Một trận đại chiến, đến bình minh mới kết thúc.
Thiên Mạch theo Sở vương đi tới chiến trường, nhìn thấy thi thể ngổn ngang lộn xộn, sắc mặt trắng bệch.
Tựa như cảm thấy khẩn trương của cô, Sở vương xoay đầu lại.
“Lữ,” tâm thần Thiên Mạch có phần không tập trung, “Chàngcu mới vừa nói, bọn họ không chịu đầu hàng, phải không?”
Sở vương không trả lời, giữ chặt tay của cô, chỉ cảm thấy giữa ngón tay và trong lòng bàn tay kia đều là lạnh lẽo.
“Đây chính là chiến tranh.” Y chậm rãi nói, “Nhớ lấy, nếu không có kế sách kia của cô, dù người Sở hay là người Thư, sẽ có càng nhiều người chết.”
Thiên Mạch kinh ngạc nhìn y, không có trả lời.
Nơi xa, binh lính người Thư bị bắt như một mảnh quạ đen, nghe sĩ tốt đến bẩm báo, nói người Thư chết hơn hai ngàn người, bị bắt và bị thương có hơn năm ngàn người.
Đại bộ phận người vẫn còn sống tiếp được, Thiên Mạch lúc này mới cảm thấy thoáng an tâm.
“Hắn ở bên kia.” Sở vương bỗng nhiên nói.
Thiên Mạch nhìn lại, ánh mắt dừng lại.
Trên một vuông đất trống, Mang quần áo lôi thôi, yên lặng ngồi ở đó, cúi đầu, trong ngực ôm Bá Sùng đã chết.
Thiên Mạch đi qua, nhìn bộ dáng gã thế này, trong lòng cũng đau xót.
“Mang.” Cô nói thật nhỏ.
Chốc lát sau, Mang ngẩng đầu lên, trên gương mặt kia lấm tro bụi, vành mắt đỏ bừng, ánh mắt lại yên tĩnh không gợn sóng.
“Anh ấy chết rồi.” gã nói thật nhỏ, thanh âm khàn khàn.
Thiên Mạch nhìn Bá Sùng, hắn nhắm mắt lại, lại như mười phần an tường.
“Anh cứ ở bên anh ta đi.” Cô nói.
Mang không nói gì, một hồi lâu, nói, “Anh ấy nói, anh ấy rốt cục có thể buông rồi…” giọng gã hơn nghẹn, “Mạch, tôi luôn oán anh ấy lạnh lẽo cứng rắn, khư khư cố chấp…”
“Nhưng anh vẫn chạy đến cứu anh ta.” Thiên Mạch ngồi xuống, hai tay đỡ lấy đầu vai Mang, nhìn thẳng hắn, “Mang, anh luôn không làm sai, cũng không cần áy náy.”
Mang nhìn qua cô, đáy mắt bỗng nhiên dâng lên nước mắt.
“Nhưng anh ấy là huynh trưởng tôi! Huynh trưởng duy nhất!” gã cũng nhịn không được nữa, bỗng nhiên tựa đầu trước ngực Bá Sùng, òa khóc lớn.
Thiên Mạch không nói gì, chốc lát sau, ngẩng đầu nhìn về phía Sở vương.
Y đi tới, đỡ cô dậy.
“Thư Mang, ” y thản nhiên nói, “Ngươi cũng không phải là chỉ còn huynh trưởng.” Dứt lời, phất phất tay với người sau lưng.
Thiên Mạch và Mang, nhìn lại, thấy rất nhiều người bị mang đến, là bọn Giáp Côn, và Nhân.
“Mang!!” Nhân khóc chạy tới, bổ nhào vào trong ngực của gã.
Mấy người Giáp Côn cũng đi tới, khắp khuôn mặt mỏi mệt là nước mắt.
“Cậu nói gì mà đi xem một chút, chúng tôi tìm cậu, chẳng thấy bóng dáng! Về sau mới nghe nói cậu muốn đi cứu trưởng công tử…” Giáp Côn cũng lau nước mắt, nhìn gã chằm chằm, “Mang! Cậu nói chung sinh tử với bọn tôi! Chính là chung sinh tử như vậy sao?”
