giác được lợi từ Quan Chước làm cậu thấy rất khó chịu. Nhưng cậu cũng không ngốc đến nỗi chủ động bảo Quan Chước giảm tiền lương của cậu đi. Cho nên làm nhiều việc hơn là được rồi.
“Giặt quần áo, quét dọn tôi đều có thể làm, ừm, một vài việc cần thể lực cũng có thể.” Tuy không biết Quan Chước có thể có việc gì cần thể lực bảo cậu làm.
Vẻ mặt của Quan Chước lại nhẹ nhàng đi.
“Vậy tôi chẳng phải còn nên tăng tiền công bảo mẫu cho cậu?”
“Hử? Ý tôi không phải…” Mộc Tử Duy sốt ruột giải thích. Quan Chước chẳng lẽ cho rằng cậu là người có lòng tham?
Quan Chước cười. Tuy rằng độ cong khóe miệng không rõ, nhưng Mộc Tử Duy vẫn xác định đó là một cái mỉm cười, trông rất đẹp.
“Giặt quần áo và quét dọn các kiểu cậu không cần làm. Nhưng thật ra TV và máy vi tính trong nhà, tuy rằng bình thường không hay dùng nhưng vẫn phải thu phí. Cho nên, nếu cậu đồng ý, có thể giúp tăng lượng sử dụng cho chúng được không?”
“Hả?” Mộc Tử Duy bị nét cười ấy bắn trúng một chốc chưa tỉnh táo được. Chờ tới lúc phản ứng được rồi thì cậu đã ngồi trên sô pha.
“Xem TV và nghịch máy vi tính, vốn không tính là việc nhà mà?
Bật TV, là kênh thiếu nhi, đang phát sóng phim hoạt hình Hồ Lô Biến.
Một đứa trẻ phanh ngực để tay trần không biết là anh thứ mấy chỉ ngón tay vào con rắn thành tinh kia, lấy giọng trẻ con êm tai hô lên: “Được! Yêu quái!”
Quan Quan ngồi một bên xem thẻ nhận mặt chữ nhịn không được nhìn thoáng qua màn hình TV, khinh thường nói: “Ấu trĩ!” Một lát sau lại thi thoảng lén liếc mắt tới.
Mộc Tử Duy: “Ack, Em Tư cũng bị bắt rồi.”
Quan Quan vội chỉ ra chỗ sai: “Ngốc! Đấy là Em Năm!” Vừa nói thì sực nhớ, che miệng lại, mặt cũng đỏ lên.
Mộc Tử Duy nói với nó: “Có muốn lại đây ngồi không? Bên kia em không dễ xem TV đâu.”
Quan Quan do dự một chút nhưng vẫn đi qua, thấy Mộc Tử Duy ý muốn ôm thì không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên đùi Mộc Tử Duy.
Quan Quan xem rất chăm chú, một lát lại cười ‘khanh khách’, một lát lại nhăn mày nhặt mặt, một lát lại khẩn trương. Mộc Tử Duy ngửi hương sữa nhàn nhạt trên người Quan Quan, hơi thất thần, nghĩ tới Quan Chước.
“Kết quả vẫn không giúp được gì cho Quan Chước.”
Mộc Tử Duy hơi uể oải, nhưng ấn tượng với Quan Chước càng tốt hơn.
“Nhưng sau này vẫn không nên dạo vào tieba kỳ quái kia.” Mộc Tử Duy nghĩ thầm.
Nhìn thấy Quan Chước cười thì tim đập nhanh thật là kỳ lạ. Qủa nhiên là không nên xem mấy thứ ấy.
—
Lời tác giả:
Mộc Tử Duy: “Còn có việc gì muốn tôi làm không?”
Quan Chước: “Ấm giường.”
Lúc đó thật run tay muốn viết như thế… Vẫn may là kiềm chế được, bỏ đi.
Chương này hơi ngắn.
>