Tư Mỹ Nhân


Editor: Tây An
Thiên Mạch từ cấp ba đã bắt đầu yêu đương, không tính là oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng coi như nên trải qua đều trải qua.
Cô là người phân rõ phải trái, đối với chuyện chung đụng với người yêu, cũng luôn luôn dùng ánh mắt mười phần khoa học.

Giống như vị tiên hiền có khi còn phải rất nhiều năm nữa mới ra đời nói, thực sắc, tính dã.
Nếu như có một thứ, sinh ra là bản năng đã cần, vậy nó chính là chuyện bình thường như ăn cơm đi ngủ, tiếp nhận nó, giải quyết nó cũng không có gì đáng xấu hổ.
Hiện tại, ý nghĩ này rơi vào người Sở vương.
Sở vương kinh ngạc nhìn cô, ngồi trên đùi y, hôn lên môi của y.
Sau đó, tay cô dò vào dưới áo.
Y hừ nhẹ, cơ bắp kéo căng, ánh mắt nóng rực mà hưng phấn.

y bắt lấy cơ thể của cô, muốn đè cô xuống, Thiên Mạch lại bắt lại tay y, chống trán y, “Thả lỏng chút…”
Nói còn chưa dứt lời, trên môi bỗng nhiên bị cắn một cái.
“Rất quen thuộc… Hả?” Sở vương thấp giọng thở, giọng mang bất mãn.
Thiên Mạch lại cười một tiếng, giữa gang tấc, xinh đẹp quyến rũ.
“Đại vương cũng rất quen…” cô nói khẽ, đáp lại cắn lên môi của y.
Cửa sổ nửa mở, gió đêm từ bên ngoài mà đến, hỏa diễm to như hạt đậu nhẹ nhàng lay động, bạn với tiếng thở dốc gấp rút mà nặng nề, qua đi, lặng yên biệt tích.
Đợi đến khi gió êm sóng lặng, hai người cùng mỏi mệt, Thiên Mạch nằm trong khuỷu tay Sở vương, nhìn ngọn đèn bên cạnh giường.
Ngón tay Sở vương nhẹ nhàng vuốt tóc cô, từng chút một, khiến người buồn ngủ.
“Hắn là người phương nào?” y bỗng nhiên nói.
Thiên Mạch kinh ngạc, giương mắt, thấy Sở vương nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch mà bất mãn.
“Tên cùng nàng làm chuyện mới rồi, là ai?”
Thiên Mạch mỉm cười một cái.
“Đại vương không biết, cũng sẽ không nhìn thấy.” cô nói.
Sở vương nhìn cô chăm chú, không nói tiếng nào.

Thiên Mạch cùng tuổi y, cái tuổi này, mấy cô gái tầm thường sớm đã sinh con đẻ cái.

Y không kỳ vọng cô chưa từng có người khác, nhưng vẫn ảo não.
Ảo não khi họ gặp nhau lúc này, mà không phải sớm hơn một chút…
Trên môi vẫn có hơi đau nhức, y không ngờ Thiên Mạch hung ác đến thế, cũng giống như con thú nhỏ, không phân nặng nhẹ.


Y vươn đầu lưỡi liếm liếm, nhưng không khỏi cong lên khóe môi.
Y ôm chầm Thiên Mạch, hôn một cái trên tóc cô.
“Tối nay, Trịnh cơ từng tới.” y nói.
Thiên Mạch ngẩn người.
Sở vương cọ cọ mặt cô, “Lúc sớm, mẫu thân từng tới thăm, bảo Trịnh cơ lưu lại, nhưng nàng ta chỉ dịch dịch góc chăn cho ta, thích khách liền đến.”
Thiên Mạch đáp một tiếng, nhìn y, không biết y vì sao lại nói chuyện này.
“Thiên Mạch.” Sở vương nhìn sắc mặt cô, “Nàng không thích hậu cung, phải không?”
Thiên Mạch nhìn y, thành thật nói, “Không thích.”
Sở vương đang muốn nói chuyện, Thiên Mạch lại không muốn thảo luận tiếp.
“Đừng nói nữa, ngày mai ngài còn phải tảo triều.” Dứt lời, cô tránh ra, kéo cánh tay Sở vương xuống.
Cô đụng lên môi Sở vương: “Ngủ ngon.” Dứt lời, cô ngủ lại trên gối đầu, nhắm mắt lại.
Sở vương nhìn cô, đành phải đứng dậy, tắt đèn, một lát sau, đưa cánh tay vòng lên người cô.
“Thiên Mạch, quả nhân có nàng là được.” Sau một lát, cô nghe y nói khẽ.
Thiên Mạch nắm chặt tay của y, “Ừ” một tiếng, không tiếp tục nhiều lời.
Thân phận của y không giống người khác, chuyện y làm vì chính mình, cũng đã là chuyện đại đa số người thời đại này không thể.