Hắn dứt lời, đột nhiên tiến lên ôm Mang và thi thể Bá Sùng, mấy người ôm cùng, ôm đầu khóc rống.
Thanh âm thảm liệt, tựa như phát tiết, gào đến tê tâm liệt phế.
“Đi thôi, ” Sở vương kéo Thiên Mạch, “Nơi đây có Tử Do.”
Thiên Mạch nhìn y, lại nhìn mấy người kia, cũng biết lúc này đã không cần mình, theo y rời đi.
Tử Do đứng một bên nhìn xem, cũng cảm thấy lòng chua xót, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Bỗng nhiên, gã nhìn thấy dưới cây cách đó không xa, một xạ sĩ trẻ tuổi đang sửa cung, như rất dụng tâm.
Gã nhận ra gương mặt kia, đêm qua, chính là anh ta liên tiếp bắn ngã mấy người, trợ gã giết người Thư trong trận.
Phát hiện có người đi tới, xạ sĩ giương mắt lên, thấy là Tử Do, bèn vội vàng đứng lên hành lễ.
Tử Do khoát khoát tay, nhìn anh ta, mỉm cười, “Tiễn pháp không tệ.”
Xạ sĩ cũng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
“Người nào dạy thế?” Tử Do hỏi.*
“Không ai dạy, ” xạ kia kia gãi gãi đầu, nói, “Tiểu nhân tập thuở nhỏ.”
“Cung này của ngươi cũng tốt.” Tử Do nhận lấy cung của anh ta, kéo, tán dương, “Là một cây cung tốt, lấy từ đâu?”
“Cung này cũng là tiểu nhân tự chế.” Xạ sĩ nói.
Tử Do kinh ngạc: “Ngươi tên họ ra sao?”
“Tiểu nhân tên Dưỡng Do Cơ*!” Xạ sĩ ngẩng đầu đáp, mắt đen bóng.
*Dưỡng Do Cơ (養由基 Yǎng Yóujī; khoảng 606TCN-559TCN) là một danh tướng nước Sở.
Ông phụng sự cho hai đời vua Sở Trang Vương và Sở Cung Vương, nổi tiếng về tài bắn cung “bách bộ xuyên dương” (cách xa 100 bước bắn xuyên qua lá dương).
** ***
Thiên Mạch theo Sở vương, một đêm không ngủ.
Bây giờ mặc dù chuyện đã hoàn tất, cô cũng rất mệt mỏi, lại vẫn không thể nào an giấc.
Sở vương thấy bộ dáng cô kinh ngạc, lại có phần không cao hứng.
Y nâng cằm cô lên, trừng mắt với cô.
“Ta không giết hắn, nàng còn không hài lòng?” y trút giận nói, “Ta đi làm Thư Mang kia là được chứ gì, dù sao Sở vương này dù làm cho tốt nàng cũng không quan tâm.”
Thiên Mạch rất là bất đắc dĩ, nhìn y, lần đầu tiên không có phản bác.
“Sao không nói lời nào?” Sở vương chờ một hồi, mơ hồ.
“Nói cái gì?” Thiên Mạch nói, ” Chàng quả thực làm tốt.”
Sở vương “Hừ” một tiếng, cũng không hài lòng câu trả lời này.
Thiên Mạch cười cười, nắm chặt tay của y, kéo y đến bên cạnh mình.
“Lữ.” cô ôm y, đầu chôn ở cổ hắn cọ xát, thở sâu, “Chàng luôn nói em nhớ nhung người khác, nhưng chàng có biết, người khác và chàng có gì khác biệt?”
Sở vương cũng ôm cô, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tâm tình tốt hơn một chút, lại vẫn là bè miệng.
“Có gì khác biệt?” y hỏi, “Chớ nói nàng cũng thường xuyên lo lắng cho ta.”
