Editor: Tây An
Có nhạc vui đệm đàn, lúc này, tự nhân vào sảnh bẩm báo, nói tông bá, bốc doãn đều đến.
Mục phu nhân phân phó mời lên sảnh, mỉm cười nói với Sở vương, “Hôm nay mời đại vương tới, còn có một chuyện.
Lần trước đã bàn, để bốc doãn bốc quẻ cưới vợ phương nào, bây giờ đã xong, kỹ càng ra sao, để bốc doãn nói với đại vương.”
Sở vương ngẩn người, lúc này mới nhớ, quả thực y đã đồng ý việc này.
“Vậy à.” Y nói, thần sắc bình tĩnh.
Thiên Mạch đứng sau nghe vậy, trong lòng không khỏi hiếu kì.
Sở vương cưới vợ? Hồi trước, cô mới nghe tự nhân Cừ nói Sở vương chưa có phu nhân, giờ sắp rước rồi ư? Song trông tuổi Sở vương, mặc dù cũng chừng hai mươi, nhưng thời này mọi người trưởng thành sớm, mười bảy mười tám tuổi có dăm ba đứa con cũng không hiếm, người có địa vị như Sở vương vậy, kết hôn quả hơi muộn.
Không bao lâu, tông bá và bốc doãn đi vào, hành lễ với Sở vương.
“Nghe nói bốc doãn bốc quẻ hỏi đã xong, ” Sở vương nói, ” xin lắng tai nghe.”
Bốc doãn là một lão giả rất đạo mạo, lại cúi người tiến lên, một mực cung kính kể quá trình bốc quẻ.
Thiên Mạch nghe, cảm thấy huyền diệu quá huyền diệu, rất nhiều câu nghe chả hiểu gì, chỉ nghe gì mà cát, lợi, thao thao bất tuyệt, lại không nghe ra kết quả là cái gì.
Cuối cùng, có lẽ Sở vương cũng không nhẫn nại nổi nữa, nói, “Vậy quẻ nói, quả nhân nên cưới phương nào?”
Bốc doãn đáp, “Xem quẻ bói, đại vương cưới Đông Bắc là lợi nhất.”
“Đông Bắc?” Sở vương nhìn lão, đoạn, liếc Mục phu nhân, “Nước Thái ư?”
“Lúc ta nghe được, cũng kinh ngạc.” Mục phu nhân mỉm cười: “Đại vương, đây là ý trời, đại vương nếu liên hôn với nưỡ Thái, chính là ông trời tác hợp.”
“Đông Bắc nước Sở, cũng chẳng phải chỉ có nước Thái.” Sở vương thản nhiên nói, “Đi sứ, đến tôn thất các nước đông bắc hỏi ý con gái vừa tuổi, lại bói quẻ tiếp.”
Tông bá vội đáp vâng.
Mục phu nhân nghe vậy, sắc mặt khó chịu, đang muốn nói, Sở vương lại đứng dậy, nói, “Việc này giao cho tông bá xử lý, mẫu thân không cần phí công nữa.” Dứt lời, thi lễ với Mục phu nhân, “Quả nhân còn phải đi công thự nghị sự, nếu mẫu thân không có việc gì nữa, quả nhân cáo lui.” Dứt lời, trầm mặt rời đi.
Thiên Mạch không ngờ Sở vương lại đột nhiên biến sắc, thấy tự nhân Cừ đi theo, cũng vội vàng theo sau.
“Đại vương!” Mục phu nhân gọi một tiếng, Sở vương không dừng bước, chỉ còn lại bóng lưng.
Mục phu nhân tức giận không thôi, “Ầm” một tiếng, hộp sơn trên bàn bị bà ném ra ngoài, hoa quả khô mứt táo bên trong lăn hết cả.
Tông bá và bốc doãn hai mặt nhìn nhau, an ủi hai câu, cũng cáo từ.
Trịnh cơ vội nhặt hộp sơn lên, bảo tự nhân dọn dẹp sạch sẽ đồ rơi ra.
“Đại vương chỉ là nhất thời bực bội, phu nhân chớ giận, tổn thương thân thể.” Nàng ta đặt hộp sơn lại trên bàn, ấm giọng khuyên nhủ.
“Bực bội?” Mục phu nhân hừ một tiếng, “Nó giận, giờ không nghe ai, nói trở mặt là trở mặt, cứ như vậy, sớm muộn sẽ ăn đau!”
Trịnh cơ vội nói: “Phu nhân tuyệt đối chớ nói vậy, đại vương và phu nhân, tất đều là cố gắng.” đoạn, đưa một chén nước mật vào tay bà.
Mục phu nhân hớp một miếng, tức giận lúc này mới bay biến một chút.
