Editor: Tây An
“Học thuộc rồi?” Sở vương có phần không thể tin, “Điển tịch bên trong Tông miếu?”
“Đúng vậy ạ.” Cung chính nói, “Phàn cơ học vô cùng tốt, mỗi ngày đọc thuộc lòng xong, tất đặt câu hỏi cho chư sư, có thật nhiều câu đều không ai có thể đáp.
Phàn cơ thông minh uyên bác, tông miếu thực không ai có thể đụng vào, không nói đến giáo huấn.”
Sở vương nghe, tức giận quá mà cười.
Y luôn biết kiến thức của Thiên Mạch, so với người khác không tầm thường, cũng biết cô biết đọc biết viết.
Nhưng trước nay không biết, năng lực của cô lại có thể đạt tới trình độ như vậy.
“Không ai có thể đụng?” Sở vương lạnh nhạt nói, “Tông miếu chính là nơi giáo tập tôn thất, mà ngay cả một nữ tử cũng không đối phó được?”
“Đại vương, tông miếu cũng không thể làm gì.
Ngày thường tông tử tôn nữ đến tông miếu học lễ, phần lớn chỉ là thiếu niên, nhưng người trưởng thành, hai ba quyển điển tịch dạy xong, cũng đã ngoan ngoãn, mà Phàn cơ như vậy…” Cung chính cười khổ, nói không được.
Sở vương khóe miệng giật một cái.
Huyệt Thái Dương có hơi trướng, y tựa hồ lại thấy được gương mặt quật cường kia, ngẩng lên, nói em không sai.
“Vậy thì thay người.” Sở vương lạnh nhạt nói, “Tông miếu không ai, nơi khác cũng không có ai à.
Không phải nói thiếu tang Tử Dung bác học vô song à, đi mời ông ấy đến, cũng dọn điển tịch trong tàng thất đi, quả nhân lại muốn xem xem, nàng có thể đọc thuộc lòng bao nhiêu!”
Cung chính lòng bất đắc dĩ.
Hắn vốn nghĩ Sở vương chỉ là tính tình nhốn nháo thôi, tình trạng như vậy, hắn tới nói một chút, cho Sở vương cái bậc thang để đón Thiên Mạch về, như vậy mọi người đều ổn.
Nhưng Sở vương rõ ràng không muốn, nhất định phải cưỡng ép, thế này hắn cũng hết cách.
Nhìn thần sắc Sở vương quả quyết, cung chính cũng không thể nói thêm nữa, đành phải vâng lời.
Sở vương nhìn hắn lui ra, tâm tình vẫn bất định, cũng đã không chỉ là tức giận.
Nữ tử này, mỗi lần nhiễu y phiền muộn nóng nảy rồi, lại kiểu gì cũng sẽ cho ra một mặt mới mẻ, khiến y cảm thấy rất kinh ngạc, càng thêm phiền muộn nóng nảy.
Giống như lần này, Sở vương cảm thấy mình như đồ đần thích tự mình đa tình, quay đầu nhìn, lại phát hiện cái người khiến mình quan tâm sống rất ổn, căn bản không cần y quan tâm.
Cô không phải rất giỏi à, cứ để cô giỏi đi.
Sở vương thầm nghĩ, hầm hừ cầm chén nước, ục ục trút xuống.
** ***
Ngoài điện, một tự nhân nhìn bóng lưng cung chính, cũng cúi đầu rời đi.
Gã đi qua cửa hông, một đường đi hướng bắc, tiến vào ngõ hẻm kết nối với hậu cung.
Từ khi Sở vương không còn sủng hạnh, hậu cung trở thành nơi vắng vẻ nhất toàn bộ vương cung.
Trên đường, người đi rải rác, thỉnh thoảng có làm cung nhân làm việc, cũng chỉ nghe âm thanh, không thấy bóng dáng.
Tự nhân không vào hậu cung, liếc nhìn chung quanh, phương hướng lại chuyển, lại đến uyển hữu.
Thời gian bắt đầu mùa đông, trong uyển hữu của Sở vương, mặc dù cũng có lá đỏ đầy nhánh, cây cối khác lại vẫn xanh biếc dạt dào.
Gã đi đến bên cạnh một ao nước, không có chút ngoài ý muốn nào, nhìn thấy bên hồ có thân ảnh ngồi chơi thưởng cá.
“Đại vương không chịu thả Phàn cơ, lần này hình như lập chí muốn trừng trị.” Gã đi qua, nói thật nhỏ.
Trịnh cơ thả một mảnh lá đỏ trong tay, buông ra, phiến lá mỹ lệ rơi vào trong ao, con cá tưởng rằng đồ ăn, nhao nhao lại gần.
“Trừng trị?” Nàng ta thản nhiên nói, “Xác thực không?”
“Thực.” Tự nhân nói, ” cung chính nói cô ta học hết điển tịch, xin đại vương thả cô ta đi, đại vương lại càng là tức giận.”
Trịnh cơ không có trả lời.
“Biết rồi.” Nàng ta nói, đoạn, đặt một chút vàng trên tảng đá, “Đi đi.”
Tự nhân vui mừng, thu vàng, vội vàng hành lễ cáo lui.
Trịnh cơ vẫn nhìn mặt nước, không ngẩng đầu.
Ao nước tĩnh mịch, chỉ có cá bơi qua mang theo có chút gợn sóng, mặt nàng ta chiếu vào mặt nước, có chút mơ hồ, lại lờ mờ có thể thấy dung mạo mỹ lệ.
Đến tông miếu trừng trị.
Lòng Trịnh cơ cũng như ao nước kia, cuộn trào.
Nàng ta không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở, Sở vương lúc trước, xưa nay sẽ không đưa một cơ thiếp nào tới tông miếu trừng trị, hoặc là nói, y xưa nay không từng vì ai mà đại hỉ giận dữ như vậy.
Trong lòng thở dài, chỉ có cô ta…
“Kia là người nào?” Một thanh âm bỗng nhiên truyền đến.
Trịnh cơ giật mình, quay đầu, thấy là Việt cơ.
Cô ta tựa như vừa mới đi dạo đến nơi đây, cầm trong tay mấy đóa hoavừa hái.
Từ khi cấm túc sinh một trận bệnh, tháng trước vừa mới khỏi hẳn, nhìn lại đã sớm không còn mặt mày tỏa sáng như quá khứ, y phục cũng mộc mạc.
Trịnh cơ mỉm cười, “Em cũng tới tản bộ à?” Dứt lời, đứng dậy đón lấy.
Việt cơ nhìn nàng ta, cũng cười nhạt.
“Chị còn chưa nói, mới rồi là người nào?” cô ta chậm rãi nói, “Tôi nhìn có mấy phần quen mặt, trong cung Cao Dương, phải không?”
“Em nhìn lầm.” Trịnh cơ thản nhiên nói, “Đó là người cung Diên Niên, Mục phu nhân bảo gã đến tìm chị.”
“Một tự nhân đến truyền lời, cũng cần chị đây ban thưởng vàng?” Việt cơ xem thường, nhìn Trịnh cơ, ánh mắt thật sâu, “Chị cho là tôi không hiểu cái gì à? Lần trước tôi đưa áo cho đại vương, nói tôi gặp ả kia không cần phải khách khí, không phải là chị sao?”
Trịnh cơ sắc mặt trầm xuống.
“Em nói gì vậy.” Nàng ta lạnh nhạt nói, “Là em nhất định phải đi đưa áo, bị trách phạt, liền trách chị?”
Việt cơ khẽ cười một tiếng.
“Chị dè chừng cái gì?” cô ta nhẹ nhàng nắm chặt tay Trịnh cơ, sẵng giọng, “Tôi chỉ nói thế thôi, bây giờ trong cái hậu cung này, duy chị em hai ta là dựa vào được, tôi hiểu cả.”
Trịnh cơ nhìn cô ta, một lát sau, mỉm cười, nhẹ nhàng mơn trớn tóc cô ta, “Em hiểu là tốt.”
** ***
Thiên Mạch biết Sở vương đưa cô đưa đến tông miếu, nói là tập lễ, kì thực là trừng trị.
Trước khi cô đến, đã được tự nhân Cừ sai người gửi lời, bảo cô đến rồi, cần phải chịu khó khiêm tốn, tông phụ cùng chư sư ở đó, đều là quen thuộc quyền quý, ai cũng không sợ, nếu như ngỗ nghịch hoặc không theo kịp giáo tập, cấm đoán tay chân hoặc bị bỏ đói, đều là chuyện thường xảy ra.
Thiên Mạch hiểu, cám ơn tự nhân Cừ.
Cô kỳ thật đã sớm chuẩn bị tâm lý, không nghĩ mình có năng lực gì khiến người khác sĩ diện, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, cô đã chọc giận Sở vương, muốn trả thù cứ trả thù.
Cho nên, khi tông phụ tông miếu thần sắc nghiêm túc lên lớp với cô, giảng giải các loại nội quy lễ nghi, lại cho cô một đống giản độc để cô đọc thuộc lòng, Thiên Mạch không có chút chống đối nào, tiếp nhận toàn bộ.
Nhưng cô rất nhanh phát hiện, cái là giáo tập, kỳ thật cũng không nghiêm trọng bao nhiêu.
Tông phụ giảng nội quy, chư sư giảng đạo lý, chỉ đều là từ trong sách, biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất, hiểu rõ những điển tịch kia mới là trọng yếu nhất.
Cho nên, cô rất theo yêu cầu đọc thuộc lòng giản độc, giống như đúc kiểu giáo dục sách vở trước đại học.
Thành tích học tập của cô cũng không tệ, từ tiểu học đến cao trung, thành tích chưa từng trượt top 10, đi qua trận chém giết thi tốt nghiệp, được thi đại học tẩy lễ, kỹ năng học thuộc lòng sớm đã nhuần nhuyễn.
Trận địa cô sẵn sàng đón quân địch, bày ra tư thế đối phó thi đại học.
Từ khi vào hoàng cung, cô thường xuyên được tiếp xúc với các loại công văn, điển tịch cũng nhìn qua một ít, ngữ pháp mặc dù tối nghĩa, nói chung nhìn hiểu, học cũng không tính khó khăn.
Thời đại này văn tự biểu đạt, thật ra vẫn là giai đoạn còn rất đơn giản, số lượng từ không nhiều.
Những thẻ tre cùng mộc độc kia, nhìn thì nhiều, nhưng lượng văn tự đối với cô mà nói, thật sự là trò trẻ con.
Khi cô phát hiện mình rất nhanh là học xong, cũng có mấy phần kinh ngạc.
Người tông miếu cũng kinh ngạc không thôi, lập tức lại cho cô càng nhiều giản độc, không ngờ, cũng không lâu lắm, Thiên Mạch lại học xong.
Lớp học ứng đối, thái độ của cô khiêm tốn, nho nhã lễ độ, đối đáp nhanh nhẹn.
Chỉ là, cô đối với một vài thứ cảm thấy rất hứng thú.
Tỉ như, trên điển tịch chuyện liên quan đến lịch sử, nói người Sở là hậu nhân Cao Dương thị*, truyền đến Quý Liên**, là họ Mị.
Thiên Mạch nhớ đến lời sách trên tư liệu đọc được lúc trước, rất hiếu kì, “Chúc Dung Cao Tân là họ Cơ, mà Quý là họ Mị.
Có nói mẹ đến từ Khương Phương***, Quý Liên theo họ mẹ, phải không?”
*Hay Chuyên Húc
**Hay Sở Dục Hùng
***Một dân tộc Châu Á cổ đại
Tông phụ giải thích ngẩn người, nói, “Khương Phương? Người Sở chính là hậu nhân Cao Tân.”
Thiên Mạch gật đầu: “Nhưng Quý Liên họ Mị.”
“Quý Liên chính là con do thần sinh, họ Mị chính là trên trời rơi xuống.”
Ủa… Thôi được rồi.
Thiên Mạch biết cuộc thảo luận không thể tiếp tục, tiếp tục nghe giảng.
Lại nói lễ thần chúc, tông phụ nói đến cố vương thần công, công thần đại phu, đại phu thần sĩ, sĩ thần tạo*, người làm vi thần tất tận trung với chủ nhân.
Thiên Mạch nghĩ ngợi, lại hỏi, “Vương thần công, công thần đại phu, đại phu thần sĩ, với sĩ mà nói, vương cũng là chủ nhân ư?”
*Xuất từ “Tả truyện-Chiêu Công thất niên”: ‘Thiên hữu thập nhật, nhân hữu thập đẳng, hạ sở dĩ sự thượng, thượng sở dĩ cộng thần dã.
Cố vương thần công, công thần đại phu, đại phu thần sĩ, sĩ thần tạo, tạo thần dư, dư thần đãi, đãi thần liêu, liêu thần phó, phó thần đài, mã hữu độn, ngưu hữu mục, dĩ đãi bách sự.’
“Đúng vậy.” Tông phụ nói.
Thiên Mạch hỏi: “Như vậy, đại phu là chủ nhân, vương cũng là chủ nhân, đại phu có ý đồ không tốt, vương lệnh sĩ giết đại phu, mà đại phu sai sĩ giết vương, sĩ theo ai?”
Tông phụ cứng lưỡi.
Người đối phó Tông miếu, ngày thường có thể đọc mấy quyển giản độc cũng coi là không tệ, sao có người còn có thể hỏi lại.
Thiên Mạch nho nhã lễ độ, thái độ khiêm tốn đến không thể bắt bẻ, lại vài vấn đề cổ quái, tông phụ đáp không được, bèn đi mời chư sư, chư sư lại đáp không được, mọi người bó tay.
Họ nháo nhào nói cung chính người cần giáo huấn này đã vượt ra khỏi năng lực tông miếu, Sở vương đón cô về.
Không ngờ, bên Sở vương cũng không nhượng bộ, thế mà hôm sau liền đưa thiếu tang Tử Dung đến, đi theo ông, còn có một xe bò giản độc.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Tử Dung là người có tiếng bác học ở nước Sở, Sở vương lại để ông tới đối phó Thiên Mạch, có thể thấy được là mười phần quyết tâm.
Tử Dung yêu thích học vấn, tính nết rất thanh cao, đối mặt với mọi người không chút thay đổi, phê bình không tránh quyền quý.
Đám người Tông miếu thấy ông ngồi xuống trước mặt Thiên Mạch, đều lộ nom hiếu kì, nhìn quanh không thôi.
Thiên Mạch nhìn thấy Tử Dung, cũng ngạc nhiên.
Lần đầu tiên cô tới Dĩnh Đô, đến tàng thất tìm đọc điển tịch y dược, gặp phải Thiếu tang chính là ông, không ngờ, đúng là một vị học giả uyên bác.
Tử Dung ngày thường ở nơi thâm cư không ra ngoài, không quan tâm thế sự, chỉ đối hứng thú với điển tịch, còn có mấy phần ấn tượng với nữ tử viết một đống văn tự kỳ quái.
Phát hiện Phàn cơ mọi người đồn ra là cô, mỉm cười.
“Thiếu tang.” Thiên Mạch hành lễ, tất cung tất kính.
“Lão tẩu thụ mệnh vương mà đến, Phàn cơ không cần đa lễ.” Tử Dung cũng hoàn lễ, thanh âm chậm rãi.
** ***
Tô Tòng được Sở vương cho binh lính và thuyền, lập tức chạy tới mép nước, ra tay vớt bảo đỉnh.
Người Sở giỏi nước, nhân số giỏi về bơi không kể xiết, Tô Tòng phái người thăm dò qua, tin tức lại rất tốt.
Bởi vì thuyền lớn lật đổ, đỉnh Phẫn Mạo rơi ra ngoài thuyền, bây giờ ngâm trong nước, không cần đục khoang thuyền vớt.
Xác minh được địa điểm, Tô Tòng lập tức lại phái người xuống nước, dùng dây thừng buộc chặt cố định, buộc chặt lên thuyền lớn, muốn kéo nó về trên bờ.
Nhưng đáy sông nước bùn quá xốp, bảo đỉnh hãm rất sâu, thêm dòng nước quá mau, kéo mấy lần, thuyền nhỏ lại đổi thành thuyền lớn, bảo đỉnh kia cũng chỉ dời hơn trượng.
Tô Tòng rất sốt ruột, ăn nuốt không trôi.
Đại phu Lư Tập Lê nghe nói việc này, đến đây thăm viếng, thấy Tô Tòng bó tay, cũng thương.
“Vật ngàn cân, lúc trước rơi xuống đáy sông, đều chỉ có thể từ bỏ.” Hắn khuyên nhủ, “Ngài tội gì phải bướng bỉnh.”
Tô Tòng lắc đầu: “Trong nhà chúng ta cũng có trẻ con, nếu tế nước, sao nhẫn tâm được?”
Lư Tập Lê thở dài, nghĩ ngợm, nói, “Tôi nghe trí tiên hiền, đều ghi trong điển tịch.
Bá dư nếu không có chủ ý, sao không hỏi tổ tiên? Thiếu tang Tử Dung, đọc nhiều điển tịch, bá dư có thể thỉnh giáo ông.”
Tô Tòng nghe được lời này, mắt sáng lên.
Ông lập tức trở lại hoàng cung, đi tàng thất tìm Tử Dung, lại được biết ông đi tông miếu.
Tô Tòng đành phải đi tới tông miếu.
“Thiếu tang?” Cung chính vội ngăn ông lại, “Thiếu tang đang giảng bài cho Phàn cơ, đại phu phải chờ một lúc.”
Tô Tòng vô cùng lo lắng, nhíu mày, “Ta vì chuyện đỉnh đến tìm thiếu tang, can hệ trọng đại, giảng bài cho đại vương cũng không thể chờ!” Không nói lời gì, đi thẳng vào.
Tử Dung đang cùng Thiên Mạch đàm luận điển tịch, đối với vấn đề Thiên Mạch nhắc đến, ông lại hết sức cao hứng.
“Chuyện điển tịch nói đến, phần lớn đã xa xưa, hậu nhân theo truyền miệng mà thuật lại, lẫn lộn không rõ.” Ông nói, “Lão tẩu làm thiếu tang nhiều năm như vậy, chuyện này, chính là nhặt nhạnh chuyện thất lạc của tổ tiên, tập thành sách, tặng cho hậu nhân.”
Ánh mắt Thiên Mạch khẽ nhúc nhích.
Năm đó lúc lựa chọn chuyên ngành, cô cũng từng hỏi ông nội, sao ông lại lựa chọn một công việc khô khan thế này? Cả đời vùi đầu trong tư liệu nghiên cứu phức tạp, lương và kinh phí lại không xem như cao, đời này thành tựu có lớn, người biết ông cũng sẽ không quá nhiều.
Nếu như lựa chọn con đường khác, có lẽ đạt được hơn nhiều so với hiện tại.
Ông lại cười, nói con người luôn có vài tâm nguyện không bỏ xuống được, tỉ như ông, cảm thấy những vật tổ tiên lưu lại này nếu không ai chỉnh lý để hậu nhân biết được, đây là tổn thất khổng lồ, người khác khiến ông không yên lòng, thế là tự mình làm.
Thiên Mạch lúc ấy nghe cũng cảm thấy cảm động, nhưng cô biết mình không có kiên nhẫn và giác ngộ làm nghề này, thế là vẫn chọn chuyên ngành khác.
Hai người đang đàm luận, bỗng nhiên thấy Tô Tòng xông đến, mười phần kinh ngạc.
Tô Tòng cũng không tị hiềm, đơn giản làm lễ, nói rõ ý đồ đến với Tử Dung.
Nghe nói chuyẹn tế người, Thiên Mạch cũng kinh ngạc.
Người Sở tôn trọng quỷ thần, luôn nổi danh.
Thời đại này, tế người mặc dù đã không phổ biến giống thời kì nguyên thủy mông muội, nhưng lấy nhân mạng tế thần vẫn không hiếm thấy.
Lần này tế nước, một lần phải giết một trăm người, nghe cũng làm người ta hãi vía.
“Nếu không mò bảo đỉnh lên được, một trăm nam nữ sẽ chết trong nước.
Đồ cúng ngay ngày mai, thiếu tang nếu biết được cách vớt, xin chỉ giáo.” Tô Tòng thành khẩn nói.
Tử Dung cũng biết được việc này nghiêm trọng, vuốt vuốt râu, nhíu chặt lông mày.
Ông suy nghĩ kỹ một hồi, áy náy lắc đầu, “Lão tẩu đọc điển tịch, cũng không có cách nào.”
Tô Tòng nhất thời lộ vẻ thất vọng.
Đúng lúc này, Thiên Mạch bỗng nhiên nhỏ giọng nói, ” Thật ra tôi biết được một cách, không biết có được hay không.”
Hai người đều kinh ngạc, Tô Tòng nhìn cô, vội nói, “Xin lắng tai nghe.”
Thiên Mạch nghĩ ngợm, nói, “Tôi chỉ biết đại khái, phương pháp này chính là xuất từ một câu chuyện cũ.
Sông có lũ lụt, cuốn đi trâu đồng trên bờ, công thự muốn mò trâu đồng lên, cũng tìm cách vớt khắp nơi.
Một người hiến kế, tìm hai chiếc thuyền gỗ, trên thuyền chở đầy cát đất, sau đó, chạy đến chỗ trâu đồng trầm thủy, cột hai thuyền lại.
Cho người vào nước buộc trâu đồng lên, cột vào cùng thuyền lớn.
Lúc này, lại bảo người trên thuyền hất cát đất đi, thân thuyền nổi lên, thì mang theo trâu đồng, lại chạy về bên bờ, chính là không còn chướng ngại.”
Tô Tòng nghe, cảm thấy có chút khó tin, nhìn về phía Tử Dung.
Tử Dung lại tựa hồ như được dẫn dắt, mắt sáng ngời.
ông trầm tư một hồi lâu, gật đầu cười nói, “Hay, phương pháp này rất hay!”
Tô Tòng thấy Tử Dung nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, lập tức hưng phấn thi lễ với Thiên Mạch, “Đa tạ Phàn cơ!”
Thiên Mạch cảm thấy khó xử, vội nói, “Tôi cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, không biết có được hay không.”
“Đây là cách duy nhất, nếu có thể thực hiện, cô đã cứu trăm người trăm nhà, chẳng lẽ không phải chuyện tốt!” Tô Tòng dứt lời, lại lễ, lập tức thoả thuê mãn nguyện rời đi.
Thiên Mạch không ngờ chủ ý của mình ngay lập tức được tiếp thu, đứng ở cạnh cửa, hồi tưởng đến lời ông mới nói, cảm xúc cũng bành trướng.
“Nếu phương pháp này có thể thực hiện, Phàn cơ trong lòng người Sở, lại có một ơn nữa.” giọng Tử Dung chậm rãi truyền đến.
Thiên Mạch quay đầu, thấy ông nhìn mình, thẹn thùng.
“Phương pháp này cũng không phải là tôi suy nghĩ.” Nàng nói.
Tử Dung mỉm cười, “Nếu dùng được, không cần khiêm tốn.
Đại vương nếu biết, lão tẩu cũng không cần hao tâm tốn sức ở đây thêm.”
Thiên Mạch sững sờ, nghĩ đến lời nói của Sở vương khi đó, thần sắc có chút ảm đạm, “Nếu chàng biết được, chưa hẳn vui vẻ.”
Tử Dung lắc đầu.
“Thật ư.” Ông nhìn qua bụi mù bay lên sau xe ngựa kia, ánh mắt sâu xa, “Nhưng lão tẩu nghĩ, đại vương hẳn là vui vẻ.”
** ***
Ngày mai sẽ tế nước, trăm người nam nữ tuẫn sống, đã chọn xong.
Trong thành, sĩ tốt đến các nhà đi đón người, tiếng la khóc nổi lên bốn phía, khiến người nghe ngóng bi thương không đành lòng.
Mà sau giữa trưa, bỗng nhiên có tin tức truyền đến, nói đỉnh Phẫn Mạo đã được vớt lên!
Tin tức này lại như một tiếng sét, khiến bên người Dĩnh đang đắm chìm trong bi thương và lo sợ vừa kinh ngạc lại vừa phấn chấn.
Sở vương cũng nhận được tin tức, lập tức ra ngoài hoàng cung, đi tới bờ sông.
Chỉ nghe âm thanh kéo thuyền liên tiếp.
Trên sông, hai con thuyền lớn buộc giá gỗ, đi song song, binh lính trên thuyền dùng sức chèo, người trên bờ thì dùng dây kéo thuyền kéo thuyền lớn rời nước.
Người dân vây xem chen chúc, lít nha lít nhít, đều trông mong nhìn qua, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Tô Tòng đầu đầy mồ hôi, thấy Sở vương đến, bước lên hành lễ, vui vẻ nói, “Đại vương, bảo đỉnh đã lên, chẳng mấy là có thể đến bờ!”
Sở vương kinh hỉ, có phần không dám tin, cao hứng nói, “Công của khanh hôm nay, có thể so với đại chiến!”
Tô Tòng lại cười một tiếng, nói, “Đại vương, nếu không phải Phàn cơ, Tô Tòng gần như bó tay.”
Sở vương nghe được lời này, sững sờ.
Mọi người ồn ào náo động, tự nhân nhìn qua Sở vương mày mắt trong sáng rộng mở, âm thầm rời đi, chạy vội về hoàng cung.
Tin tức truyền vào thâm cung, sắc mặt Trịnh cơ kịch biến, suy tư, lập tức tìm Việt cơ.
“Người trong tay em, chị mượn dùng một chút.” Nàng ta nói ngay vào điểm chính.
Việt cơ mới dùng bữa, thấy nàng ta xông đến mới mở miệng chính là một câu như vậy, nhíu nhíu mày.
“Người?” thần sắc cô ta bình tĩnh, “Người nào?”
“Em đừng giấu diếm chị.” Trịnh cơ nói, ” phụ thân em đưa tử sĩ đến Dĩnh Đô, nghe em phân phó, chị mượn dùng một lần.”
Việt cơ trừng mắt với nàng ta, sắc mặt bất định, “Chị muốn làm gì?”
“Giết Phàn cơ.”
“Chị điên rồi…”
“Em vẫn không rõ ư!” Việt cơ còn chưa nói dứt lời, Trịnh cơ bắt được tay cô tay ngay lập tức, ánh mắt sắc bén, “Đại vương vì cô ta, không để ý gì cả! Đại vương nếu cưới người khác, hai ta còn có cơ hội xoay người! Nếu cô ta làm phu nhân, hai ta sẽ trắng tay đến chết!”
Việt cơ mở to hai mắt, nhìn nàng ta, khuôn mặt tái nhợt thất sắc..