“Không phải.” Thiên Mạch ngẩng đầu, nhìn y, ánh mắt nghiêm túc, “Lữ, nếu như chàng là Mang, lúc này em sẽ không đi ra, càng sẽ không để chàng cảm thấy thế gian này đã không còn huynh trưởng, chỉ còn chàng cô độc một mình.”
Sở vương sửng sốt, nhìn cô, bỗng nhiên trong lòng nóng lên.
“Nói bậy bạ gì đó, hắn sao có thể so với ta.” Y giận cắn một cái trên môi kia, ý cười trên mặt lại tràn đầy, rốt cuộc không được.
Thiên Mạch cũng cười, thân mật cùng nhau, hưởng thụ vuốt ve an ủi hiếm hoi.
Cô đã từng vì Mang lo lắng không thôi, thế nhưng bây giờ, những bàng hoàng trong lòng kia, sau khi một phen trải hết khó khăn trắc trở, chợt không còn nhiễu nhương.
Cô người trước mặt, y cũng tin cậy cô.
Dù đây chỉ là nhất thời ngọt ngào, dù đằng sau còn sẽ có mưa gió, chí ít họ đang thực tình đối đãi.
Cảm thấy không có gì không đối mặt được, không có gì không giải quyết được.
Đó có lẽ chính là cái gọi là dũng khí nhỉ?
Thiên Mạch dựa đầu vào trên vai y, vòng quanh eo y, bỗng nhiên cảm thấy, mình cũng khát vọng mãi giữ y ở bên người, cũng cần một cây dây gai…
Mấy ngày sau, sĩ tốt tu chỉnh hoàn tất, người do nước Thư do cử tới tiếp quản Đường.
Sở vương tự mình tế cáo thần linh trên dưới xa gần, lại vì chiêu hồn làm tang lễ cho binh lính chiến tử.
Thiên Mạch cũng không nhàn rỗi, giúp đỡ y sư băng bó vết thương cho tổn người bị thương, hết sức làm vài chuyện đủ khả năng.
Người Sở đã chuẩn bị kỹ càng chuyện trở về, thuyền lớn bên bờ sông liên miên, mà trong đó có khác mấy chiếc, đến từ Dương Việt.
Trước khi Sở vương lên đường từ Đan Dương, đã phái người đưa tin gấp cho tù thủ Dương Việt, báo chuyện Bá Sùng và Mang.
Tù thủ lập tức phái người đến đây, hai ngày trước đến Đường.
Sở vương không cho phép Mang và người đi theo lưu tại cảnh nội Thư hay Sở quốc, sứ giả nói ý tứ của tù thủ với Mang, muốn bảo Mang đi theo ông đến Dương Việt, Mang không cự tuyệt.
Thiên Mạch nghe biết, lập tức tới gặp gã.
“Anh nghĩ kỹ rồi à?” Cô hỏi, “Đi Dương Việt?”
“Ừm.” Mang gật đầu, nhẹ tay phất bên trên một bộ quan tài.
Đây là từ mấy ngày, gã và bọn Giáp Côn cùng làm, giữ thi thể Bá Sùng.
“Huynh trưởng thật ra cũng rất yêu Dương Việt, tôi dẫn anh ấy trở về, hẳn anh sẽ rất vui vẻ.” Mang nói.
Thiên Mạch lại nhìn bọn người Giáp Côn, hỏi, “Bọn họ cũng cùng đi à?”
“Bọn họ không chịu rời khỏi tôi.” Mang nói, ánh mắt bình tĩnh.
Thiên Mạch nhìn gã, trong lòng cảm khái.
“Mang, ” cô do dự một chút, nói thật nhỏ, “Thật sự xin lỗi.”
Mang kinh ngạc: “Xin lỗi chuyện gì?”
Thiên Mạch nhìn gã, muốn nói kế sách dẫn xà xuất động kia là cô nói ra, do dự một lát, lại nuốt về.
Mang nhìn cô không nói lời nào, bỗng nhiên nói, “Mạch, nếu là lúc trước, tôi lấy cái chết bức bách, xin em giết Sở vương, em sẽ đi làm chứ?”
