Tư Mỹ Nhân


Thiên Mạch nhìn thấy Vị Giả, rất giật mình.
Vị Giả thụ mệnh Sở vương, truy tra chuyện thích khách, Mục phu nhân bắt cô, chính là mang theo Vị Giả.
So sánh với Mục phu nhân, người này khách khí với cô hơn nhiều, nhưng Thiên Mạch cũng không dám hoàn toàn yên tâm với hắn.
Cô đến nơi này, Vị Giả cũng đến đây, đồng thời còn đi theo Du Đam Phụ! Thiên Mạch cũng không biết Du Đam Phụ cùng hắn là quan hệ thế nào, nhưng người này ở cùng nhau, khiến cô do dự không thôi, gặp quá nhiều biến cố, cô đã thành chim sợ cành cong.
Thiên Mạch lập tức trở về, nói việc này với Thương Tắc.
Thương Tắc cau mày, nói, “Hắn nhìn như là tới bắt cô à?”
Thiên Mạch nhớ tới bộ dáng của bọn họ, tựa hồ đang tản bộ, lắc đầu.
Thương Tắc trầm ngâm, nói, “Vì để ổn thỏa, ta thấy là vẫn nên lập tức rời đi thì hơn.”
Thiên Mạch không chắc Du Đam Phụ rốt cuộc muốn làm gì, suy tư một lát, gật gật đầu.
Hai người nhanh khởi hành.

Thương Tắc sắc mặt mặc dù còn có chút không ổn lắm, nhưng đi không thành vấn đề.

Kiếm không bị lấy đi, Thương Tắc đeo bên hông, kiểm lại đường đi, nhìn thấy bên ngoài không ai, bước nhanh đến cửa hông gần nhất mà đi.
Trên đường đi cũng không gặp được ai, hôm nay là vu nhật*, xuyên qua hai đầu phố hẹp, chính là đại lộ.

Người vào thành giao dịch đi chợ rộn rộn ràng ràng, nối gót sát vai.

Thương Tắc mặc dù vừa bệnh nặng một trận, bước chân lại nhanh, Thiên Mạch cơ hồ theo không kịp.
*[圩日];Tức ngày đi chợ chung, ngày này thường được định trước, để dễ dàng buôn bán trao đổi
“Thương thế của anh, có sao không?” cô thấp giọng hỏi.
Thương Tắc lại không trả lời, bỗng nhiên giữ chặt tay cô, chen vào đám sạp nhỏ bán hương thảo bên đường.

Sạp nhỏ thấy hai người, mặt mày hớn hở, liên tục chào hỏi.
Thiên Mạch cầm lấy một túi nhỏ hạt lên ngửi ngửi, vụng trộm quay đầu nhìn, hai binh lính tuần nhai đi tới.
“Đi thôi.” Thương Tắc thản nhiên nói, bảo Thiên Mạch buông đồ xuống, thần sắc tự nhiên lại chui vào đám người lần nữa.
Thiên Mạch thấy hắn phản ứng nhanh nhẹn mà linh hoạt, nghĩ thầm quả nhiên là làm nghề đánh lén.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng huyên náo, Thiên Mạch quay đầu, dường như có rất nhiều người đang chạy tới bên này.
“Đi mau!” Thương Tắc quát, lập tức đẩy người phía trước ra, kéo lấy cô chạy về mép nước!
Thế nhưng quá nhiều người, tiếng ồn ào huyên náo, nhìn thấy những trường mâu của binh lính kia càng ngày càng gần, Thiên Mạch hoảng hốt không thôi.

Ngoài cửa thành, ngay phía trước là bờ sông.