Bà nhìn Trịnh cơ một cái, thở dài, “Ta cũng là vì hòa khí ở hậu cung, tân phu nhân nếu là một nhà, tất nhiên dễ nói chuyện, các ngươi cũng có thể bớt nhiều cẩn thận.” Dứt lời, bà bỗng nhiên nói, ” Ả ti y mới kia, đồn là tân sủng của đại vương, ngươi thấy thế nào?”
Trịnh cơ khẽ giật mình, vội nhẹ giọng đáp, “Đại vương yêu thích, đương nhiên là tốt.”
Mục cơ cười cười.
“Ngươi cũng không cần để ý.” Bà nói, “Nam tử trẻ tuổi, ai không có mới nới cũ, ngươi nắm chặt hơn, sinh được đứa con, sau này có thể sống một mình một cung, cũng an ổn.”
Trịnh cơ thẹn thùng cúi đầu, cám ơn Mục phu nhân, nhìn góc áo, ánh mắt phức tạp.
** ***
Sở vương tâm trạng không tốt, trên đường đi, mọi người cũng không dám thở mạnh.
Mới về cung, liền có tự nhân đến báo, nói người nghị sự đang chờ y.
Sở vương đáp một tiếng, để Thiên Mạch thay áo, quay người mà đi.
Thiên Mạch nhìn bóng y rời đi, thở phào một hơi.
Lại nói, bộ dáng Sở vương mặt lạnh, thật sự là rất đáng sợ.
Vừa rồi thay quần áo cho y, y không rên một tiếng, Thiên Mạch cũng không dám nhấc đầu, chỉ sợ sờ phải vảy ngược của y.
“Đại vương ấy … tính tình kỳ thật có hơi nóng nảy.” Tự nhân Cừ cũng bất đắc dĩ, dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, nói với cô.
Thiên Mạch im lặng, tính tình nóng nảy thôi đã rất là đáng sợ rồi.
“Đại vương sao không muốn rước Thái nữ?” Đợi đến khi không còn ai, Thiên Mạch hỏi tự nhân Cừ.
Tự nhân Cừ cười khổ: “Cũng không phải không muốn.”
Thiên Mạch kinh ngạc.
Tự nhân Cừ thở dài: “Đại vương chính là vậy, nếu là chính ngài muốn, không cần cô nói gì, tự ngài sẽ làm; nhưng cô cứ ép ngài làm cái gì, ngài ấy sẽ bực, thậm chí làm ngược lại với cô.
Phu nhân cũng vội vàng quá, chao ôi!”
Thiên Mạch nghe, ngượng ngập, quả đúng là trẻ con phản nghịch…
Cô không có gì hứng thú quá lớn với hai mẹ con nhà này, hóng hớt một tí, thấy Sở vương không về ngay, nên lại đến phủ ti y.
Tự nhân Cừ cảm thấy mười phần không hiểu sao Thiên Mạch lại chấp nhất đến phủ ti y như thế.
Theo hắn thấy, Sở vương an bài cô làm ti y, cũng bởi vì ở đó nhiều người, để Thiên Mạch có thân phận, lại có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ y, Thiên Mạch thế là không làm việc đàng hoàng.
Huống hồ, mấy bộ y phục ở phủ ti y kia, quản được tốt thì đã sao, cô đang lãng phí tinh lực mà.
Thiên Mạch biết tự nhân Cừ cũng có lý, nhưng cô đồng thời cũng cảm thấy, thời đại này, đường ra của phụ nữ vốn ít, Sở vương để cô làm ti y, mặc kệ động cơ thế nào, ít nhất là một cơ hội, cô không thể lãng phí.
Mới đi ra khỏi cửa cung, bất ngờ, cô gặp Ngũ Cử.
Nhìn phương hướng hắn đi, có lẽ là mới vừa ra từ điện nghị sự, bên cạnh có một người khác bộ dáng đại phu, hình như nói chuyện gì đó, từ xa đã có thể nghe thấy thanh âm.
Ngũ Cử cũng nhìn thấy Thiên Mạch, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thiên Mạch cười cười, đi qua.
“Ngũ đại phu.” Cô hành lễ.
Ngũ Cử trả lễ, mỉm cười mà nhìn cô, “Nghe nói bây giờ cô làm ti y?”
Hắn hỏi.
“Đúng vậy ạ.” Thiên Mạch đáp, trong lòng có chút bất đắc dĩ, Ngũ Cử biết rồi…
“Đi đâu đấy?” Ngũ Cử hỏi.
“Đi phủ ti y.” Thiên Mạch nói.
Ngũ Cử gật đầu.
Vị đại phu bên cạnh hắn không nói chuyện, một mực đánh giá Thiên Mạch.
“Bá dư*, đây là ti y mới tới.” Ngũ Cử nhớ họ còn chưa biết nhau, vội nói với Tô Tòng, dứt lời, lại nói với Thiên Mạch, “Vị này chính là Tô Tòng Tô đại phu, phủ tể tân nhiệm phủ Tam Tiền.”
*[伯予; bá dư], mình không biết đây là tên chữ hay cách xưng nữa, vì chữ dư nghĩa là ‘tôi’, tạm coi là cách xưng.
Thiên Mạch không biết phủ Tam Tiền là gì, mỉm cười thi lễ với Tô Tòng, “Phủ tể.”
Tô Tòng nhìn cô, “Ừ” một tiếng thật nhỏ.
Thiên Mạch thấy Ngũ Cử và Tô Tòng đang thương nghị chuyện gì đó, không quấy rầy nhiều, lại làm lễ, cáo từ.
Đi chưa được mấy bước, nghe phía sau truyền đến truyền đến tiếng Tô Tòng hầm hừ, “Đại vương lại để sủng cơ ở trong cung thự, hoang đường!”
Thiên Mạch cứng đờ, chỉ cảm thấy trên lưng sắp bị đao đâm xuyên.
Ngũ Cử bất đắc dĩ, liếc bóng lưng Thiên Mạch một cái, “Nhỏ giọng thôi.”
“Ta muốn đi gặp mặt đại vương!” Tô Tòng càng thêm không vui, “Phủ Tam Tiền xuất nhập hỗn loạn, phủ tể ta đây, ngay cả con số lương thực tin được cũng không tra ra, quốc khố hỗn loạn, triều chính đại tệ! Đại vương lại vẫn dung túng nịnh hạnh làm loạn công thự, nước Sở sắp bại rồi!”
“Bá dư…”
Lời Ngũ Cử còn chưa dứt, chợt nghe sau lưng có một giọng nói thận trọng truyền đến, “Xin hỏi… Quốc khố rất loạn ạ?”
Hắn và Tô Tòng đều sửng sốt, quay đầu, thấy Thiên Mạch không biết trở về lúc nào, nhìn qua họ, ánh mắt lóe sáng, “Mấy con số không rõ kia, có thể để tôi xem thử không?”
** ***
Sở vương ngồi trên, nghe tranh luận phía dưới, mặt không biểu cảm.
Tộc nhân của Công doãn Vị Giả Vị Mông, bởi vì đánh Dung có công mà được phong lộc ruộng.
Mấy ngày trước đây, hắn được người nhà bẩm báo, nói mạ non vừa mới gieo trong ruộng bị trâu gặm rất nhiều.
Vị Mông kinh hãi, vội đi thăm, chỉ thấy mạ non bị hủy đến mười mẫu, truy tra ra, ra là trâu của cháu trai lệnh doãn Đấu Bàn Đấu Vi.
Vị Mông đến lý luận, Đấu Vi lại nói đất này vốn chính là của nhà họ, bao nhiêu năm trước đã được phong, luôn dùng để chăn thả.
Vị thị xảo quyệt gian trá, đoạt đất phong nhà người mà ăn hôi, là phường ăn cướp.
Vị Mông giận dữ, lập tức huy động người nhà, lấy đi trâu của Đấu Vi; Đấu Vi cũng không yếu thế, hôm đó tìm người mà đánh, cướp trâu về.
Việc này làm to, hai bên đều là đại tộc, đại phu chưởng sự ở đó xử lý không tốt, mười phần khó xử.
Sở vương nghe xong, lại triệu song phương vào cung, để họ lý luận trước mặt mình.
Những người này thấy Sở vương, mới đầu còn không dám làm càn, nhưng sau khi phân trần phần mình, liền bắt đầu cạnh khóe, bên nào cũng cho là mình phải, hò hét ầm ĩ cãi vã.
Sở vương cũng không nổi giận, nhìn về phía lệnh doãn Đấu Bàn và công doãn Vị Giả.
Họ bị Sở vương gọi đến, vừa mới tới, nhìn thấy tộc nhân nhà mình tranh đến mặt cãi đỏ mặt tía tai trên triều đình, không khỏi xấu hổ.
“Đủ rồi! không được ồn ào trên triều đình!” Đấu Bàn hét lớn một tiếng, khiển trách.
Vị Giả cũng lên, mặt lạnh, “Các ngươi đều nhận vương ân, lại tranh lợi trước mặt đại vương, há không xấu hổ!”
Mọi người thấy tông trưởng nhà mình nổi giận, cũng không còn dám nhiều lời, vội cúi đầu im lặng.
“Đại vương, ” Đấu Bàn vái Sở vương nói, đầy mặt áy náy, “Tộc nhân vô lễ, chính là lỗi do thần dạy bảo, xin đại vương trách phạt.”
Sở vương nhìn bọn họ, thần sắc không gợn sóng.
“Theo ý kiến lệnh doãn, việc này xử trí thế nào?” y hỏi.
Không đợi Đấu Bàn trả lời, Vị Giả đã giành nói, “Lệnh doãn có tội gì, việc này chính là Vị thị mạo phạm.
Ruộng Đấu thị, được phong bởi tiên vương, sau khi Vị thị thụ phong, đương nhiên phải nhường.
Ở ngoại ô Dĩnh thần có hai trăm mẫu ruộng lộc, xin tặng cho Đấu thị, coi như bồi thường.”
Lời ấy nói ra, mọi người trên triều đều kinh ngạc.
Ánh mắt Đấu Vi sáng lên, ruộng đất ở ngoại ô Dĩnh, đâu đâu cũng phì nhiêu, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với ruộng trong tay Vị Mông.
Hắn nhìn về phía Đấu Bàn, chỉ thấy Đấu Bàn thần sắc bất định.
Vị thị chính là tộc mới xuất hiện, đối với Đấu thị xuất thân vương tộc mà nói, vẫn luôn chẳng đáng để vào mắt, Đấu Bàn đối với hậu bối Vị Giả này cũng luôn lãnh đạm, không ngờ, nay gã rộng lượng như vậy, khiến hắn bất ngờ, lòng cũng có chút dễ chịu hơn.
“Công doãn nói quá vậy, ” Đấu Bàn nói, “Tranh chấp của tiểu bối, há vất cho công doãn bỏ những thứ yêu thích, tuyệt đối không thể.”
Vị Giả mỉm cười: “Lệnh doãn đừng từ chối, Giả xưa nay lười biếng, ruộng đất cũng bỏ bê, nên cỏ dại rậm rạp, chẳng bằng giao cho danh nghĩa Đấu thị, là giải quyết xong tranh chấp, cũng có thể thêm gạo vào kho, sao lại không làm?”
Người tộc Đấu thị đều vui lòng, Đấu Tiêu cũng không còn từ chối, một cuộc tranh chấp, cuối cùng là vui mừng hớn hở.
Sở vương thấy việc này lắng lại, phất tay tan cuộc.
“Thúc phụ.” lúc đi ra ngoài điện, Vị Mông nghi hoặc lại không cam lòng, “Ruộng đất kia chính là đại vương ban thưởng, vì sao lại nhường?”
“Nhường?” Vị Giả nhìn hắn, cười nhạt cười, “Nếu để tiến, thì nhường không phải nhường lui.” Dứt lời, gã nhìn sang bộ dáng đắc chí của bọn Đấu thị, ý vị thâm trường, “Tạm chờ xem, bọn chúng đắc ý chẳng được bao năm.”
** ***
Khi mặt trời ngã về tây, Sở vương trở lại cung, tự nhân phục vụ nháo nhào hành lễ.
Y không nói một lời, đi thẳng vào, sau đó, tiểu thần Phù đến, nói, “Đại vương, hôm nay đại vương từng nói muốn tới cung Mục phu nhân dùng bữa tối, đại vương xem…”
“Không đi, nói quả nhân nghỉ rồi, ngày khác.” Y không kiên nhẫn nói.
Tiểu thần Phù vội vàng đáp, đi ra ngoài.
Sở vương ngồi xuống giường, dựa người, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương.
Nghĩ đến chuyện trên điện vừa rồi, bèn giận không chỗ phát tiết.
Giỏi cho Đấu thị, lại dám nói gì mà đất phong tiên vương, từ chối thừa nhận y phong thần.
Như Ngao thế lớn, luôn là tâm bệnh các đời Sở vương, Sở vương vừa chèn ép Thành thị, Đấu thị bèn không kịp chờ mà xông ra, càng lớn càng mạnh hơn Thành thị.
Y đã từng điều tra đất phong Đấu thị, chiếm ba phần toàn bộ đất phong cho thần tử nước Sở, số lượng tư binh nuôi cũng quá lớn, tuỳ tiện diệt, thì sẽ gây hỗn chiến trong nước, khiến Sở vương cảm thấy khó giải quyết.
Sở vương càng nghĩ càng bực bội, cầm chén uống một ngụm nước, lại phát hiện nước lạnh.
Y nhíu mày, lập tức nói, “Thiên Mạch!”
Không có ai trả lời.
Sở vương lại gọi một tiếng, Thiên Mạch vẫn không xuất hiện.
Y kinh ngạc, đứng dậy, đi lòng vòng quanh điện, đều không thấy bóng dáng cô, hỏi tự nhân, đều nói không rõ nguyên do.
“Ti y Mạch không ở trong cung.” Tự nhân Cừ bị gọi đến, vội vàng giải thích, ngượng ngùng nói, “Mới rồi phủ Tam Tiền có người tới báo, nói ti y Mạch đến phủ Tam Tiền, sẽ về muộn một chút ạ.”
Phủ Tam Tiền?
Sở vương ngẩn người, lập tức biến sắc.
Lí nào lại như vậy!.