Hậu cung Sở vương cùng chư quốc nhiều ít có liên luỵ, cũng không thể đơn giản mà nói được.
Chuyện xảy ra hôm nay, giờ phút này, họ có lẫn nhau chính là đầy đủ.
Chuyện trở thành phu nhân của y, Thiên Mạch mặc dù cảm động, cũng không dám mười phần để trong lòng.

Nếu như họ thật sự có thể ở bên nhau, có lẽ có thể đàng hoàng thương lượng giải quyết vấn đề này, mà không phải hiện tại.
Cô nhắm mắt lại, quá khứ như mây khói, nom kỳ quái.

Mà tương lai tựa như một đóa hoa nở rộ trong sơn cốc, vô cùng ngọt ngào, dụ hoặc cô tiến lên, muốn ngừng mà không được.

Nhưng không ai có thể nói cho cô biết, dưới đáy cảnh đẹp kia, có phải còn che giấu hố sâu hay không…
** ***
Sáng ngày hôm sau, Thiên Mạch bị ngứa mà tỉnh.

Cô mơ mơ màng màng, cảm thấy có cái gì đó cọ trên mặt, tựa như…
“Chiêu Tài, ra nào…” Thiên Mạch lầu bầu, dùng tay đẩy, xúc cảm lại hình như không đúng.

Sau đó, tay cô bị bắt lại.
Ý thức bỗng nhiên thanh tỉnh, cô mở mắt ra, đối diện khuôn mặt Sở vương không cao hứng.
“Chiêu Tài, ra nào.” Y nhại mấy cái phát âm quái dị này, “Nàng đang gọi ai thế?”
Thiên Mạch quýnh lên, nhìn ánh mắt Sở vương hồ nghi, không biết nên khóc hay cười.
“Có gọi ai đâu, chỉ là chuyện hoang đường…” cô nói.
“Chuyện hoang đường?” Sở vương bĩu môi, rõ ràng không tin, “Mơ thấy ai?”
Thiên Mạch nhìn y, khát vọng đáp án trong cặp mắt kia rất rõ ràng.
Cô buồn cười, đưa tay chậm rãi mơn trớn lông mày vừa đậm vừa thẳng, nhẹ nhàng nói, “ngài.”
Ánh mắt Sở vương lóe sáng, trên mặt mỉm cười.

Y cao hứng cúi đầu xuống, muốn đặt lên môi cô, Thiên Mạch vội quay mặt đi chỗ khác, dở khóc dở cười, “Ngài còn chưa súc miệng!”
Sở vương hết cách, lại không chịu buông ra, cuối cùng, chôn đầu ở cổ của cô gặm cắn.
Cảm giác kia ngứa ngứa, Thiên Mạch bật cười, không khỏi tránh né.

Nhưng Sở vương đè ép cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội chạy trốn.
“Thiên Mạch, Thiên Mạch…” y mê muội gọi tên cô, trầm thấp ma mị, “Sau này nàng đều phải giống như ngày hôm nay, trong mộng cũng gọi ta, nhé?”
Mặt Thiên Mạch nóng lên, Sở vương này lúc đòi hỏi ngon ngọt cứ như đứa trẻ, vừa ngây thơ vừa dính người.
“Ngài thì sao?” cô không đáp, lại hỏi, “Ngài cũng sẽ lúc nào cũng gọi tên em ư?”
“Ta có khi nào không gọi tên nàng?” Sở vương ngẩng đầu, trừng mắt, “Quả nhân ngay cả gặp chuyện cũng nghĩ đến nàng!”
Việc này đúng, Thiên Mạch không cách nào phản bác, ngượng ngập mà cười.
Sở vương nhìn đôi môi mềm mại của cô, trong lòng hơi động, lại muốn hôn.