Thiên Mạch sững sờ, lắc đầu, “Không.”
Mang cười.
“Em không cần xin lỗi.” gã nói, “Em đã giúp tôi rất nhiều, sứ giả Dương Việt kia, cũng là chủ ý của em, phải không?”
Thiên Mạch thẹn thùng, gật gật đầu.
Mang mỉm cười, thở dài, nói thật nhỏ, “Mạch, mấy ngày nay, tôi luôn nhớ đến lúc huynh trưởng lâm chung.
Anh ấy vì cha mẹ tôi, luôn lòng mang phẫn hận, không chịu tha thứ cho rất nhiều người, trong đó, cũng có chính anh ấy.
Có lẽ, nơi duy nhất có thể khiến anh ấy thoát khỏi những tâm sự này, cũng chỉ có Hoàng Tuyền.
Em xem, con đường cuối cùng của mọi người, kỳ thật cũng đều là tự chọn.”
Thiên Mạch nhìn gã, cảm thấy tim như đang từng chút từng chút buông ra, chậm rãi trở nên rộng thoáng.
Ngày xuất phát, Thiên Mạch đứng ở bên bờ, nhìn Mang đáp thuyền lớn Dương Việt, chậm rãi rời đi.
Mũi hơi cay, cô không khỏi xoa xoa khóe mắt, lại nhìn, đã xa hơn một chút.
Cô bé tên Nhân cùng theo đến Dương Việt, cô bé đã quen thuộc những người này, không muốn rời đi, Thiên Mạch cũng không ép, tùy cô bé.
Mang ôm Nhân, nhìn chăm chú bên này rất lâu.
Thiên Mạch nhìn thẳng vào mắt gã, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới lời sau đó của họ.
“Đường của người đều là tự chọn.” Thiên Mạch nhai nuốt lời này, tò mò hỏi, “Như cậy, con đường anh chọn cho mình, là gì? Mang, anh có bao giờ nghĩ, đến Dương Việt sẽ làm gì?”
“Làm một ngư nhân, hoặc làm tiều phu.” Mang nhướng mày, “Mang tôi huynh đệ còn nhiều, tìm một đỉnh núi, là có thể vô ưu vô lự, tự do tự tại.”
Thiên Mạch không khỏi cười cười.
“Em thì sao?” Mang bỗng nhiên hỏi, ý vị thâm trường, “Nghe nói Sở vương quyết ý muốn lập em làm phu nhân.”
Thiên Mạch có chút xấu hổ, gật đầu.
“Mang, ” cô nói khẽ, “Tôi rất chàng, chàng cũng yêu tôi.”
Mang gật đầu, lại chân thành nói, “Tôi vẫn cho rằng hắn và em cũng chẳng phải lương phối, nếu như tương lai em không yêu hắn, hoặc là hắn không yêu em, em cứ tới tìm tôi.”
…
Thiên Mạch nhớ lại, bên môi hiện lên một nụ cười.
Bỗng nhiên, trên đầu của cô rơi xuống một bàn tay, ngẩng đầu, gặp gỡ ánh mắt Sở vương đang suy nghĩ.
“Nàng vừa rồi không phải đang khóc à?” y nhìn chằm chằm cô, “Cười lại là ý gì đây?”
Thiên Mạch bất đắc dĩ.
Người này gần đây khó chịu đến thực sự là khó lòng phòng bị.
“Bởi vì nghĩ đến chàng.” Cô có kinh nghiệm, thuận ý tứ y, kéo kéo tay y, “Chàng vui chưa?”
Quả nhiên, thần sắc Sở vương tốt lên.
“Cái gì mà có cao hứng hay không.” Y cầm ngược tay của cô, ngoài miệng lại nói, “Nàng không nghĩ đến ta, còn có thể nghĩ đến ai.” Dứt lời, quay đầu, hăng hái phân phó, “Lên thuyền! ba ngày sau đến Vân Mộng!”.