Binh lính cửa thành thấy loạn tượng, lập tức đến ngăn cản.
Thương Tắc cầm một giỏ quả một chiếc xe bò bên cạnh, đập tới chỗ những sĩ tốt kia, “Xoẹt” rút kiếm ra!
“Đi lên thuyền! Đi!” Hắn nói với Thiên Mạch.
Thiên Mạch thấy hắn muốn đích thân chém giết với những người kia, trong lòng cảm thấy nặng nề.
“Không thể!” cô vội la lên, “Anh đi cùng tôi đi!” Dứt lời, cô mắt thấy một sĩ tốt chạy tới, cái khó ló cái khôn, nhặt lên quả trên đất, ném ra như quả tạ, ném qua gã ta.
Sĩ tốt kia vội vàng không kịp chuẩn bị, bị ném trúng đầu, kêu đau một tiếng.
Thiên Mạch không ngừng cố gắng, vội nhặt lên một quả khác…
“Lâm Thiên Mạch!!”
Lúc này, một tiếng rống to đột nhiên truyền đến, như sét đánh, hung hăng bổ vào lòng cô.
Thiên Mạch mở to hai mắt quay đầu.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, một hình bóng đột nhiên xuất hiện trước mặt Thương Tắc, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, binh khí giòn tan địa mà đụng nhau! May mà Thương Tắc phản ứng kịp thời, dùng kiếm ngăn, cổ tay lại có chút tê rần.
Thương Tắc trong lòng rung mạnh, cảm giác này, hắn từng trải nghiệm trong rừng Câu Phệ!
Hắn trừng mắt nhìn người này, vừa sợ lại kinh ngạc, ánh mắt lại phát lạnh, nhất thời kích thích sát khí.

Hắn lập tức dùng kiếm phản công, kiếm đồng va chạm tóe ra hoa lửa, hai người đánh nhau, khó phân thắng bại.
Người vây xem thấy tình cảnh như vậy, lại còn vây xem say sưa ngon lành, nhao nhao cổ vũ reo hò.
Thiên Mạch nom đến độ sắp khóc lên, không biết sao lại biến thành thế này, lớn tiếng hô, “Đừng đánh nữa! Đại vương! Thương Tắc! Đừng đánh nữa!”

Hai người lại vẫn không ai nhường ai.
Sở vương trầm mặt, đằng đằng sát khí, chiêu chiêu ác liệt.

Thương Tắc vừa bị tổn thương, bệnh nặng vừa qua, lúc đầu còn có thể ngăn cản, càng về sau, thể lực càng chống đỡ hết nổi.
Rốt cục, khi Sở vương lại đánh xuống một kiếm nữa, Thương Tắc bị đánh đến lảo đảo một cái.
Sở vương được thời cơ, đang định lấy tính mệnh hắn, Thiên Mạch bước lên phía trước ôm lấy cánh tay y, vội la lên, “Đừng đánh nữa! Anh ta sẽ chết mất!”
“Quả nhân chính là muốn giết hắn!” Sở vương nổi trận lôi đình, chỉ vào Thương Tắc, “Ngươi dám bắt cóc người của quả nhân! Đem hắn đi ngũ xa phanh thây!”
Thương Tắc tựa trên một đống sọt, bị người dùng kiếm chỉ vào yết hầu, sắc mặt tái nhợt, thở phì phò, lạnh lùng nhìn y, không sợ hãi chút nào.
“Hắn không phải người xấu!” Thiên Mạch vội la lên, “Nếu không có người này, em suýt chết bởi loạn quân đấy!”
Sở vương khẽ giật mình, nhìn về phía cô, “Hắn cứu được nàng?”
Thiên Mạch khẩn cầu nhìn y, dùng sức gật đầu, “Bá Sùng muốn bắt em, là Thương đại phu dẫn em đào tẩu, cũng là anh ta đưa em đến Đan Dương!”
Sở vương sắc mặt bất định, đoạn, lại nhìn về phía Thương Tắc.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người vẫn mặt như băng sương.
“Người đâu.” Sau một lát, Sở vương lạnh lùng nói, “mang người này xuống.”
Người bên canh đáp lời, kéo Thương Tắc đi.
Thiên Mạch vội nói, “Anh ta bị thương! Phiền đưa anh ta đến phủ Bá Lương…”
Lời còn chưa dứt, lại bị Sở vương bắt lấy cánh tay, “Nói nhiều như vậy làm gì, đi!” kéo cô, cũng không quay đầu lại nhanh chân rời đi.
Đám sĩ tốt hai mặt nhìn nhau, nhìn lại Thương Tắc, có chút không biết làm sao.
Tử Do nhanh trí, thấy Thương Tắc sắc mặt không tốt, trên quần áo chảy ra máu, vội cho người tìm một tấm ván gỗ đến, nâng lên.

