Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người

“Mang đi?!” Quan Trạc cất cao giọng, tay nắm thành đấm chặt phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’. “Nghĩa là không đợi được lên tòa, muốn cướp luôn người sao?”
Quan Chước giữ tay anh lại, “Nghe Tử Duy nói hết đã.”
“Lúc em tới trường, mẹ Quan Quan đang muốn mang Quan Quan đi.” Mộc Tử Duy nhớ lại chuyện lúc trước mà lòng còn thấy sợ. “Nếu không phải cô giáo nhà trẻ rất có trách nhiệm thì Quan Quan đã bị mang đi rồi.”
Quan Chước nhìn chăm chú vào cậu, ánh mắt dịu dàng: “Cũng may em tới đúng lúc.”
Mộc Tử Duy lắc đầu, cậu chỉ cảm thấy nếu cậu tới sớm hơn chút, có thể Quan Quan sẽ không vô duyên vô cớ bị hoảng sợ như vậy.
Nhưng Quan Quan lại hùa theo Quan Chước: “Đúng thế, cũng may anh lùn tới. Không thì mẹ đã túm cháu rồi.”
“Túm con? Người đàn bà kia muốn túm con? Có đau không?” Quan Trạc khẩn trương kéo cánh tay Quan Quan qua nhìn.
“Lần này mẹ chưa túm được con thì anh lùn đã tới rồi. Nhưng khi còn bé, mỗi lần mẹ muốn túm con, mẹ đều dữ dằn như vậy, con nhớ kỹ mà.”
Quan Quan nói tới đây dường như nhớ lại đau đớn khi đó, bé rụt cổ một cái, mặt mày nhăn nhó: “Bố, con không cần mẹ, bố đừng đưa con đi được không?”
“Trước đây cô ta hay đánh con?”
Quan Trạc đau nhói lòng. Trước đây anh bận rộn công việc không để ý gia đình, tuy vợ anh là người lòng dạ thâm trầm nhưng cũng thích chơi bời, tuy nhiên, so với anh mấy ngày chưa chắc đã về nhà thì cô ta vẫn là người tiếp xúc nhiều với Quan Quan nhất. Đổi cách nói khác, chính là dù vớ trước của anh từng có hành vi ngược đãi Quan Quan, chỉ cần Quan Quan không nói thì anh cũng hoàn toàn không biết.
“Không đánh.” Quan Quan lắc đầu. “Mẹ chỉ túm lấy con, con không nghe lời liền cấu véo, cấu vào tay với chân rất lâu.”
Nói tới đây, Quan Quan liền uất ức: “Nhưng con cảm thấy con rất ngoan mà. Mẹ còn không cho con nói với bố.”
Sắc mặt Quan Chước sầm xuống: “Loại hành vi này của cô ta có thể khởi tố không?”
Lăng Á vuốt tay: “Rất tiếc, nước ta không quy định tội ngược đãi trẻ em. Chỉ có điều 260 có quy định, ngược đãi thành viên gia đình, tình huống nặng, xử phạt 2 năm tù trở xuống, giam ngắn hạn hoặc quản lý cưỡng chế, làm người bị hại thương nặng hoặc chết cũng chỉ bị giam từ 2 đến 7 năm tù giam. Trước không nói loại hành vi của mẹ đứa bé này có tính là ngược đãi hay không, kể cả tính đi chăng nữa thì lời trẻ con nói không có tính thuyết phục cho lắm, nếu các anh không lấy ra được chứng cứ xác minh thì đừng nói tới khởi tố, ngay cả việc tạo ưu thế trên tòa trận này cũng không làm được đâu.”
Lăng Á thấy sắc mặt mọi người không được tốt lắm, chuyển sang đề tài khác: “Bây giờ không phải lúc các người tức giận, các ngươi muốn giận hay muốn trả thù đều được, nhưng hãy giải quyết vụ quyền nuôi nấng này trước đã. Mộc Tử Duy, cậu nói cậu nhìn thấy ông và mẹ Quan Quan cùng nhau đi tìm bé đúng không? Có thể kể cụ thể cảnh tượng lúc đó được không?”
“Ừ. Khi đó mẹ Quan Quan muốn đón Quan Quan đi, một ông bác trông tầm 50 tuổi vẫn đứng ở bên cạnh, chắc là bố Quan Chước. Lúc tôi đến thì đã cãi vã với mẹ Quan Quan rồi.”
“Vậy cậu và mẹ Quan Quan cãi nhau về điều gì? Lúc các người cãi nhau, ông bác kia có nói gì không?”