Thiên Mạch giật mình, lại dời đầu đi chỗ khác lần nữa, dùng tay ngăn trở mặt y, “Trước tiên súc miệng đã…”
Khắp phòng là tiếng cười nhẹ và tiếng thở dốc, đến khi tự nhân ở bên ngoài ho nhẹ, nói giờ chầu sắp tới, Sở vương mới rốt cục buông cô ra.
Ánh mắt của y vẫn lưu luyến dừng trên mặt Thiên Mạch.

Trên má cô nhuộm đỏ, hai con ngươi như nước, đưa tình nhìn nhau, tựa hồ làm sao cũng nhìn không đủ.
“Đại vương…” giọng tự nhân thận trọng lại truyền đến.
“Biết rồi.” Sở vương lười biếng đáp, rốt cục đứng dậy.
Tiếng cửa điện mở ra truyền đến, bên ngoài màn và bình phong, đám tự nhân mang nước thơm rửa mặt trình lên.


Sở vương đi ra ngoài, cũng không làm phiền, để tự nhân hầu hạ rửa mặt, chỉnh tóc, lại dùng ít đồ ăn sáng.

Quần áo vào triều đã chuẩn bị xong, Sở vương mặc áo trong, mặc triều phục, đang muốn buộc dây, sau lưng truyền đến giọng Thiên Mạch, “Để em.”
Y quay đầu, thấy cô đi tới, tóc lỏng lẻo buông phía sau, có mấy phần lười biếng.
Sở Vương nở ý cười, nhìn cô, hơi giang hai cánh tay.
Hai người mặc dù âm thầm thân mật triền miên, nhưng bây giờ đối mặt với nhiều người như vậy, Thiên Mạch thấy ngại, thần sắc đứng đắn hơn nhiều.
Cô buộc dây thắt lưng cho Sở vương, buộc đai lưng, điệp vạt áo vào nhau.

Hai người đều không nói, Sở vương nhìn cô, môi ngậm ý cười nhẹ nhàng.
Đương khi cô chỉnh cổ áo cho Sở vương, bỗng nhiên, Sở vương cúi đầu, mổ một cái lên môi cô.
Thiên Mạch giật mình, ngẩng đầu, đối diện khuôn mặt Sở vương đắc chí tươi cười.
Thấy mặt cô đỏ trừng mắt, Sở vương vội nói, “Quả nhân rửa mặt rồi.” Dứt lời, cúi đầu muốn hà hơi với cô.
Thiên Mạch dở khóc dở cười, vội vàng né tránh.
Bị Sở vương đùa như thế, lúc Thiên Mạch lại nhìn về phía người khác, mặt càng thêm đỏ.
Tên đầu têu lại không ngần ngại chút nào, nắm lấy tay cô kéo ra trước người, cười hì hì.
Y bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi, “Nàng nói nàng đang mơ thấy quả nhân, mới rồi là đang gọi quả nhân?”
Thiên Mạch không ngờ y còn nhớ rõ cái gốc rạ này, hơi sửng sốt, gật gật đầu.
Y cảm thấy hứng thú: “Dùng ngôn ngữ quê nàng gọi tên quả nhân thế nào?’Chiêu Tài’ hay là ‘Ra nào?”
Thiên Mạch quýnh lên, lại không thể lật lọng, đành phải thuận theo, “Chiêu Tài*.”
Sở vương nhướng mày.
“Êm tai không?” Thiên Mạch nháy mắt mấy cái.
“Nàng gọi thì êm tai.” Sở vương mỉm cười.
Thiên Mạch cũng mỉm cười, trong lòng lại có chút áy náy.
Cô chưa nói cho y biết tình huống thật sự, Chiêu Tài là con Golden Retriever trước cô nuôi ở nhà.
** ***
Sở vương không có dông dài hồi lâu, ăn mặc chỉnh tề rồi, liền lên triều.
“Chỉ được ở lại nơi đây, không được đi đâu.” Trước khi đi, y có phần không yên lòng nhìn chằm chằm Thiên Mạch.
Thiên Mạch bất đắc dĩ, gật đầu, “Vâng.”
Sở vương lúc này mới yên tâm, quay người mà đi, đi hai bước, lại quay đầu lại nhìn, ra cửa điện mới đi thẳng.
Thiên Mạch tựa cạnh cửa, nhìn qua bóng lưng y, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, đều là sự ngọt ngào.
Gió thổi tới, dường như không khí cũng mang mùi thơm, dương quang xán lạn tươi đẹp.