Lại phất tay xua đám người, “Chớ nhìn chớ nhìn nữa! Tránh ra nào!”
Thương Tắc nhìn qua bóng lưng hai người kia biến mất trong đám người, đoạn, thu hồi ánh mắt, nhìn qua mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy hơi thở nóng như ánh nắng.
Trên xương sườn đang đau, như đã xâm vào tim…
** ***
Đan Dương là cố đô người Sở, hoàng cung mặc dù không lớn bằng Dĩnh Đô, nhưng cũng rất có khí thế.
Thiên Mạch bị Sở vương mang lên xe ngựa, suốt đường chạy gấp, tiến vào hoàng cung.

Xe ngựa xóc nảy, tay y một mực nắm chặt trên cánh tay Thiên Mạch, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài màn xe, thần sắc nặng nề.
Sau chuyện lữ quán ở Dĩnh Đô, Thiên Mạch liền đã biết tính tình Sở vương.

Cô biết y đang giận lên đầu, nhiều lời vô ích, cũng không mở miệng.

Tâm tình lúc này rất kỳ diệu, tim cô nhảy nhào nhào, lại không sợ hãi cũng không tức giận.

Trên thực tế, nãy giờ, cô cũng vẫn cảm thấy thoáng như nằm mơ, không thể tin được Sở vương thật sự an vị bên cạnh mình, điều duy nhất khiến cô thấy chân thực, là cái tay trên cánh tay kia, cứng đến nỗi như cái kìm, cách vải áo vẫn nóng bỏng.
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Thiên Mạch hoảng hốt lại quýnh lên, đó như không phải cảnh tượng trùng phùng người yêu nhớ nhung đã lâu trải qua muôn vàn khó khăn cuối cùng gặp được…
” Sao nàng không nói lời nào?” Qua một hồi lâu, Sở vương là người trước tiên không giữ được bình tĩnh, giọng mang tức giận.
Thiên Mạch sửng sốt một chút, quay đầu, đối diện với mắt đen của Sở vương, nặng nề, không rõ hỉ nộ.
“Là chàng không nói lời nào…” cô lúng túng.
“Ta gọi nàng nhiều lần như vậy, nàng không nghe được à?!”
Sở vương nổi giận đùng đùng nói.
Thiên Mạch nhìn y: “Em… em không nghe thấy…”
“Cổ họng ta sắp rách cả ra rồi! nàng chỉ lo chạy, ta đuổi không kịp! Ta đến từ Dĩnh Đô, chính là muốn đi tìm nàng! Nhưng đi khắp mọi nơi tìm không thấy nàng, có người nói nàng đi Câu Phệ, ta lại đi Câu Phệ, vẫn không thấy! Thật vất vả tìm được Đan Dương, lại thấy nàng chạy trốn cùng một tên đàn ông!”
Sở vương nói, liền tức không ra hơi, lông mày cơ hồ dựng thẳng lên, “Lâm Thiên Mạch, ta tìm nàng tìm đến vất vả thế nào nàng biết không!”
Ngự sĩ, tòng nhân bên cạnh dựng thẳng lỗ tai, nghe được mấy lời từ miệng Sở vương này, cũng không khỏi rét lạnh một hồi.
Thiên Mạch nhìn y, vành mắt lại là bỗng nhiên đỏ lên.
“Em biết…” cô nói thật nhỏ, xụt xịt, nước mắt lại rơi ra, giọng đứt quãng, “Em … Em luôn muốn đi tìm chàng… Lo cho chàng… Sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại chàng nữa… Em mỗi ngày đều ngóng trông sắp gặp được chàng… Nhưng mãi không gặp được chàng…”
Nhiều ngày nhớ nhung, nháy mắt như phá kén mà chảy ra.
Tim Sở vương tựa hồ bị cái gì đó dùng sức túm một cái, nộ khí nhất thời tan thành mây khói.