“Lúc đó tâm tình mẹ Quan Quan rất kích động, ừ thì có nói mấy lời rất quá đáng… Bố Quan Chước vẫn không nói gì.” Mộc Tử Duy lắc đầu, dừng một chút rồi do dự, rồi nói tiếp: “Nhưng lúc tôi mang Quan Quan đi, ông ta nói anh cả không làm hết nghĩa vụ nuôi nấng, còn tôi và Quan Chước lại… phần thắng bên chúng tôi rất thấp.” Vẻ mặt Mộc Tử Duy vừa mờ mịt vừa luống cuống. “Chuyện pháp luật tôi không hiểu nhiều, nhưng chuyện thực sự đúng như bố Quan Chước nói … chúng tôi không có phần thắng sao?”
“Cũng gần như thế.” Lăng Á có hơi khát nước, giơ tay lên day hầu kết, sau đó có một chén nước được đưa tới trước mặt hắn.
Hắn nhìn mặt Tần Cáp, thấy ánh mắt tránh né và vành tai hồng phớt của thanh niên, mặt thì không lộ biểu cảm nhưng lòng thì sung sướng uống hết một ngụm nước dài rồi nói tiếp: “Thực ra tôi đang muốn nói với các người việc này.”
“Vụ kiện của các người không phải hoàn toàn không có hy vọng, nhưng nếu muốn thắng thật sự, khả năng phải dùng tới chút biện pháp không chính quy.”
—-
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí ta tí tách, từng vệt nước từ từ trượt xuống theo tấm cửa kính trong suốt, hệt như gương mặt khóc thầm của người phụ nữ rời đi ngày ấy.
“Tiểu Hoàn…” Ông vô thức áp tay lên cửa sổ thủy tinh, lại chỉ sờ được một mảng lành lạnh.
“Ngài Trần.” Giọng trợ lý kéo ông lại khỏi cơn hoảng hốt.
“Thế nào?” Ông tự nhiên buông tay xuống.
Tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh.(*)
(*) tức là Bốn mươi tuổi đã không còn mê hoặc, năm mươi tuổi đã thông suốt chân lý của tạo hóa.
Đến khi ông đến tuổi thông suốt mọi chân lý lại vẫn không thể cởi bỏ được nút thắt trong lòng.
Ông chưa từng hối hận bởi chuyện ông đã làm, chuyện này cũng đúng. Nhưng theo thời gian dần trôi, đáy lòng ông lại dần dâng lên một loại tâm tình tiếc nuối.
Nhất là khi ông rốt cuộc phái người tra xét cuộc sống sau khi Tiểu Hoàn mang theo con đi, lại chỉ nhận được tin cô đã qua đời nhiều năm, loại tâm tình tiếc nuối ấy gần như làm ông suy sụp.
Người phụ nữ duy nhất ông từng động tâm, ở một nơi nào đó ông không biết đã lặng lẽ ra đi.
Khi ông dặn dò thuộc hạ điều tra tung tích cô, trong lúc bất an nôn nóng đợi tin tức cô, ông từng nghĩ tới vô số phương pháp để bồi thường.
Nhưng người phụ nữ nhẫn tâm ấy lại không hề để lại cơ hội nào cho ông được bù đắp.
“Trần tiên sinh, mợ cả… đang ầm ĩ đòi ra ngoài dạo phố.” Trợ lý đắn đo câu từ. “Mợ ấy còn nói nếu còn nhốt mợ ấy ở khách sạn nữa thì mợ ấy sẽ đi rút đơn kiện.”
“Cô ta muốn đi thì để cô ta đi, phái hai người theo gót, cô ta muốn mua gì cứ mặc kệ.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
“Dặn dò xuống dưới, không cần gọi cô ta là mợ cả, cô ta đã ly hôn với A Trạc rồi.”
Lòng hắn thực sự không thể tiếp nhận một người ‘con dâu’ như vậy, vừa nông cạn còn thích gây thị phi. Ông có thể giới thiệu rất nhiều danh môn khuê tú có điều kiện tốt hơn cô ta. Chờ đến khi kết thúc chuyện này.
Ông mất nhiều sức lực như vậy, chẳng qua là muốn kiếm chút an ủi từ cốt nhục của ông và Tiểu Hoàn.
A Trạc theo thương, còn có một đứa con trai, hai việc đều là điểm đột phá tốt đẹp. Nhưng người con trai ở cùng với thằng hai của ông, ông cũng đành bó tay.
“Vâng.” Trợ lý cung kính đáp một tiếng, nhưng chậm chạp không có ý ra ngoài.
“Còn việc gì nữa?”
“Ừm… cậu hai vừa gọi tới, muốn gặp mặt nói chuyện riêng với tiên sinh.”
Hết chương 73
>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui