Thiên Mạch hỏi Sở vương, sao ba ngày sau lại đến Vân Mộng.
Sở vương vẻ mặt thần bí, ngó mặt đi chỗ khác nói không có gì.
Đông Nam bến nước liên miên, Thiên Mạch đã đi qua mấy lần, đứng mép thuyền nhìn quanh, lúc trước kinh ngạc những phong cảnh kia, bây giờ cũng cảm thấy qua quýt bình thường.
Nhưng Thiên Mạch vẫn thích rảnh rỗi sẽ đến mép thuyền, có khi, còn mượn Sở vương địa đồ, đến mỗi chỗ, sẽ so sánh, suy đoán đây là chỗ này chỗ kia trong trí nhớ.
Sở vương luôn không hiểu lắm niềm đam mê này của cô, có mấy lần đặc biệt đi theo, nhưng đứng một hồi, cảm thấy nhàm chán.
“Có gì đẹp đẽ, chỉ là ít cảnh sơn thủy.” y nghi ngờ nói.
Thiên Mạch vừa xem địa đồ vừa nói: “Đây cũng không chỉ là sơn thủy, em muốn xác nhận nơi nào ra sao, sau này không đến mức không biết đường.”
Sở vương không nói, nhìn dáng vẻ cô cúi đầu chăm chú đọc, lại cảm thấy hơi động lòng.
Nữ tử này, y mới đầu cảm thấy mình thích chính là vì cô khác biệt.
Tỉ như, cô là cô gái đầu tiên nói cho y biết có làm mới có ăn, cô sẽ làm chuyện nhiều người khác không làm, cũng sẽ nghĩ đến những chuyện người khác sẽ không nghĩ đến.
Thế gian mỹ nhân có rất nhiều, dị nhân cũng có rất nhiều, cô chỉ là có được chỗ tốt của cả hai loại.
Nhưng về sau, Sở vương cảm thấy những điều này chỉ là một kíp nổ.
Bất tri bất giác, cô đã khiến y khó mà dứt bỏ.
Y nhiều năm qua, đặc biệt là sau khi lên làm Sở vương, y vẫn cảm thấy mình là một vũ na, mang theo mặt nạ, hát các loại bài hát, nhảy các điệu múa, khác nhau chỉ ở chỗ nhảy cho ai nhìn.
Y biết lúc nào nên mặt lộ vẻ giận dữ, lúc nào nên mỉm cười, có khi, y dù muốn lập tức nhảy dựng lên giết người, trên mặt cũng sẽ bình thản, nói cười.
Nhưng trước mặt Thiên Mạch, y làm không được.
Y lại bởi vì cô, như đứa trẻ khống chế không nổi tính tình, hoặc giận hoặc vui, đều là suy nghĩ trong lòng.
Y thích nghe cô gọi cái tên ngay cả Mục phu nhân cũng đã nhiều năm không gọi, Lữ.
Lúc trước y nghi hoặc không hiểu, cảm thấy mình sớm có hậu cung, nữ tử động lòng người cỡ nào chưa gặp qua, nhưng lại chưa bao giờ lo được lo mất giống như bây giờ.
Y từng vì việc này, hỏi thăm Tử Bối tình nhân nhiều đến đếm không hết.
Tử Bối nghĩ ngợm, hỏi y, có biết vì sao nhà cũ, cháy đặc biệt khó cứu; mà cây già gặp xuân, nở hoa thì đặc biệt thơm?
Sở vương ngạc nhiên.
Tử Bối nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Đại vương, thần cho rằng mê tình mất tim, con người luôn sẽ trải qua một lần như thế, chỉ là sớm tối thôi.”
Sở vương từng khịt mũi coi thường, nhưng về sau, càng ngày càng cảm thấy có đạo lý.
Lâm Thiên Mạch, có lẽ chính là người tay cầm bó đuốc kia, nhóm vào căn nhà cũ trên đầu y, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Thiên Mạch đang nghiên cứu hướng đi dòng sông trên bản đồ, bỗng nhiên, bị người từ phía sau ôm lấy.
Cô quẫn, ngó ngó bốn phía, “Người khác đều đang nhìn...”
“Nhìn cứ nhìn.” Sở vương lơ đễnh, “Bọn họ cũng có vợ hết rồi, ai mà không ôm bao giờ đâu.”
Thiên Mạch cười cười, không nói thêm lời, phủ phủ tay y.
Sở vương từ trước đến nay biết chừng mực.
Trên thuyền và doanh trướng, khắp nơi là sĩ tốt, y mặc dù có khi sẽ nhịn không được có chút thân mật, nhưng cũng sẽ không quá phận, phần lớn là giống như bây giờ.
Thiên Mạch cảm thấy không tệ, ôm một cái ấp ấp nói vài lời tri tâm, Sở vương cũng có phần hiểu được chân lý tình yêu thanh xuân học đường đấy.
** ***
Phản loạn bình định, trong nước vô sự, lộ trình cũng không quá vội.
Hoàng hôn, đội tàu cập bờ nghỉ ngơi, sĩ tốt vào rừng đi săn, chôn nồi nấu cơm.
Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng người Sở luôn xuống sông uống nước, cũng có sĩ tốt mang theo lưới, lên thuyền nhỏ đếnn bến nước bắt cá.
Đợi khi thắng lợi trở về, Thiên Mạch góp náo nhiệt đi xem, bỗng nhiên thấy trong đó có mấy con cá nhìn quen mắt vô cùng, đúng là cá Võ Xương*.
*[武昌鱼]; chủ yếu có ở tỉnh Hồ Bắc (nước Sở xưa), dễ dẻ trứng, tỉ lệ sống cao, nhiều thịt, giá trị dinh dưỡng tương đối cao.
Lòng cô khẽ động, hỏi sĩ tốt, có thể chia một con cho cô không.
Sĩ tốt lập tức cười hì hì đồng ý, cho cô chọn một con béo tốt, dùng nhánh cỏ xuyên má, giao cho tự nhân Cừ.
“Cô muốn làm cá?” Tự nhân Cừ nuốt nước miếng, “Còn không bằng đi làm cổ vịt, tôi thấy có người đi săn chim rừng.”
Thiên Mạch nghĩ ngợm, lắc đầu, “Cổ vịt dùng nguyên liệu phong phú, không bằng làm cá.” Dứt lời, cô chớp mắt với hắn, “Tôi làm cá cũng ngon lắm.”
Tự nhân Cừ nửa tin nửa ngờ.
Trên thuyền Sở vương có bào nhân, Thiên Mạch đi hỏi một chút, vật liệu đại khái đều có thể tìm.
Chủ yếu nhất, còn cần một cái chõ đồng.
Đây là một loại dụng cụ làm bánh hấp, lúc trước Thiên Mạch ở phủ Ti hội, thấy vú già dùng chõ gốm, đồ ăn chưng ra hương vị cũng không tệ.
Cô không biết giết cá, đành phải nhờ bào nhân hỗ trợ.
Bào nhân đồng ý ngay, tay chân lanh lẹ lột cá sạch sẽ, tò mò đứng một bên, nhìn Thiên Mạch dùng dao cắt thịt cá, xoa rượu muối ướp gia vị, lại đem hành và gừng cắt thành miếng, cho vào trong thịt cá.
Thời đại này, nguyên liệu phong phú, trên thuyền cũng có rất nhiều.
Thiên Mạch chọn lấy nước tương có hương vị từa tựa, lại bảo tự nhân Cừ đi thay cô lấy ít nước luộc gà rừng cùng mỡ gà tươi mới tới.
Sở vương mới vừa nghị sự trong trướng cùng người xong, đi tìm Thiên Mạch, lại khắp nơi không thấy.
Cuối cùng được người chỉ điểm, tìm được cô ở chỗ bào nhân.
Tự nhân Cừ và mấy cái sĩ tốt đều bưng bát, ăn cái gì đó, mặt mũi tràn đầy cao hứng.
Mà Thiên Mạch cùng bào nhân tràn đầy phấn khởi nói chuyện, miệng thảo luận cái gì mà chõ đồng chõ gốm, còn nấm hương gì gì đó.
Thấy Sở vương đến, mọi người sững sờ, tự nhân Cừ vội vàng đứng dậy, buông bát xuống, không quên lau sạch sẽ nước tương ở khóe miệng.
“Đại vương, ha ha...” Bọn họ hành lễ, mặt đầy vẻ lấy lòng.
“Các ngươi đang làm gì đấy?” Sở vương cũng nghe được mùi thơm, rất hứng thú hỏi.
“Cá chưng.” Thiên Mạch cao hứng nói, đem phần mình cho y, “Chàng nếm thử xem.”
Sở vương nhướng lông mày.
Y cũng không thích ăn cá lắm, nhưng nhìn thấy con mắt cô lấp lánh, cũng mỉm cười.
Y nhận bát, học bộ dáng của cô dùng trúc đũa gắp lên một miếng cá, để vào trong miệng.
Thiên Mạch nhìn thấy ánh mắt y ổn định lại, hơi kinh ngạc.
“Thế nào?” cô hỏi.
Sở vương không đáp, lại ăn sạch sẽ chỗ cá còn, còn nuốt nước tương trong bát, vẫn chưa thỏa mãn mà cầm chén đưa cho cô, “Muốn nữa.”
Thiên Mạch cười khổ: “Hết rồi.”
Sở vương ngẩn người.
Tự nhân Cừ cũng tới, cười bồi, “Đại vương, Thiên Mạch làm cá ngon quá ý, chúng thần nhịn không được, mỗi người ăn một miếng, liền chia hết...”
Sở vương nghiêm mặt.
** ***
Sắc trời chạng vạng, trên doanh địa lại bỗng nhiên nhốn nháo.
Sở vương tự mình nhảy lên một con thuyền nhỏ, lấy lưới đánh cá, vào đầm bắt cá.
Tử Do vội vàng dẫn người, lái mấy chiếc thuyền khác, hộ vệ chung quanh.
Nhóm sĩ tốt vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, vây quanh bên bờ nhìn.
Sở vương từ trước đến nay là tay đánh cá và săn bắt giỏi, mượn ánh lửa đầu thuyền và sắc trời còn sót lại, quan sát mặt nước gợn sóng, đoạn, tấm lưới vung xuống.
Đợi khi trở về, sĩ tốt nhìn thấy trên thuyền kia chứa đầy cá tươi, tán thưởng không thôi.
Sở vương mặc áo mỏng đứng trên thuyền, để Thiên Mạch tới, chọn lấy một đầu con rồi tự mình cầm, còn lại đều chia cho sĩ tốt.
Tự nhân Cừ muốn xách cá thay Sở vương, Sở vương lại không cho, một tay cầm lấy cá, một tay kéo Thiên Mạch, tự đi.
Con cá này so với con vừa nãy càng béo hơn, bào nhân thấy Sở vương trở về, cũng muốn nhận cá, Sở vương lại không cho.
“a sạch sẽ hả?” Sở vương hỏi Thiên Mạch.
Thiên Mạch gật đầu: “Phải bỏ má.”
Sở vương không nói hai lời, tự mình xắn tay áo bèn đi đến mép nước.
Đám người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn y cạo vảy mổ cá, thủ pháp nhanh nhẹn giống ngư nhân, không bao lâu, lúc trở lại lần nữa, con cá kia đã xử lý sạch sẽ, vết dao chỉnh tề.
Thiên Mạch cũng mười phần kinh ngạc, nhìn y, “Sao chàng biết làm cá?”
“Sao không biết.” Sở vương lơ đễnh, “Ta làm cá nhiều rồi.”
Thiên Mạch nhìn y một cái không tầm thường, Sở vương lại không nhiều nói, nhìn bên cạnh, thấy bày gừng hành, hỏi, “Cắt à?”
Thiên Mạch gật đầu, Sở vương lại lấy tới, học bộ dáng cô lúc trước, tinh tế mổ cá.
Tự nhân Cừ cùng một đám tòng nhân đứng cách đó không xa, tò mò nhìn quanh.
“Đó thật sự là đại vương?” Một người kinh ngạc nhìn nói.
“Sao không phải, đại vương biết nhiều thứ lắm.”
“Tự nhân Cừ, chúng ta không qua giúp một tay hả?” Có người không yên tâm hỏi.
Tự nhân Cừ lắc đầu, cười nói, “Không giúp, giúp đại vương lại không thích.”
Mọi người kinh ngạc.
Tự nhân Cừ lại không giải thích nhiều, phất phất tay, “Đi đi, chớ nhiễu đại vương.”
Ướp xong cá vào chõ đồng, đậy nắp lên.
Sở vương lại nhận mỡ gà sống, đốt nóng chõ, bỏ mỡ gà vào.
Thiên Mạch bị y giành không làm được cái gì, chỉ có thể đứng cạnh động mồm mép, chỉ đạo cái này chỉ đạo cái kia.
“Phiền phức thế.” Sở vương vừa đảo mỡ vừa nói, “Cũng là tổ phụ nàng dạy?”
“Đúng vậy.”
“Tổ phụ nàng hẳn là người hay ăn.” Sở vương nói.
“Ông yêu thích mỹ thực.”
Sở vương liếc nhìn cô một cái.
“Phụ thân ta cũng thích mỹ thực.” y nói, “Nhưng ông luôn giao cho bào nhân.”
“Nhà em không có bào nhân, ” Thiên Mạch nói, “Ba bữa cơm đều do tổ phụ em làm, so bào nhân làm còn ngon hơn.”
Sở vương ánh mắt kỳ quái.
“Vì sao? Trong phong ấp không tìm được bào nhân ổn ổn à?”
Thiên Mạch dở khóc dở cười, nhưng cô biết, mỗi lần muốn nói tiếp vấn đề này, đều sẽ khiến vị đại vương thời Xuân Thu này càng thêm trăm mối không hiểu, chỉ đành phải nói, “Nhà em kén ăn.”
Sở vương bị chặn họng, đành không nói thêm lời.
Thiên Mạch nhìn Sở vương bận rộn đến trán toát ra mồ hôi, bỗng nhiên nhớ lúc trước, ông xuống bếp, bà giúp đỡ, trong lòng ngọt ngào.
Cô đưa tay, dùng tay áo lau lau mồ hôi cho Sở vương.
Sở vương sửng sốt một lát, nhìn cô một cái, khóe môi khẽ cong, lập tức đưa một bên mặt khác tới, “Bên này cũng lau.”
Thiên Mạch mỉm cười, dứt khoát mang khăn ra, xoa mấy lần cho y từ trán đến cổ.
“Chàng còn chưa nói em biết, sao biết làm bếp?” Thiên Mạch hỏi.
“Đều là lúc trước học.” Sở vương bỗng nhiên có chút mập mờ, “Lúc trước phụ thân để ta vào chốn sơn dã, cũng phải nấu đồ ăn, ờ, thế là biết.”
Thiên Mạch có chút nghe không rõ: “Tiên vương để chàng đến sơn dã? Vì sao?”
Sở vương ngó ngó cô, giống như vô cùng không tình nguyện nói, “Ta chọc ông nổi giận, ông bèn đuổi ta vào rừng, lấy đó làm trừng phạt.”
Thiên Mạch kinh ngạc không thôi: “Vì sao trừng phạt như vậy, nếu chàng bị dã thú gây thương tích thì phải làm sao?”
“Có người xa xa đi theo.” Sở vương tức giận, “Chỉ là không cho nàng đồ ăn, cũng không cho nàng dựng lều nghỉ ngơi.”
Thiên Mạch hiểu ra: “Sau đó, chàng bèn tự mình học được cách nấu đồ ăn?”
Sở vương gật đầu: “Còn học cách làm sao trốn lên cây, để mấy tay tòng nhân kia tìm không thấy ta, xem bọn họ sốt ruột.”
Thiên Mạch dở khóc dở cười.
Người này tính tình ác liệt, ra là sớm đã vậy.
Cá lại được làm lần nữa, so với vừa rồi còn thơm hơn.
Thiên Mạch nếm một miếng, cảm thấy hương vị cũng càng ngon, để Sở vương cũng nếm thử.
Y cầm cái đũa từ trong tay Thiên Mạch, ăn một miếng, mắt sáng lên.
Bọn Tự nhân Cừ đứng xa xa, lại lộ ra nụ cười lấy lòng.
Sở vương lại ngạo nghễ nói: “Đừng để ý đến bọn họ.” Dứt lời, mang theo Thiên Mạch và cá đi vào trong trướng.
Có lẽ là đồ ăn tự mình làm ra đặc biệt ngon, màn đêm buông xuống, hai người cũng ăn rất nhiều cơm.
Sở vương vẫn chưa thỏa mãn, “Nàng còn biết làm gì nữa, đợi đến khi hồi cung, dạy bào nhân một ít.
Mỗi khi quân thần các nước Trung Nguyên đến, cũng cho bọn họ ăn một bữa, xem ai còn dám cười nước Sở là man di.”
Thiên Mạch buồn cười: “Chỉ là đồ ăn, họ cảm thấy ngon đến đâu thì thế nào?”
Sở vương “Hừ” một tiếng: “Những tên kia cũng thích ăn ngon, mời bọn họ ăn một lần, lần sau nếu mà tốt với ta, thì còn cho ăn, nếu mà bất nghĩa, thì không có đâu.”
Thiên Mạch cười ha ha.
“Nàng còn biết làm gì?” Sở vương hai mắt sáng lóng lánh, “Ta thích ăn thịt hươu, nàng biết làm hươu không?”
“Không biết, nhưng cũng thử một lần.” cô nghĩ ngợm, nháy mắt mấy cái, “Xem chàng đối với em như thế nào, nếu tốt với em, thì có, nếu mà ác á, thì không đâu.”
Sở vương khẽ giật mình, vừa bực mình vừa buồn cười, cả giận bắt cô.
Trong trướng truyền đến tiếng cười trầm thấp, đoạn, hình như có tiếng nói nhỏ.
Tự nhân Cừ ngăn lại người đưa canh tới, ra hiệu tí nữa lại đến.
Đống lửa nhảy lên, trên trời ánh trăng sáng tỏ, tự nhân Cừ nâng tay áo, trong lòng thở dài, tuổi trẻ đúng là tốt...
** ***
Ba ngày sau, đội tàu đúng hạn đến Vân Mộng.
Thiên Mạch hạ thuyền, trông thấy nơi xa là kiến trúc cùng cung thất nguy nga, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cung Thái Nhất.” Sở vương nhìn cô, mỉm cười, “Lần trước ta đã hối hận không mang nàng đến, bây giờ đi ngang qua, nên muốn để nàng cùng đi bái.”
Thiên Mạch nghe vậy, lại nhìn thấy cung thất kia, cũng hiếu kì.
Thái Nhất là vị thần người Sở kính trọng nhất, miếu cung này ở đông nước Sở, kinh qua các đời Sở vương tu kiến, mười phần hùng vĩ.
Chính vào mùa nông nhàn, hương nhân cạnh đó và người đi ngang qua, đều sẽ đến cung Thái Nhất thờ phụng, nối liền không dứt.
Sở vương bất ngờ đến miếu cung, tòng nhân muốn đi thông báo, y cũng không cho.
Y cùng Thiên Mạch mặc trang phục phổ thông, mang theo mười tòng nhân, trong mắt người khác cũng chỉ nom là quý tộc bình thường.
Không có những nghi trượng nghênh đón nghiêm túc kia, Sở vương lại nhẹ nhõm, cùng Thiên Mạch theo người đi đường đi lên trường kiều, thưởng thức phong cảnh ngày mùa thu chung quanh miếu cung, cũng rất tự tại.
Trên đại điện người người nhốn nháo, miếu doãn nhìn thấy Sở vương, giật mình, nhưng lại không dám tùy tiện xác định.
Cho đến khi nhìn thấy hoàn liệt chi doãn đã từng quen đằng sau, mới biết thật sự là Sở vương giá lâm, bèn vội vàng tiến lên nghênh đón.
Ông ta vừa muốn hạ bái, bị tự nhân Cừ ngăn lại.
“Ta hôm nay chỉ là đi ngang qua, ” Sở vương nói, “Miễn lễ.”
Miếu doãn vâng vâng liên tục, vội dẫn Sở vương đến trước thần.
Thiên Mạch đi theo cạnh y, đợi khi vào điện, ngẩng đầu nhìn quanh.
Chỉ thấy cung điện mười phần cao lớn, trang trí linh động mà không mất đi sự rộng lớn, có bích hoạ sinh động, các loại khí cụ bằng đồng trưng bày ở trước, tạo hình tinh mỹ, kim quang sáng loáng.
Thần Chủ Trong điện dùng đá tảng điêu khắc mà thành, bên trên có hoa văn màu sắc, không giống tượng thần phật hậu thế, lại có một cảm giác cổ xưa.
Sở vương thành kính dâng đồ tế tự lên, lễ bái xong, bảo Thiên Mạch cũng hành lễ.
Thiên Mạch chư từng bái thần, nhưng may mắn trình tự này cũng không phức tạp, học dáng vẻ Sở vương lạy vài cái.
Sở vương thấy cô bái xong, lại vỗ tay trước ngực, thần sắc không tầm thường.
“Nàng vừa làm gì?” Sau khi mở mắt, Sở vương không hiểu hỏi nàng.
“Cầu nguyện.” Thiên Mạch nói.
Sở vương không biết nên khóc hay cười: “Ở nhà nàng bái thần, chính là cầu nguyện như vậy? Nói nhỏ, không hát từ hả?”
Thiên Mạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Sở vương vẻ mặt quái tai.
Bái xong Thái Nhất, Sở vương lại dẫn Thiên Mạch đi gặp chúc nhân Yển, nhưng đến nơi, lại được biết ông đi thăm bạn.
Thiên Mạch nghe Sở vương nhấc qua vị chúc nhân này, nói đến thần kỳ, cũng hiếu kì.
Bây giờ xem ra, lại là không gặp được.
Sở vương có chút thất vọng, nhưng cũng không lập tức rời đi.
Y nhìn về phía nơi xa, dưới ánh mặt trời ngày thu, bốn phía miếu cung ngập nước mọc đầy cỏ lau, liếc nhìn lại, một mảnh trắng xóa, chim nước thành đàn giương cánh bay lượn, hùng vĩ mà mỹ lệ.
Y nhìn Thiên Mạch, thấy cô cũng có chút động lòng, cười cười, bảo tòng nhân lấy một con thuyền nhỏ tới.
“Chàng làm gì vậy?” Thiên Mạch nhìn Sở vương tự mình nhảy đến thuyền, kinh ngạc hỏi.
“Thưởng lau.” Y dứt lời, vươn tay hướng cô.
Thiên Mạch nhìn y, lại nhìn cái lau sậy không ngớt, mím môi cười một tiếng, vịn y xuống thuyền.
Đầm nước thông đại giang, dòng nước chậm rãi, nâng thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi.
Bụi cỏ lau vô cùng rậm rạp.
Ở giữa tự có lối uốn lượn, chui vào rồi, ngẩng đầu, lau sậy mỹ lệ như hoa cùng trời xanh tôn nhau lên, nhan sắc say lòng người.
Sở vương cầm kiếm, cắt một cây bông lau, đưa cho Thiên Mạch.
Thiên Mạch cười cười, nhận lấy, cầm trong tay xem trái xem phải.
Sở vương vẽ một đường, lại buông mái chèo xuống, đem một đặt tấm nệm êm dưới thân, nằm trên đó.
Thiên Mạch không ngờ y lại làm thế này, giật mình.
“Chàng buông mái chèo ra, không sợ lạc đường à?” Thiên Mạch hỏi.
“Sẽ không lạc đường.” Sở vương thản nhiên nói, “Thái Nhất mỗi lần đều sẽ đưa ta về bờ.”
Thiên Mạch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thấy y vươn tay, cũng thử nằm xuống bên cạnh y, gối lên cánh tay y.
Sóng nước nhẹ dập dềnh, róc rách không dứt.
Phía trên, là bông lau trang trí bầu trời, mà cô tựa trong ngực người thương, cảm nhân được nhiệt độ y, nghe tim y đập...!Hết thảy đẹp đến mức giống như mộng cảnh, kỳ diệu đến mức khiến cô cơ hồ hoài nghi hết thảy cũng chẳng phải thực.
“Lúc trước ta thường làm thế.” Sở vương chậm rãi nói, “Cảm thấy bực bội, sẽ nằm trên thuyền này, vô ưu vô lo, theo sóng mà đi.”
Cũng mang người giống như bây giờ ư? Thiên Mạch nhịn không được chế nhạo nghĩ.
Sau một lát, lại nói, “Nhưng như vậy rất nguy hiểm, nếu gặp lốc xoáy nước chảy xiết, sẽ không ổn.”
Sở vương cười nhạt: “Nước chảy xiết có xoáy thì sao, người Sở có một miếng gỗ nổi, thì không sợ bất luận sóng gió gì.”
Thiên Mạch trầm mặc một chút: “Nhưng em không thế được.”
“Nàng có ta.”
Thiên Mạch nhìn Sở vương, bốn mắt nhìn nhau, bên trong cặp mắt đen kia, tựa hồ có cái gì đó lóe lên, thâm trầm mà chấn động tâm hồn.
Cô đang định mở miệng, bỗng nhiên, nghe được vài thanh âm dị dạng.
Hai người đều kinh ngạc, sau đó, những âm thanh này rõ ràng, lại có thể là tiếng nam nữ thở dốc rên rỉ, cao thấp xen nhau, giống như thống khổ lại như vui thích...
Họ ở ngay không xa, cách bụi cỏ lau không nhìn thấy ai.
Bên tai Thiên Mạch nóng lên.
Nhìn về Sở vương, mới thấy thần sắc y bình thường, bên môi treo nụ cười mập mờ.
“Đây là nơi Thái Nhất thống lĩnh, ” y nói thật nhỏ, “Thường có người đến cầu tử, nhờ thần phù hộ.”
Thượng cổ dân phong không bị trói buộc, Thiên Mạch cũng không phải lần đầu biết chuyện như vậy.
Nhưng khi những âm thanh này đi xa, lại phát hiện ánh mắt Sở vương nhìn cô chăm chú có chút thay đổi.
Mặt y rất gần, mắt nhuộm lên nhiệt độ sáng rực.
“Chúng ta...!Chúng ta vẫn chưa cần cầu tử.” Thiên Mạch nhịp tim rõ ràng tăng, nói nhát gừng.
“Đúng vậy, chúng ta vẫn chưa cần...” Sở vương giọng nói nặng nề, ngón tay khẽ vuốt cằm cô, bỗng nhiên, đè xuống môi kia..