Y nhìn Thiên Mạch khóc càng ngày càng tợn hơn, chân tay có chút luống cuống, “Ơ, đừng khóc…”

Thiên Mạch lau mắt, lại ngăn không được, “… Em cho rằng, lại có ác nhân đến bắt em… Lúc ấy mới muốn chạy trốn… Bỏ chạy về Dĩnh Đô… Tìm, tìm chàng…”
Sở vương ngẩn người.
Trong lòng cũng buồn vui đan xen, bỗng nhiên, y ôm chặt lấy cô, để cô nghẹn ngào chôn trong ngực…
Trên xe truyền đến tiếng nói nhỏ xột xoạt, động tĩnh chuyển biến quá nhanh, mọi người không dám nhiều tìm hiểu thêm, hai mặt nhìn nhau, trên mặt đỏ lên.
“Trộm dò cái gì đấy.” Tự nhân Cừ đi phía trước, nhắc nhở tự nhân bên cạnh quay đầu nhìn quanh một cái.
Trong lòng lại không khỏi cười khổ, đại vương ơi, khiêm tốn chút đi, khắp nơi là người, đều nghe đấy…
** ***
Một trận hỗn loạn, khiến đám người trong thành Đan Dương bị quấy đến king ngạc, nhưng không lâu sau, khi họ nghe nói cái người trẻ tuổi khí thế hung hăng kia chính là Sở vương, đều là mừng rỡ không thôi.
Sở vương ở Dĩnh Đô lâu ngày, số lần đến Đan Dương có thể đếm trên đầu ngón tay, lên ngôi, cũng chỉ mới hai năm trước mới qua một lần.
Rất nhiều người đều chưa từng gặp Sở vương, nghe được tin tức, nhao nhao chạy tới trước cửa cựu hoàng cung quan sát, hi vọng có thể nhìn thấy Sở vương.
Hỏi rõ nguyên do sự việc trước sau, Du Đam Phụ được vời vào hoàng cung.
Ông khuôn mặt bình tĩnh, đối với Sở vương sắc mặt khó chịu, hào phóng hành lễ, trấn định tự nhiên.
“Quả nhân không biết Tư Đồ cũng đến Đan Dương.” Sở vương ngồi trên nói.
“Quả quân vì ốm đau nên nhờ vả, tiểu thần và Bá Lương ở Đan Dương quan biết, cho nên tới đây.” Du Đam Phụ ôn tồn đáp.
Ánh mắt Sở vương lạnh xuống: “Tư Đồ giúp ta giải nạn, quả nhân rất an ủi.

Nhưng theo quả nhân biết, Tư Đồ không báo chuyện vợ ta đến Đan Dương cho công thự và công doãn.

Quả nhân lần này mời Tư Đồ đến, xin giải nghi ngờ.”
Du Đam Phụ thi lễ với Sở vương, nói, “Bẩm đại vương, tiểu thần dấu diếm chuyện phu nhân đến Đan Dương, chính là để tự mình hộ tống phu nhân về Dĩnh Đô.

Việc này, tiểu thần thật có tư tâm, tuy vậy là vì đại vương, phu nhân và quả quân mà tính toán.”
Lông mày Sở vương giơ lên, hơi kinh ngạc.
“Ồ? Giải thích thế nào?”
“Đại vương, ” Du Đam Phụ nói, ” đại vương sắp cưới phu nhân, lúc tiểu thần ở Dĩnh Đô, đã truyền rất xa.