Đêm qua tới hôm nay, hết thảy trở nên nhanh như vậy, nên giờ cô vẫn cảm thấy bản thân như đặt mình trong sương mù, như bay bổng.
Là thật ư? Đều là thật ư? Cô không khỏi hỏi mình, nhưng khi tự nhân sau lưng mời cô đi dùng bữa, Thiên Mạch quay đầu, nhìn người cả phòng hành lễ với cô, giữa kinh ngạc, lại bắt đầu tin tưởng.
Hình như… Đều là thật…
Tự nhân phục thị đối với cô tất cung tất kính, mời cô đi rửa mặt, đồ ăn sáng trình lên trên án.

Thiên Mạch không quen để người khác hầu hạ, nhận khăn từ trong tay thị nữ, tự mình rửa.

Đợi đến khi ngồi vào trước bàn, cô nhìn thấy trước mặt bày đầy đồ ăn, líu lưỡi.
Cô đến đây lâu như vậy, là lần đầu được ăn điểm tâm phong phú nhất.

Lúc trước, chỉ khi Sở vương dùng bữa cô mới nhìn thấy nhiều món ăn như vậy.
Khẩu vị Thiên Mạch không lớn, nhiều như vậy căn bản ăn không vào.

Cô ngó ngó tự nhân và thị nữ đứng hầu chung quanh, uyển chuyển bảo họ cùng mình ăn.
Họ kinh ngạc, tự nhân phục thị cô dùng bữa cười nói, “Đây là đại vương đặc biệt ban yến cho tử*, chúng tôi sao dám dùng? Tuyệt đối không thể.”
*Cách gọi cung kính ngày xưa
Thiên Mạch hết cách, trước mắt bao người, đành phải tận lực ăn nhiều chút.
Dùng cơm xong, mới dọn đồ ăn, tự nhân lại nối đuôi nhau mang tới rất nhiều rương hộp, dần dần mở ra, tất cả đều là quần áo và đồ trang sức, còn có kẻ lông mày dùng trang điểm, son đỏ và phấn thơm.
Nhìn khuôn mặt Thiên Mạch kinh ngạc, một vị cung nhân lớn tuổi nói, ” đây là đồ ăn mặc đại vương ban thưởng tử.” Dứt lời, dẫn mấy thị nữ đi lên, thay quần áo trang điểm cho Thiên Mạch.

Thiên Mạch muốn tự mình thay quần áo, nhưng không chịu nổi họ nhiều người, nhanh mồm nhanh miệng, ba chân bốn cẳng, đã giúp cô cởi dây thắt lưng.
Nhưng khi áo ngoài mở ra, mọi người thấy quang cảnh che giấu dưới áo kia, đều kinh ngạc.
Trên cổ cô toàn dấu đỏ, từng dấu từng dấu.
Nhìn thấy bộ dáng trong gương, Thiên Mạch vừa thẹn vừa quẫn.

Bọn thị nữ lại như sớm có đoán trước, trao đổi ánh mắt mập mờ, tiếp tục giúp cô thay quần áo.
Mà khi phát hiện Thiên Mạch đang có kinh nguyệt, họ lại giật mình.

Có người nhìn nhìn giường bên kia.
“Tử như vậy, đại vương có biết không?” Lão cung nhân hỏi.
Thiên Mạch gật đầu, nhìn thần sắc họ, trong lòng cũng rõ họ đang suy nghĩ gì.

Người như Sở vương, làm việc hùng hùng hổ hổ, thêm tối hôm qua chiến một trận, có lẽ tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô cùng Sở vương xảy ra chuyện gì, mà sẽ không có ai tin họ chỉ là nằm cùng nhau.
Đương nhiên, cũng không chỉ là nằm cùng nhau… tai Thiên Mạch như đốt bỏng, nhưng không muốn giải thích cùng ai.

Đối mặt họ, cô mím mím môi, kiên trì giả câm vờ điếc.
Tự nhân Cừ đi vào, nhìn thấy Thiên Mạch quần áo mới tinh, hai mắt sáng lên.
“Lúc này mới ra dáng chớ.” Hắn cười tủm tỉm, tán thưởng nói, ” Tôi đã nói đại vương đối với cô không tầm thường, nhưng cô cứ khó chịu cơ, sớm như thế có tốt không.

Về sau, cô vẫn cứ là an tâm ở bên người đại vương, chớ nghĩ cái gì mà có làm thì mới có ăn, lữ quán gì nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận