Editor: Tây An
Hoàn liệt chi doãn đáp vâng, hành lễ lui ra.
Sở vương quay đầu, không ngạc nhiên chút nào thấy Thiên Mạch nhìn y, tinh thần phấn chấn.
“Thật chứ?” Thiên Mạch ngạc nhiên hỏi, “Chàng đồng ý để anh ta làm gia thần của em?”
Sở vương không đáp, cường điệu, “Hắn chỉ cần tìm ra hung phạm trước hẵng.”
Thiên Mạch lại như không nghe, nhíu nhíu mày, “Em cảm thấy với năng lực của anh ta, có thể vào trong triều làm đại phu càng tốt hơn.”
Sở vương nghe được lời này, không nể mặt, “Được voi đòi tiên.”
Lời này y là học từ Thiên Mạch, Thiên Mạch nghe vậy, cười hì hì.
Cô ôm y một lần nữa, đầu tựa trong ngực y, “Em chẳng qua cảm thấy, Thương Tắc đối với chàng sẽ có tác dụng lớn.”
Sở vương trong lòng ấm áp, nhưng không tin tưởng lắm, “Thật?”
“Thật.”
Khóe môi Sở vương cong cong, lại nói, “Vậy cũng không thể tay không đi làm đại phu.”
Y gãi gãi tóc cô, “Nàng biết đại phu trong triều đều có lai lịch thế nào không? Ai mà không xuất thân quý tộc thế gia trong nước? Thương Tắc là một đại phu nước đầu hàng, từng cùng nước Sở là địch, lại không có nửa tấc công lao, ta muốn dùng hắn, cũng phải được người khác đồng ý.”
Thiên Mạch ngẩn người, cô thật sự chưa cân nhắc đến thế này, nghĩ ngợm, cũng cảm thấy có lý.
Cô gặp qua những người trong công thự, từ cao nhất là lệnh doãn đến nhỏ nhất là sĩ lại, quả đều có lai lịch, mà người có thể trở thành đại phu, tỉ như Ngũ Cử cùng Tô Tòng, đều là con em thế gia không có ngoại lệ.
Sở vương chịu thổ lộ ra ý tưởng chân thật giống như bây giờ, vô cùng hiếm thấy.
trong lòng Thiên Mạch có phần cảm thấy kỳ dị.
Lúc trước y nói với mình “Nội ngoại khác nhau”, mà bây giờ, y tiếp nhận suy nghĩ của cô, còn thấm thía đàm luận với cô, có tính là nhượng bộ không?
Sở vương phát hiện cô nãy giờ không nói gì, nâng cằm cô lên, bất mãn nói, “Ngủ thiếp đi rồi à?”
Thiên Mạch giận cười nguýt y một cái, lấy tay y ra.
“Em đang suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thiên Mạch hơi cong khóe môi, tay lại trèo lên cổ y, hai con ngươi lóe ánh sáng, “Đang suy nghĩ khen thưởng chàng như thế nào.”
Sở vương khẽ giật mình, bỗng nhiên ánh mắt nóng rực.
“Ồ?” Tay y đưa ra ôm chặt cô, “Khen thưởng như thế nào?”
Thiên Mạch cười không nói, hôn môi y, lại nói, “Nhưng em buồn ngủ…”
“Không cho ngủ!” Sở vương vừa bực mình vừa buồn cười, trả thù bóp eo cô một cái, đưa cô ôm ngang lên, đi về sau màn trướng.
Bên ngoài có thị tỳ nghe được động tĩnh, muốn đi vào nhìn xem có cần phục thị hay không, lại bị giữ chặt.
“Chớ xen vào việc của người khác.” Người khác vẻ mặt mập mờ cười, cài cửa điện.
Ánh nến khẽ nhúc nhích, chiếu tấm lụa mỏng trong góc cửa sổ, như kẹp lấy tiếng người nói nhỏ ngâm khẽ, lưu luyến không thôi.
** ***
Ti bại mặc dù tìm ra ấn tín trong cung Việt cơ, nhưng việc này cũng không đạt được tiến triển bao lớn.
Bọn họ chỉ có vật chứng là ấn tín, mà Việt cơ tính tình cương liệt, liều chết không nhận.
Theo tra hỏi, cái ấn tín này thật sự là vật trong cung Việt cơ, có ít, ngày thường đều là tự nhân cung nhân cầm.
Mà chủ nhân của ấn tín này, là một thị tỳ, lúc thị bị giam giữ, bị dọa đến bay màu, chỉ nói ấn này đã mất nhiều ngày, thị chỉ sợ Việt cơ cùng cung chính trách tội, nên giấu diếm không báo.
Mà Việt cơ từ khi vào nhà tù, cảm xúc cũng luôn kịch liệt.
Cô ta khi thì mắng to, nói có người muốn hại cô ta, khi thì còn nói muốn gặp Sở vương, lại nhân quát lớn, cô ta lại khóc càng tợn.
Chuyện cứ giằng co, ti bại nhức đầu không thôi.
Cho nên, khi hắn nghe nói Sở vương phái chuyên gia đến tra hỏi, như trút được gánh nặng.
Đợi khi nhìn thấy Thương Tắc, hắn lại có chút kinh ngạc.
Lang trung tên Thương Tắc này rất trẻ trung, trông bộ dáng và khẩu âm, đều không giống người Sở.
Ti bại không biết lai lịch hắn, nhưng nếu là Sở vương sai khiến, hắn không dám khinh thường.
Thương Tắc cũng không yêu cầu đi gặp Việt cơ, đầu tiên bảo lại nhân dẫn hắn đi xem nơi bắt được ấn tín.
Đó là một tòa nhà cũ nát, cũng không khó tìm, ngay trong ngõ nhỏ cách chợ búa không xa.
Thương Tắc nhìn chung quanh một lần, lật nơi này, lấy cái kia, có phần cẩn thận.
Lại nhân đứng một bên nhìn, nhịn không được nói, “Lang trung, căn nhà này, chúng tôi đã tìm, đồ của thích khách bây giờ đều trong phủ ti bại.”
Thương Tắc nhìn gã, nói, “Đồ của thích khách, chỉ có quần áo và ấn tín kia à?”
“Đúng vậy.” Lại nhân nói, ” chúng tôi hỏi người chung quanh, chỉ nói căn nhà này là một hộ người Dĩnh, lâu không ở nơi đây, bỏ trống nên rách nát.
Mấy thích khách kia giấu rất cẩn thận, chung quanh cũng không phát hiện động tĩnh gì, cũng không biết bọn họ tới đây khi nào.”
“Những thích khách kia bị giết tại chỗ, các người sao lại tìm được nơi đây?” Thương Tắc hỏi.
“Đó là khi sĩ tốt nhặt xác, có một người bán hàng vây xem trên đường nói, từng thấy một thích khách ra vào căn nhà này.”
“Ồ? Người bán hàng kia ở đâu?” Thương Tắc hỏi gấp.
Lại nhân có chút khó, nói, “Lúc ấy tìm được nơi đây, người kia nói còn phải về nhà trước khi đóng thành, liền rời đi.”
Trong mắt Thương Tắc bỗng nhiên có chút ánh sáng, khẽ gật.
Lại nhân nói, ” lang trung nếu còn phải lục soát, vậy phát hiện quần áo và ấn tín ở ngay trong phòng…”
“Không cần.” Thương Tắc lại nói, nhìn sang sắc trời, “Trở về thôi.”
Lại nhân kinh ngạc, không hiểu, “Nhưng…”
“Nơi đây không phải nơi thích khách đặt chân.” Thương Tắc cười lạnh, “Quần áo ấn tín này, cũng chỉ là cái bẫy, các ngươi bị lừa rồi.”
** ***
Gió từ chân trời mà đến, quất trên mặt, có phần rét lạnh.
Trịnh cơ hầu Mục phu nhân nằm ngủ, từ cung Diên Niên ra, không khỏi quấn áo choàng dày trên người.
Nàng ta hôm nay mặc một bộ đồ mới, quần áo mùa đông của Mục phu nhân, vải còn thừa, nom màu sắc tươi đẹp, bèn ban cho Trịnh cơ, để nàng ta làm một bộ áo gấm.
Mặc dù Sở vương không đến hậu cung, nhưng cơ thiếp bọn họ đồ ăn và vải áo cũng chưa từng thiếu, hạ đi thu đến, bây giờ bắt đầu mùa đông, mỗi một mùa đều sẽ có vải áo mới ban thưởng cho họ làm quần áo.
Nhưng đồ Mục phu nhân ban cho, chính là không giống người khác.
Bình thường thứ cơ thiếp họ có khả năng mong đợi, chỉ có Sở vương, mà Trịnh cơ có Mục phu nhân.
Cùng là thất sủng, Trịnh cơ vận khí rõ ràng tốt hơn nhiều so với người khác.
Nàng ta có thể cảm nhận được, những ánh mắt hâm mộ lại đố kỵ kia, lại về trên người mình.
Đối với hết thảy chuyện này, Trịnh cơ trong hậu cung khiêm tốn mà ôn hòa, vẫn như lúc trước được sủng ái.
Nhưng nàng ta chưa từng bởi vậy mà từ bỏ cơ hội được mặc quần áo mỹ lệ, cũng như lúc đó.
Nàng ta đứng trước xe, nắm lấy tay thị tỳ, chậm rãi lên xe.
Mép áo màu son chiếu đến khuôn mặt nàng ta vẫn mỹ lệ, búi tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, phong thái động lòng người.
Cho dù ai cũng sẽ không cảm thấy, nàng ta đã thất sủng, đã lâu không nhìn thấy Sở vương.
Ngự giả đợi nàng ta ngồi vững vàng, giơ roi lái xe.
Xe ngựa chậm rãi đi, mới tiến được một đoạn, phía trước chợt xuất hiện một người.
“Trịnh cơ xin chậm bước.” Hắn hành lễ.
Ngự giả giật mình, vội vàng dừng xe ngựa lại.
Trịnh cơ bị xóc đến cơ hồ ngồi không vững, nhíu mày nhìn lại, thấy là một người ăn mặc như lang trung.
“Ngươi là ai?” tự nhân bên cạnh trách mắng, “Dám chạm xe ngựa Trịnh cơ!”
Người kia thần sắc bình tĩnh, “Ta có việc, muốn hỏi Trịnh cơ.” Dứt lời, giơ ấn tín trong tay ra.
Đó là ấn phù thếp vàng cả phủ ti bại, Trịnh cơ nhìn thấy, trong lòng hơi chấn động.
Tự nhân đang muốn nói, Trịnh cơ lên tiếng ngăn lại.
“Ngươi muốn hỏi chuyện gì?” Nàng ta nhìn Thương Tắc, mở miệng nói.
“Không có gì khác, phụng mệnh ti bại, hỏi chút chuyện của Việt cơ.” Thương Tắc ngẩng đầu lên nói, “Không biết có được không.”
Ánh mắt Trịnh cơ nhàn nhạt.
“Đã là lệnh của ti bại, có gì không thể.” Giọng nàng ta mềm mại, chậm rãi nói..