Đại vương quyết ý như thế, công bố khắp thiên hạ, bẩm trước thần minh, nhưng không vì quý nhân ngăn cản, cuối cùng thành chuyện đau lòng.

Nguyên nhân trong đó, không biết đại vương đã từng nghĩ lại?”
Sở vương mặt không biểu tình: “Nếu Tư đồ nói là Mục phu nhân, việc này đã xong, không còn làm hại.”
“Tiểu thần cũng không phải là chỉ mỗi Mục phu nhân.” Du Đam Phụ chậm rãi nói, “Đại vương chính là quốc quân nước Sở, mạnh mẽ một phương, nước Sở hôm nay, cũng không thể so sánh với ngày xưa khi lập nghiệp gian khổ.

Đại vương cưới vợ, không chỉ có các quốc gia nhìn vào, càng vì dân trong nước nhìn lấy.

Trong cung của Đại vương, trong công thự, quý nhân vô số, phu nhân là chính thất của đại vương, xuất thân cử chỉ, đều là người để trong nước làm gương làm mẫu.

Xuất thân của phu nhân, không phải công thất chư quốc, cũng không phải quý tộc trong nước, quý tộc khó tránh khỏi có lòng không phục.

Đại vương ép lập phu nhân, có lẽ không ai ngoài sáng phản đối, nhưng nơi duy nhất phu nhân có thể dựa vào, chỉ là tình yêu của đại vương, một khi đại vương không ở đây, phu nhân không có gì dựa dẫm, đây là thứ nhất; thứ hai, chuyện Mục phu nhân, đại vương trừng trị, tất nhiên thỏa đáng, nhưng nếu có người coi đây là chuôi, phỉ báng phu nhân thất đức, phu nhân há không phải trăm miệng không thắng ư.”
Tim Sở vương dần dần trầm xuống.
Chuyện Mục phu nhân, y cũng suy tư đã lâu, lời Du Đam Phụ nói, có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa.

Thiên Mạch không có chỗ dựa, làm phu nhân, quả thật là cái họa lớn.
“Theo ý Tư Đồ, quả nhân nên làm thế nào?” Thần sắc y không thay đổi, hỏi.
Du Đam Phụ nói: “Đại vương, nước Phàn ở giữa nước Sở và Trung Nguyên, tuy không mạnh như nước Sở, cũng có đức của Thiếu Hạo*.

Nếu đại vương không chê, nước Phàn nguyện trợ chút sức lực, lấy làm duyên lành hai nước.”
*[少昊; Thiếu Hạo], thủy tổ của người Hoa Hạ, trưởng tử của Hoàng Đế, mẹ là Luy Tổ.

Sở vương hiểu ý ông, nhìn ông, ánh mắt thật sâu.
“Phàn Doanh sao.” Y nói.
Du Đam Phụ lại lễ với Sở vương: “Quả quân nhân hậu, tất lấy lễ gả em gái để đối đãi.”
Sở vương lại tựa trên kỷ, thanh âm chậm rãi, “Nhưng quả nhân đã sai người đến Tông Chu*, hỏi ý quy tông cho nàng.

Bây giờ Tư Đồ khuyên nàng nhập nước Phàn, quả nhân phải lật ư?”
*Tông Chu, một là chỉ triều Chu, hai là chỉ đô thành triều Chu
Du Đam Phụ nghe vậy, sửng sốt.
** ***
Thiên Mạch ở lại trong cung điện của Sở vương, bị một đám người hầu hạ tắm rửa thay quần áo.

Cô vốn cũng không quen thuộc như vậy, vào phòng tắm, bèn uyển chuyển xin những thị tỳ kia đều ra ngoài, mình vào bể tắm, tắm một lần thoải mái nhất trong tháng này.
Cô vùi cả người vào trong nước ấm, bế khí, một hồi lâu mới xuất hiện.
Ánh đèn lắc trong giọt nước óng ánh, Thiên Mạch vuốt mặt nước trên, thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Trên môi có hơi đau nhức, cô sờ lên, nhưng không khỏi cười cười, trên mặt nóng hổi.
Đó là vừa rồi khi Sở vương còn ở đây, hai người kể ra chuyện cũ, Thiên Mạch hơi xúc động lau nước mắt, nói cô giờ còn chưa tin họ gặp nhau một lần nữa, sợ mình đang nằm mơ.
Sở vương nhìn cô, đột nhiên hôn lên đến, rất dùng sức, cắn môi cô đến sưng đỏ, một hồi lâu mới buông ra.
“Giờ, nàng tin chưa?” y thở gấp, nghiêm túc mà nhìn cô, hai mắt sáng rực, như vừa hoàn thành một đại sự.
Thiên Mạch nhớ, cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô nghĩ đến y, trong lòng bèn ngọt ngào, trải qua trắc trở gặp nhau một lần nữa, cảm giác bỏ không được kia lại càng rõ ràng…
Phía ngoài thị tỳ nghe bên trong không có động tĩnh, nhỏ giọng hỏi, có cần vào phục thị.

Thiên Mạch đáp một tiếng, nói không cần, tự mình, chà xát, dùng khăn bọc lấy tóc, mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Đợi khi thu xếp chỉnh tề, tự nhân Cừ đi vào trong điện, cười híp mắt nhìn cô.
Thiên Mạch lúc trước đã thổ lộ hết một phen ly biệt trùng phùng cùng hắn, bây giờ bình tĩnh trở lại, cũng mỉm cười.
“Đại vương còn chưa về ư?” cô hỏi.
“Đại vương mới gặp Du Đam Phụ, bây giờ đang gặp cung chính, chừng sắp về rồi.” Tự nhân Cừ nói.
Thiên Mạch gật đầu, để thị tỳ bên cạnh đi lấy chút nước, lại nhỏ giọng hỏi tự nhân Cừ, “Anh có thể thay tôi hỏi chuyện Thương Tắc không?”
“Hỏi rồi.” Tự nhân Cừ nhắc đến hắn, nghiêm mặt, vẫn tức giận, “Tử Do đem hắn đến phủ Bá Lương.

Chậc chậc, thật sự là người tốt không ai cứu, ác nhân có lương y.”
Thiên Mạch biết hắn vẫn để ý chuyện Câu Phệ, lần kia, hắn cùng Thiên Mạch đều suýt chết trên tay Thương Tắc.

Nghe Thương Tắc có người cứu, Thiên Mạch thả lỏng một hơi, gật gật đầu.

Cô còn muốn hỏi tự nhân Cừ có thấy Mang hay không, lúc này, tự nhân phía ngoài đến báo, nói Sở vương về.

Tự nhân Cừ vội tránh ra, cho Thiên Mạch một tiếng cười mập mờ.
Sở vương bước chân rất nhanh, như gió, như vội vã không nhịn nổi.

Tiến vào tẩm điện, mắt y thứ nhất là nhìn thấy Thiên Mạch ngồi trước gương, trên mặt lộ ra ý cười.
“Nhớ ta không?” y đi qua ôm lấy cô, hôn hai má cô một cái.
Thiên Mạch thẹn thùng, nhìn bên cạnh, phát hiện tự nhân Cừ đã sớm dẫn người ra ngoài.
“Ta đang hỏi nàng, sao nàng hết nhìn đông tới nhìn tây.” Sở vương nắm cằm cô, mất hứng nói.
“Nhớ, nhớ mãi thôi.” Thiên Mạch bất đắc dĩ cười, nắm chặt tay y, “Nghị sự xong chưa?”
“Tạm tạm.” Sở vương nói, ” ta không thấy nàng, trong lòng nhớ nàng, nên về.”
Tim Thiên Mạch lại ăn ngọt, hai mắt sáng lên như sao, nhìn qua mặt y, chỉ cảm thấy nhìn sao cũng không đủ.
Cô nhớ tới những lời mình luôn định nói với Sở vương, do dự một chút, nói, “Đại vương…”
“Đừng gọi đại vương.” Sở vương lại ngắt lời, “Nàng gọi ta đại vương, ta cứ cảm giác không có chuyện hay.”
Thiên Mạch mỉm cười: “Thế gọi là gì?”
Sở vương nghĩ ngợm: “Lữ.”
Thiên Mạch kinh ngạc: “Nhưng đó là tục danh của chàng…”
“Cứ gọi vậy đi.” Sở vương bá đạo nói.
Thiên Mạch nhìn y, trong lòng bỗng nhiên cảm động hết sức.

Cô dần dần phát hiện, khi ở Dĩnh Đô, không biết là vô tình hay là cố ý, Sở vương nói chuyện với cô, đã dần qua còn là “Quả nhân”, mà là xưng “Ta”.

Cô đã từng vì địa vị chênh lệch giữa họ mà chùn chân không thôi, Sở vương hiển nhiên cũng ý thức được vậy, chí khi có hai người bên nhau, họ mười phần hòa hợp, không có đẳng cấp, chỉ có người yêu.

“Lữ, ” cô mím mím môi, nhìn y, “Mặc dù em biết Mang, nhưng em chưa từng muốn mưu hại chàng.”
Sở vương kinh ngạc, không ngờ cô sẽ chủ động nói với mình chuyện này.
“Em và Mang quen biết ở Đồng Sơn, đêm đó gã hành thích, quả thực từng đi ngang qua Tiêu cung, em cũng nhận ra gã, sau đó, chàng liền đến.” Thẳng thắn nói chuyện cần dũng khí, tim Thiên Mạch nhào nhào nhảy, vẫn quyết định nói tiếp, “Em vẫn muốn nói với chàng việc này, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Sau đó, Mục phu nhân muốn giết em, nhờ có Ngũ đại phu mang em ra thành, rơi xuống nước, Mang cứu em lên, sau khi em tỉnh lại, đã trên đường đến Đường.”
tay Thiên Mạch có hơi lạnh: “Lữ, chàng trách em không?”
Sở vương nghe Tử Doãn khai, đã biết được những chuyện này, nhưng nghe chính Thiên Mạch nói ra, vẫn cảm thấy tâm tình khác biệt.
“Sao lại nói với ta những chuyện này?” y trầm thấp hỏi, “Không sợ ta thật sự trách ư?”
Thiên Mạch trầm mặc một lúc, nói, “Lữ, những ngày qua em suy nghĩ rất nhiều, vẫn cho là mình có lẽ không sống để gặp chàng.

Khi đó, trong lòng em hối hận nhất chính là việc này.

Em được chàng coi là người trân ái nhất, mà ngay cả lời nói thật cũng không chịu nói với chàng, chẳng lẽ không phải lừa gạt.”
Yết hầu Sở vương giật giật, nhìn con mắt cô lo lắng bất an, chỉ cảm thấy nữ tử này tâm tư đơn giản không biết nên dùng đáng ghét hay đáng yêu để hình dung, cũng quả thực khiến y đau lòng.
Y thở dài, ôm cô vào trong ngực.
“Nếu ta trách nàng, còn tới tìm nàng làm gì.” Y cười khổ, “Lâm Thiên Mạch, nàng chính là chắc chắn ta không trách phạt nàng được, phải không.”
Thiên Mạch ngẩn người, ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, lại bị Sở vương dùng sức ngăn lại, “Ta nói cái gì thì là cái đấy, nàng không thể phản bác!”
Thiên Mạch bất đắc dĩ vô cùng, trong lòng lại là mềm nhũn ra, rốt cục mỉm cười, đưa tay vòng quanh eo y.
“Thiên Mạch, ta mới gặp Du Đam Phụ.” Sở vương bỗng nhiên nói, ” ông ta là hậu nhân của vương tử Du, Chu vương phái đi nước Phàn làm thượng khanh, nàng quy tông vào tộc ông ta, được không?”
Thiên Mạch kinh ngạc, ngẩng đầu.
“Du Đam Phụ?” cô hỏi.
Sở vương gật đầu.
Cô nghĩ ngợm, bỗng nhiên hiểu được.

Du Đam Phụ vì sao xuất thủ tương trợ, vì sao muốn tự mình đưa cô về Dĩnh Đô, ra là có chủ ý này.

Nếu ông ta đem mình giao cho công thự, hoặc là Vị Giả, vậy có được niềm vui của Sở vương cũng không phải là ông ta, cũng không có tư cách nói chuyện.
Thấy cô không nói, Sở vương vội nói, “Ta nghĩ hồi lâu, nàng không có nhà ngoại để dựa vào, nước Phàn và nước Sở là láng giềng, Du Đam Phụ lại xuất thân Chu vương, theo ông ta quy tông, là có thể chặn lại những kẻ lắm mồm miệng.

nàng cũng không cần làm gì, quy tông rồi, là có thể đưa sáu lễ, danh chính ngôn thuận đến nước Sở.

Thiên Mạch…”
“Em cũng đâu dị nghị.” Thiên Mạch nói, nhìn y, hai con ngươi chiếu đến ánh nến, ôn nhu lóe sáng, “Em chỉ là đang nghĩ, chàng làm nhiều như thế, em nên báo đáp như thế nào?”
Sở vương nghe được lời ấy, ánh mắt bỗng nhiên sâu, trở nên sáng rực.
Y nhìn Thiên Mạch, tiếng nói trầm thấp, “Nàng… Nguyệt sự còn không?”
Thiên Mạch dở khóc dở cười, người này lại nhớ kỹ nó như vậy.
“Còn phải mấy ngày mới đến.” cô nói.
“Ồ?” Sở vương ý vị thâm trường, “Nói vậy, phải tranh thủ?”
Thiên Mạch mổ trên môi y một cái.
Sở vương đột nhiên ôm cô, nhanh chân đi về giường.
Ôm hôn và triền miên, như mưa rào đợi đã lâu, nước chảy thành sông.
Hai người thở hổn hển, hôn vào mặt và thân của nhau, ngón tay cởi dây lưng, thăm dò nơi da thịt, như nhuộm dần khát vọng.
“Đại vương…” Bỗng nhiên, ngoài điện truyền đến giọng tòng nhân.
Không ai phản ứng.
“Đại vương…” Thanh âm kia lại truyền tới.
Thiên Mạch thở hổn hển, nói thật nhỏ, “Có người…”
“Không quan tâm chúng…” Sở vương ngăn lời cô.
“Đại vương,” tòng nhân kia nói, ” Đường cấp báo, người Thư phản loạn đã bị vây trên núi.

Lúc đại vương rời đi từng nói không được liều lĩnh, vây xong, hết thảy do đại vương định đoạt, bây giờ Tư Mã hỏi thăm, phải chăng nên toàn diệt?”
Ánh mắt Thiên Mạch bỗng nhiên dừng lại.
Cảm nhận được cô đình trệ, Sở vương ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, đều vẫn mang theo tình ý chưa cởi
“Đường?” Thiên Mạch do dự một lát, hỏi.
“Lúc ta đến câu Phệ, bọn chúng đã bại.” Sở vương nói, một lát sau, bổ sung, “Tên Mang kia, còn sống.”
Thiên Mạch ngơ ngẩn.
“Đại vương…”
“Biết rồi!” Sở vương có chút tức giận, lại nhìn về phía Thiên Mạch, thần sắc bất định.
“Ta đi một lúc là về.” y hôn một cái lên trán Thiên Mạch, đoạn, khoác áo đứng dậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận